Ba người đàn ông thôi mà uống hết tận ba chai rượu nặng đô rồi, thế mà Hách Liên Hãn vẫn chưa có ý định ngừng lại.
“Không uống nữa, hai người uống đi. Uyển Kinh đã lâu thế rồi mà còn chưa đến nên em đi tìm cô ấy đã rồi quay lại sau.” Hách Liên Tử Mục cảm thấy có chút lạ, anh trở nên sinh nghi đã đành lại còn có cảm giác không ổn.
Cạch!
Vừa ra tới cửa thì Chước Ánh Nguyệt như chờ sẵn từ lâu mà lao đến ôm lấy anh nũng nịu “Anh Tử Mục, anh có thể đến phòng em nói chuyện một lúc không?”
Vừa nhìn đã biết cô ta có ý đồ không mấy tốt đẹp rồi nên Hách Liên Tử Mục liền từ chối thẳng “Tôi không rảnh, cô có thể tìm người khác rồi.”
“Anh, anh vẫn không tha thứ cho em sao? Chỉ gọi anh đến phòng nói chuyện một lúc mà khó quá vậy…” Lại tỏ vẻ đáng thương để lấy sự cảm thông từ người đang ông trước mặt, Chước Ánh Nguyệt không biết đã dùng chiêu này bao nhiêu lần và cô ta cứ nghĩ lần này sẽ thành công nhưng không mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán của cô.
Hách Liên Tử Mục chẳng thèm đếm xỉa đến Chước Ánh Nguyệt mà một mực đẩy cô ta ra xa, nơi lòng ngực anh lại có thêm chút bất an mà hớt hải. Thấy thế ả mưu mô tâm cơ kia liền chạy theo, cô ta níu lấy tay anh mà đẩy anh vào phòng kế đó “Cạch! Rầm!”
Thì ra là phòng của cô ta gần đây nên mới nhanh chóng giữ được Hách Liên Tử Mục lại như vậy, thấy tình hình không mấy lạc quan nhưng vì cô ta đã có sự chuẩn bị trước. Căn phòng tràn ngập mùi hương của thứ gì đó, rất nhanh thôi Hách Liên Tử Mục đã thấy cả người nóng lên, đầu óc quay cuồng.
“Cô…bỏ thứ thuốc mê bằng hương? Đúng là điên rồi, cô muốn chết?” Hách Liên Tử Mục cố gắng gằn giọng đe dọa Chước Ánh Nguyệt nhưng cô ta đã làm đến nước này rồi thì còn sợ gì anh nữa. Khóa cửa lại rồi ném chìa khóa sang một góc nào đó không rõ, cô ta cứ đi lại cởi một thứ trên người.
Chiếc áo bên ngoài rơi xuống rồi lại đến chiếc váy dần được kéo hạ khóa kéo. Một thân hình gợi cảm bởi chiếc bikinis trên dưới màu đỏ rực đập vào mắt Hách Liên Tử Mục, cũng không phải là lần đầu thấy mấy người phụ nữ ăn mặc như này nhưng điều anh không ngờ cô ta còn mạnh dạn hơn, táo bạo cởi hết để cơ thể trần truồng đi đến cạnh mình.
“Anh, như này anh còn không thích sao? Mạc Uyển Kinh cô ta có được như em không? Đêm nay em sẽ hết mình hiến dâng cho anh, dù gì em cũng cùng đường rồi, đời này em chỉ yêu anh ngoài anh ra em chẳng cần bất kì thứ gì.” Chước Ánh Nguyệt chạm vào người Hách Liên Tử Mục rồi thề thốt đủ đường, lại hỏi mấy câu hỏi thầm kín nhất giữa vợ chồng nhà người ta thì đúng là cô ta cũng hết thuốc chữa thật rồi.
Hách Liên Tử Mục bình tĩnh lại thờ ơ phớt lờ, anh liếc nhìn Chước Ánh Nguyệt với vẻ mặt khinh rẻ rồi hạ giọng buông lời “Cô là gái ngành hay gì mà hở ra là khoe thân, thứ như cô cho tôi cũng không thèm. Còn về Mạc Uyển Kinh thì cô ấy còn hơn cô về mặt này lẫn lòng tự trọng đấy. Giờ thì cút hoặc đừng trách tôi.”
Rầm!
Giật gãy cả khóa cửa rồi đá mạnh cửa đến độ mất gờ mà mở toang ra, bỗng có mấy kẻ bên ngoài thấy thế thì liền chờ cho Hách Liên Tử Mục rời đi bọn chúng mới lăm le đi vào.
…………
Căn phòng bí mật ở góc chết camera.
Lý Khống không biết là do ai hiến kế cho nhưng hắn giờ lại đổi qua cách chơi có vẻ cũng khá kích thích đấy. Hắn trói hai tay hai chân của Mạc Uyển Kinh vào những điểm trụ của chân giường, mồm mép đã chảy dãi nhìn cô thích thú “Oa, hoàn hảo. Cô em này là người đã có chồng nhưng lại có hơi nhếch nhác, có vẻ như thường ngày không được chồng yêu chiều cho lắm nhỉ. Đã vậy thì nằm đây chờ anh đi tắm đã rồi chúng ta cùng vui nhé!”
‘Ghê tởm…bị tên này gài bẫy đúng là số mình đen hết nổi rồi, may mà mình có chuẩn bị trước không thì tiêu đời mất.’ Mạc Uyển Kinh đã tỉnh được một lúc nhưng cô không quá manh động, mặc dù nói bị trói nhưng trước lúc rời đi cùng tên Lý Khống này cô ra hiệu cho Trương Quốc luôn theo sát bảo vệ mình ra tay.
Róc rách, tiếng nước chảy rõ to trong căn phòng tắm cách đó một khoảng, thiết nghĩ Trương Quốc mở cửa hắn cũng chằng thể nghe nổi đâu. Mấy người xử gọn xong xuôi mọi thứ thì liền rời đi mà không quên tắt điện, cho bóng tối bao trùm để tên đàn ông kia không nhận ra được thật giả.
Cạch!
“Hehe, cô bé của anh, anh đến đây rồi…” Cơ thể vừa tắm xong còn mang chút nước chưa được lau khô hẳn, hắn nhong nhong trần truồng chạy ra mà không khỏi phấn khích đến cạnh giường. Quả đúng như Mạc Uyển Kinh dự đoán hắn đã leo thẳng lên mà làm ngay mấy hành động tục tĩu với người nằm yên nấy động đó.
“Phu nhân, có vẻ như hắn hành động rồi, có cần tôi vào đó bắt quả tang không?” Trương Quốc áp tai vào cửa mà nghe thấy những âm thanh tà mị mà có chút đỏ mặt quay qua báo cáo với Mạc Uyển Kinh.
Nhưng hà tất phải vội, cứ để cho bọn chúng chơi cho đã đi rồi tính. Mạc Uyển Kinh bất giác tạo đường nét đắc ý trên khóe môi rồi mới lên tiếng “Đã bắt quả tang thì nên để tất cả mọi người cùng bắt chứ việc gì phải tự mình chui đầu vào.”
“Vâng.” Trương Quốc đã nghe hiểu ý của Mạc Uyển Kinh rồi nên lập tức phân phó mọi việc liền.
Ting, ting!
‘Người đàn ông độc nhất vô nhị vừa gửi cho bạn một tin nhắn’ trên màn hình điện thoại của Mạc Uyển Kinh hiện lên dòng chữ khá dài, đó là biệt danh của Hách Liên Tử Mục, có vẻ như anh đang rất lo cô.
Mở đoạn chat ra xem xem, thì ra không chỉ mỗi tin nhắn này mà còn có hơn ba mươi cuộc gọi cùng hàng trăm lời nhắn bất an đến từ anh, Mạc Uyển Kinh vội vàng rep lại “Em không sao nhưng em cần anh giúp một việc.”