Phóng xe trực tiếp đến công ty của Hách Liên Tử Mục, đứng dưới khoảng sân trống phủ đầu gạch hoa. Mạc Uyển Kinh ngước nhìn lên đỉnh của tòa nhà kia mà cứ ngỡ như là ngước ngắm bầu trời vậy.
Cô bước vào trong mà không một tên vệ sĩ dám ngăn cản vì bọn họ đã từng được gặp cô. Nhưng có vẻ cửa ai tiếp theo khá khó nhằn rồi đây vì vừa đến quầy lễ tân thì cô đã bị truy hỏi danh tính, lịch hẹn.
“Thưa cô, mời cô xuất trình giấy hẹn của chủ tịch trước đã. Thật sự xin lỗi vì trước đây cũng có rất nhiều trường hợp không có giấy hẹn trước như cô, rồi cuối cùng bọn họ đều là giả danh. Cô có chắc mình không giả mạo chứ?” Một cô nhân viên lên tiếng nhưng có vẻ cô ta thật sự có tính tình khá là chảnh chọe qua biểu cảm khi nói chuyện.
Mạc Uyển Kinh vuốt lọn tóc thừa rồi đẩy ra phía sau vai, miệng lưỡi thanh thoát mà buông lời không chút cảm thông vì đối với cô người không tôn cô thì cũng không đáng được tôn trọng lại.
“Tôi là vợ của chủ tịch, các cô có thể cho tôi gặp anh ta được không? Tôi không có giấy hẹn trước nhưng nếu việc này làm khó các cô quá thì tôi chỉ cần các cô báo cho Hách Liên Tử Mục một tiếng là được.” Mạc Uyển Kinh nói.
“Cô ta là ai vậy chứ? Nhìn cũng xinh đẹp vậy mà thái độ tồi tệ quá.”
“Đúng đấy, thật kiêu kì. Mạo danh mà còn lớn tiếng ở đây, đúng là mấy kẻ giả tạo bây giờ cũng lắm chiêu thật.”
“Chị Y Y nói đúng đấy, cô ta thật sự không phải là giả mạo chứ. Nếu vậy thì cứ gọi vệ sĩ tống cổ cô ta vào tù luôn đi.”
“…”
“…”
“Để tôi gọi chứng minh cho các cô.” Mạc Uyển Kinh rút chiếc điện thoại từ chiếc túi Faubourg Birkin mà Hách Liên Tử Mục vừa đặt thiết kế riêng cho cô. Mặc dù anh bảo là bên nhãn hàng tặng nên anh cũng nhận cho có chứ ít nhất chiếc túi này cũng được thiết kế riêng ở Paris, Pháp với giá không ít hơn vài trăm USD.
“Túi hàng hiệu đó, có khi nào lời cô ấy nói là thật?”
“Lỡ may đắc tội với phu nhân thật thì mấy người kia chết chắc, thôi tôi giải tán trước đây.”
“Sơ ý quá rồi mất việc chẳng hay, chúng ta đứng ngoài cuộc xem sao thôi.”.
Ngôn Tình Xuyên KhôngTing! Ting! Tiếng chuông điện thoại reo lên làm Hách Liên Tử Mục đang mãi chăm chăm nhìn trên màn hình cũng phải liếc qua xem thử.
“Phu nhân thân yêu của Hách thiếu đại gia? Gì đây, cái tên vừa quê mùa vừa dài dòng…là cô ấy đặt?” Hai nhãn cầu của Hách Liên Tử Mục bị làm cho phải trợn tròn cả lên nhạc nhiên đến khó hiểu.
Bình tĩnh lại mà nhấc máy “Chuyện gì?”
“Hách Liên Tử Mục, tôi đang ở sảnh. Muốn gặp anh mà còn phải xuất trình giấy hẹn trước, khó khăn quá. Vợ anh đến tận cửa rồi anh cũng nên nể mặt xuống đây đưa tôi lên ngồi một lát chứ nhỉ?.” Mạc Uyển Kinh bắt đầu than vãn những quy tắc cổ hủ mà Hách Liên Tử Mục đặt ra.
Trái lại với sự ương bướng của Mạc Uyển Kinh thì có vẻ Hách thiếu còn đang rất nhức đầu. Anh chẳng thể đoán được nổi sự tính toán của cô vợ này.
………
Mười phút sau.
Trương Quốc vừa xử lý xong chuyện ở bên nhà họ Mạc thì liền quay về công ty. Nhưng vừa đến cửa đã thấy một đám nhân viên ăn không rồi nghề đứng ngò ngàng chuyện gì đó.
“Còn không mau giải tán, có tin tôi sa thải cả không?” Trương Quốc quát lớn khiến cả đám người đang tụ tập phải sợ hãi mà chỗ ai người đó về.
Hách Liên Tử Mục lại vừa hay đi xuống, anh lại thật sự thấy cô với một giao diện khác. Vừa ngầu lại vừa quyến rũ như này thì làm sao mà kiềm lòng cho được đây.
Anh sải từng bước chân rộng mà nhanh chóng đến gần người phụ nữ của mình, đôi môi hờ lên tiếng “Sao lại đến đây?”
“Không có gì thì không được đến à?” Mạc Uyển Kinh bắt bẻ ngay.
“…” Trương Quốc thấy cảnh này thì thôi chuồn trước cho nó an toàn vì dù gì hai cái người này cũng sến sẩm cho xem chứ chẳng được chuyện gì cho nên.
Nhưng khoan, đám người tiếp tân kia thì lại được phen há hốc mồm không hiểu chuyện gì? Mặt cúi ngần xuống chẳng dám nhìn lên Hách Liên Tử Mục và Mạc Uyển Kinh vì bọn họ tự biết mình đã đắc tội phải người không nên đắc tội.
“Tôi cũng chỉ là dọa các cô thế thôi, không sao cứ làm việc tiếp đi. Nhưng cô, lần sau nhớ chú ý đến thái độ với khách nhé. Không phải ai cũng nghĩ họ là kẻ mạo danh rồi đuổi họ đi như thế này đâu!” Mạc Uyển Kinh nói xong thì liền nở một nụ cười hiền hòa, cô khoác lấy tay Hách Liên Tử Mục mà đi theo anh đến thang máy di chuyển lên tầng cao nhất của công ty.
“Hả giận chưa?” Hách Liên Tử Mục ngồi xuống chiếc ghế được đặt ở một góc cạnh tấm kính lớn có thể nhìn thấy toàn cảnh của thành phố và mây trời trong xanh trên cao. Đôi chân vắt chéo lên nhau, nhìn về phía Mạc Uyển Kinh đang mày mò quanh phòng mà buông câu hỏi.
Cô chưa vội trả lời mà ngồi lên chiếc ghế làm việc của Hách Liên Tử Mục mà hưởng thụ cái cảm giác được hùng hổ, bá đạo như người đàn ông thường xuyên thể hiện ra ngoài đối với đám nhân viên.
“Đó mới chỉ là trả lại món nợ gần nhất thôi, thứ tôi muốn làm còn tàn nhẫn hơn đó.Nhưng có lẽ cứ để cô ta trải qua nỗi nhục này ít hôm đã.” Mạc Uyển Kinh nói.
“Hừ, cô cũng lớn gan đấy! Nói cho cô một tin, tôi nay Alec HiaLy đến tìm cô đấy, còn không về chuẩn bị?” Hách Liên Tử Mục lên tiếng.
“…Sao giờ anh mới nói.” Vội vội vàng vàng chạy ngay ra khỏi căn phòng nào đó, cô mặc kệ tất cả mà đi về biệt thự ngay.