Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 88: Nghi ngờ thân phận của mình



Hách Liên Tử Mục làm chuyện đó tới trưa sau đó lại bực tức bỏ đi trong tình trạng quần áo chẳng mấy chỉn chu, khuôn mặt đen như đít nồi đi đến đâu bầu không khí ở đó như biến thành âm u sắp có giông bão kéo đến.

Trương Quốc trước giờ đi theo Hách Liên Tử Mục đúng thật là không ít lần thấy anh tức giận nhưng lần này không chỉ là máu lửa đùng đùng còn bỏ bê cả phong thái của mình.

Song ở biệt thự, âu khi bị Hách Liên Tử Mục giày vò đã đời thì cô đã không còn chút sức nào mà bước chân xuống giường nữa, tâm thân mỏi nhừ, đau nhức cố với tay lấy chiếc điện thoại vừa nghe tiếng tin nhắn gửi đến.

“Chị có một chuyện không biết có nên nói không nhưng em vẫn muốn nói cho chị.”

“Hình như…chị không phải là con của Mạc Nam Báu, em cũng chỉ nghe nói thôi hiện tại em đang ở Mĩ nên không thể tra rõ mọi chuyện giúp chị được.”

Người ở đầu dây bên kia gửi tin nhắn đến, Mạc Uyển Kinh sau khi đọc xong thì tự dưng khựng lại. Cô đã nghi ngờ điều này từ lâu nhưng chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ có người nói với cô chứ không phải là tự mình phát hiện ra.

Gửi lại tin nhắn “Tử Thích nói với cậu sao?”

“Vâng, chị có cần em bảo anh ấy điều tra giúp chị không?” Gấp gáp trả lời tin nhắn của Mạc Uyển Kinh, Tử Thích cũng khá lo cho tình hình hiện tại của người chị này mà ngỏ ý nhờ vả người trong hội.

Nhưng Mạc Uyển Kinh lại từ chối ý của cậu, cô không muốn nhờ vả ai cả chuyện này cô sẽ tự điều tra vì nó không nằm ngoài khả năng của cô là bao.

Chống tay vào bệ giường, Mạc Uyển Kinh kéo theo thân thể bên dưới đầy ê ẩm, đau rát đi vào phòng tắm xử lý cẩn thận vết thương dưới lòng bàn chân của mình xong mới lau người sạch sẽ mặc quần áo mà đi ra ngoài. Quản gia Hàn Phong thấy cô có vẻ không khỏe trong người nên đi đến hỏi han “Phu nhân, cô có muốn ăn ít cháo không? Tôi sẽ cho người đi chuẩn bị.”

Mạc Uyển Kinh gật đầu rồi cảm ơn, quản gia Hàn Phong rời đi sắp xếp trong khi đó Mạc Uyển Kinh tự dưng lại đi qua phòng làm việc đang sáng đèn lại mở hờ cửa như thế cô tò mò đi vào trong. Không phải hay dưng gì nhưng cô ít khi vào phòng này nên cũng ít khi để ý thấy trên bàn của anh có một tấm ảnh lật úp mặt xuống, thuận tay đỡ lên rồi nhìn xem “Đây là ảnh mà hội bạn của Hách Liên Tử Mục chụp chung khi tốt nghiệp sao? Người này là…mình chưa từng thấy anh ấy trước đây.”

Lạ lẫm cũng đúng thôi, người đó là Thiết Thấu bạn đã mất rất lâu rồi của hội bạn này. Anh mang khuôn mặt điển trai, vóc dáng cao ráo nhưng lại có số mệnh đầy bi thương là mất ở nơi đất khách quê người và cụ thể hơn là ở nước D.

Không để ý thêm Mạc Uyển Kinh quay người đi ra thì lại vô tình làm rơi đống giấy không được xếp gọn trên bàn và đồng thời mở luôn cả máy tính khi va chạm phải con chuột. Ngồi xuống nhặt giấy cô lại thấy ảnh của mẹ mình nhưng lại không những một tấm mà tận ba, bốn tấm. Nhưng kì lạ là những ảnh này chỉ giống khuôn mặt duy chỉ duy nhất khác ở đôi mắt đen tuyền, xanh biếc và tím.

Cô xem đến tấm có màu mắt xanh biếc thì giật mình bổ ngã ra sau, cô hốt hoảng sờ lên mắt mình thầm thốt lên ‘Tại sao mấy người này lại có màu mắt giống mình? Mẹ mình…cũng là màu mắt xanh sao, vậy người này là ai?’

Không ai lý giải cho cô thì cô tự xem tư liệu, thì ra mẹ cô cũng đeo lens mắt như cô chỉ để che giấu màu mắt quái dị này. Mạc Uyển Kinh đúng là lâu nay không hề biết rằng Hách Liên Tử Mục luôn cho người điều tra mình thì ra anh không tin cô, anh không hỏi cô lại cứ luôn mập mờ mọi chuyện giấu cô mà không kể cô hay một lời.

Cô chợt nhớ đến điều gì đó, cầm lấy chiếc điện thoại gọi đi một cuộc, đầu dây bên kia cũng nhanh chóng bắt máy “Alo, có chuyện gì sao?”

“Anh có thể giúp em lấy mẫu tóc của Mạc Nam Báu đi xét nghiệm ADN giúp em không? Em nghi ngờ ông ta không phải bố ruột của mình, lại thêm giúp em điều tra thêm việc trên thế giới này có những nhà nào mang gene có mày mắt xanh biếc không?” Mạc Uyển Kinh nghẹn lòng buông lời nhờ vả, cô không muốn chấp nhận sự thật này nhưng thực tế ép cô phải tin vào nó.

“Được, chờ có kết quả anh sẽ gửi cho em.” Tử Thích nhanh chóng nhận lời mà gấp rút đi điều tra trong ngày. Anh luôn hành động thận trọng lại thêm lâu nay anh đã thu nhận thêm rất nhiều đệ tử trung thành nên hẳn việc này sẽ nhanh chóng tra ra cho Mạc Uyển Kinh.

Đọc xong hết những dữ kiện mà Hách Liên Tử Mục đã tra rõ, Mạc Uyển Kinh liền quay về phòng khóa chặt của ngồi ở bên trong mặc cho Hàn Phong có gọi hỏi bao lần thì vẫn một câu nói đó “Tôi không sao, giúp tôi cất đồ ăn đi. Lúc nào đói tôi sẽ xuống nhà hâm nóng lại rồi ăn sau.”

Ngồi trước bàn trang điểm, hình ảnh trong gương phản chiếu ra là một khuôn mặt sắc nét với chiếc cằm believe, đôi mày lá liễu có sắc nhưng không quá đậm hay quá nhạt, đôi mắt bồ câu to tròn cùng khuôn miệng chúm chím xinh đẹp. Điều này khiến Mạc Uyển Kinh nghi ngờ về gene giữa cô và Mạc Nam Báu, quả thực Mạc Uyển Yến mặc dù có nét nhưng nói về độ giống nhau thì cô ta giống ông bố kia của cô hơn là cô. Không hiểu sao cứ nghĩ đến đây cảm xúc cô lại dâng trào lên khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.