Hai A Gặp Nhau Tất Có Một O

Chương 89: - Đánh dấu hoàn toàn



DO NOT REUP! Chỉ đăng tại Wattpad @Caferoin ☕

Ghế sofa lõm xuống thật sâu.

Đây là lần đầu tiên Giản Tùng Ý bị Bách Hoài đè xuống mạnh như vậy. Cậu cảm thấy mình như rơi xuống một đống tuyết, pheromone Alpha quấn chặt lấy cậu, làm cậu không khỏi chìm vào dục vọng, gần như ngạt thở.

Cậu đáp lại nụ hôn của Bách Hoài, đầu lưỡi ướt át mềm mại theo sát Bách Hoài, vòng tay ôm lấy cổ anh, bắt đầu vô thức cọ xát nửa người dưới của mình với Bách Hoài, cố gắng lấy lòng anh.

Mà cậu có thể cảm giác rõ ràng hạ thân Bách Hoài cứng ngắc xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ nóng như thiêu đốt.

Nó rất lớn và nóng, nếu anh ấy thật sự đi vào như vậy sẽ không làm tổn thương mình đấy chứ.

Giản Tùng Ý nghĩ trong tiềm thức, nhưng eo của cậu ấy còn ưỡn cao hơn nữa.

Điều mà cậu không để ý đến là áo phông của cậu đã bị kéo xuống ngực, ngay cả quần cũng đã bị kéo xuống mắt cá chân lúc nào không hay.

Sau nụ hôn mãnh liệt, ngón tay Bách Hoài tham lam chạm vào từng tấc da thịt của cậu.

Nó có nét tinh tế độc đáo của Omega, mềm mại và mịn màng, nhưng có kết cấu mỏng lại dẻo dai, khiến nó trở nên gợi cảm hơn.

Hai người hôn nhau không biết bao lâu, Bách Hoài lại cảm thấy Giản Tùng Ý thư thái càng ngày càng nhẹ, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, biết tên ngốc này chưa học qua hô hấp kỹ càng, cuối cùng cũng buông tha cho cậu.

Khẽ nâng người lên, anh nhìn đôi môi đỏ mọng, lấp lánh nước cùng đôi mắt hoa đào nhuốm đầy dục vọng của Omega bên dưới, dùng ngón tay vuốt ve gò má cậu tỉ mỉ từng li từng tí.

Anh khàn giọng hỏi: "Bảo bối, nghĩ kỹ chưa?"

Giản Tùng Ý đã nghĩ về điều đó, nhưng cậu cảm thấy Bách Hoài hỏi câu hỏi này vào thời điểm như vậy rõ ràng là đang tra tấn cậu.

Giản Tùng Ý không thích sự chậm chạp của Bách Hoài, vì vậy cậu chỉ đẩy anh một cái, lật người và cưỡi lên anh một lần nữa.

"Em sẽ tự làm."

Vừa nói, cậu vừa thò tay vào trong quần Bách Hoài, tóm lấy dương v*t to và dài thuộc về Alpha cao cấp kia.

Bị Giản Tùng Ý làm cho bất ngờ, Bách Hoài nhất thời không nhịn được cong cong ngón chân, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, sau đó vội vàng nắm lấy tay đang muốn cởi quần của Giản Tùng Ý: "Bảo bối, đừng."

Giản Tùng Ý kém tự chủ hơn anh rất nhiều, mỗi lần hôn, trước mặt Bách Hoài cậu chỉ biết chìm đắm trong dục vọng và mất lý trí, vì vậy cậu nóng lòng nói: "Em muốn!"

Bách Hoài để cậu cưỡi trên mình.

Anh biết rằng Giản Tùng Ý thích tư thế này.

Thật ra anh cũng thích nó.

Bởi vì tư thế này, anh mới có thể cảm nhận rõ ràng vòng eo mảnh khảnh của Omega nhà mình đang lắc lư như thế nào, khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy dục vọng như thế nào, và đôi môi đỏ tươi tràn ra những tiếng rên rỉ dễ chịu.

Anh thủ thỉ: "Này, lát nữa lão công* cho em, nhưng em phải nới rộng ra trước, nếu không sẽ đau."

*chỗ này dịch thuần việt là chồng, cơ mà tui muốn để lão công cho hay:c

Vừa nói, anh vừa đẩy chiếc áo phông trên người Giản Tùng Ý lên: "Ngoan, cắn vào đi."

Giản Tùng Ý cúi đầu cắn gấu áo.

Bách Hoài đặt dùng một tay xoa hai hạt đậu nhỏ cứng lại trong không khí kia, chậm rãi nhéo đầu nhũ hoa bên trái của cậu và bắt đầu nhào nặn nhẹ nhàng.

Tay còn lại, anh cởi bỏ chiếc quần lót rộng thùng thình của Giản Tùng Ý, dọc theo lưng di chuyển xuống từng chút một, giữ lấy hai bờ mông đầy đặn săn chắc mà xoa nắn.

Bởi vì cậu đang cắn gấu áo của mình, Giản Tùng Ý chỉ có thể mơ hồ rên rỉ, nhưng cơ thể cậu bằng mắt thường cũng có thể thấy đang dần dần chuyển sang màu hồng.

Tựa đầu vào tay vịn của ghế sô pha, Bách Hoài hoàn toàn có thể thưởng thức thân hình mảnh mai mà rắn chắc này, bao gồm cả hai chân trắng nõn kẹp lấy eo của anh, cùng chiếc quần lót cọ sát vào bụng dưới, dương v*t màu hồng đáng yêu đang lắc lư.

Omega của anh thật sự rất đẹp.

Còn đẹp hơn cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua của anh.

Trên thế giới này, không có Alpha nào là người tốt, đặc biệt là khi nói đến tình dục, nếu không, khi anh đang trong kỳ nhạy cảm, làm sao anh có thể ở trong giấc mơ của mình mơ thấy là Giản Tùng Ý cầu xin anh với đôi mắt đỏ hoe được.

Sẽ thật tuyệt nếu giấc mơ thành hiện thực, anh nghĩ.

Thế là bàn tay đang xoa mông bắt đầu từ từ đi về phía hậu huyệt.

Trước khi chạm đến lỗ sau, các ngón tay đã chạm vào một mảnh nước ướt át.

Bách Hoài nhìn Giản Tùng Ý, khẽ nhếch môi: "Bảo bối, sao em ra nhiều nước thế, còn chưa bắt đầu mà."

Giản Tùng Ý cảm thấy những lời này của Bách Hoài là có ý nói cậu dâm dãng, làm cho cậu vừa xấu hổ vừa khó chịu nên cúi xuống muốn giấu mặt đi.

Tuy nhiên, Alpha trong thời kỳ nhạy cảm, tất cả các điểm mạnh chắc chắn được bộc lộ.

Bạch Hoài nhéo cằm ép cậu ngồi thẳng: "Đừng trốn, lão công muốn nhìn."

Ngay khi Giản Tùng Ý định bác bỏ, một ngón tay bất ngờ đâm vào huyệt nhỏ phía sau.

"Ahh......"

Hành lang chật hẹp chỉ mới chạm vào một lần đột nhiên bị chen vào, Giản Tùng Ý không kìm được hét lên những tiếng kích thích, gấu áo đang cắn cũng theo đó rơi ra.

Giọng nói của cậu có sự trong trẻo đặc trưng của một thiếu niên, bình thường lúc mắng mỏ người khác cũng không thấy khó chịu lại có chút êm tai. Vậy mà khi rên rỉ cầu xin thương xót và làm nũng trên giường, cậu luôn mềm mại và thu hút hơn.

Bạch Hoài thích nghe cậu rên, quyết định không để cậu gặm áo nữa: "Em tự mình cởi áo đi."

"KHÔNG!"

Cậu vừa nói không, ngón tay thứ hai luồn vào trong khe hẹp dọc theo vách thịt ướt đẫm nước, còn khẽ cào vào vách thịt một chút, đồng thời ngón tay chơi đùa với đầu nhũ hoa bên trái của cậu càng mạnh hơn.

Giản Tùng Ý chịu không nổi liền đầu hàng: "Bách Hoài, bên phải..."

Bách Hoài biết vì sao, hỏi: "Bên phải cái gì cơ?"

Omega nóng bỏng, mềm mại làm người ta tưởng như không xương, Giản Tùng Ý cắn môi thở dốc: "Bên phải... bên phải cũng muốn."

"Em muốn gì ở bên phải?"

Giản Tùng Ý không thể nói rằng cậu muốn anh chơi đùa với nhũ hoa bên phải của mình nhưng cậu thực sự muốn nó, cơ thể cậu đỏ bừng vì căng thẳng.

Nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng Bách Hoài liền mềm nhũn, anh áp chế bản tính xấu xa đang trồi lên trong người, cũng không ép cậu nói ra những lời dâm đãng kia nữa, chỉ là nhân cơ hội dỗ dành: "Vậy thì cởi áo ra đi."

Chiếc áo phông trắng rơi xuống thảm, toàn bộ cơ thể của Giản Tùng Ý lộ ra trước tầm nhìn của Bách Hoài.

Lúc này Bách Hoài mới phát hiện nhũ hoa bên trái của Giản Tùng Ý bị anh chơi đùa đã sưng đỏ lên, rõ ràng là to hơn bên phải một chút, khó trách bảo bối nhỏ lại bất mãn như vậy.

Vì vậy, anh véo hạt đậu nhỏ đã bị bỏ quên từ lâu và bắt đầu phục vụ cậu một cách chăm chỉ.

Đầu nhũ hoa được phục vụ rất tốt, nhưng hai ngón tay mảnh khảnh đưa vào trong cơ thể không nhanh không chậm, mỗi khi chuẩn bị chọc vào điểm mẫn cảm nhất của Giản Tùng Ý thì lại rời ra, khiến Giản Tùng Ý không cách nào tích lũy khoái cảm. dương v*t phía trước của cậu không hề được xoa dịu mà càng ngày càng bị trêu chọc nhiều hơn, nhiều hơn nữa, cứng đến độ đau rưng rức.

Giản Tùng Ý rất muốn xuất tinh, vì vậy ngay trước mắt Bách Hoài, cậu đưa tay về phía bộ phận sinh dục của mình muốn vuốt ve nó một chút.

Nhưng Bách Hoài đã nắm lấy cổ tay cậu: "Đừng chạm vào phía trước, hãy ra bằng phía sau đi."

Giản Tùng Ý có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được, vì vậy cậu sốt ruột nói: "Em muốn bắn!"

"Sẽ cho em bắn. Nhưng em chỉ có thể bắn từ phía sau."

Điều này có lẽ là do ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ của Alpha đối với Omega của mình. Mặc dù hai người thường xuyên cãi vã, nhưng Bách Hoài luôn ở trước mặt cậu bày ra bộ dáng cực kỳ dịu dàng và cẩn thận. Nhưng điều anh mong muốn nhất trong lòng chính là để Giản Tùng Ý ở bên dưới mình, làm cậu đến muốn khóc mới thôi.

Giản Tùng Ý đơn thuần như thế, sao cậu biết Alpha lại có nhiều suy nghĩ bậy bạ như vậy. Khi dục vọng ngày càng mãnh liệt nhưng không thể thỏa mãn, cậu sốt sắng nói những lời trước nay chưa từng nói: "Anh vậy mà định làm em ra bằng tay?"

Lời này quả thực rất bất mãn với hành động của Bách Hoài.

Bách Hoài mỉm cười: "Em yêu, đây mới chỉ là nới rộng thôi. Anh cũng không định dùng ngón tay của mình để khiến em xuất tinh."

Vừa nói anh vừa kéo dây đeo cổ tay của Giản Tùng Ý lên bộ vị nhạy cảm kia, ý vị thâm trường nói: "Hôm nay dùng cái này."

dương v*t nóng bỏng của Alpha khiến Giản Tùng Ý ngạc nhiên muốn rút tay lại.

Nhưng Bách Hoài lại kiên quyết giữ chặt tay cậu: "Bảo bối, sờ một chút đi, ba tháng rồi không gặp, nó nhớ em."

Giản Tùng Ý không biết tại sao Bách Hoài khi ở trên giường lại rất quyến rũ và không biết xấu hổ như vậy. Anh ấy vậy mà có thể nói mấy lời dâm đãng bậc này. Tuy nghĩ vậy, nhưng Giản Tùng Ý cũng cảm nhận được Bách Hoài đang kiềm chế như thế nào để không đè cậu ngay lập tức.

Vì vậy, cậu thò tay vào quần Bách Hoài, nắm lấy dương v*t của anh, bắt chước cách Bách Hoài thường làm cho cậu mà vụng về xoa nắn phần trụ.

Sự vụng về đó khiến Bách Hoài rất hài lòng về mặt tâm lý.

Loại chuyện này so với Alpha tự học, tiểu Omega của anh cái gì cũng không biết, từ nay về sau, chuyện trên giường hết thảy đều sẽ tùy ý anh mà làm. Anh sẽ tự mình dạy dỗ cậu, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cậu thật dễ thương.

Mong muốn được thỏa mãn trong cơ thể Giản Tùng Ý ngày càng trở nên nhộn nhạo.

Vì vậy, một ngón tay thứ ba đã được thêm vào.

Giản Tùng Ý buông lỏng tay nắm lấy dương v*t của Bách Hoài, rồi đột nhiên siết chặt lại, điều này khiến cơ thể Bách Hoài cũng căng thẳng, sau đó anh lập tức đưa ngón tay thứ tư vào.

Hai ngón tay đột nhiên được đút vào trong vách thịt chật hẹp, khiến khóe mắt Giản Tùng Ý ươn ướt, cậu buông lỏng tay ra, định kéo tay Bạch Hoài.

"Ra ngoài! Bạch Hoài, mau bỏ ra ngoài, em không muốn nhiều như vậy! Sướng quá! Khó chịu! Cút ngay! Cút ngay!"

Nhưng mà, cậu căn bản không ảnh hưởng được Bách Hoài, tay của Bách Hoài ra vào càng lúc càng nhanh.

Đầy quá, cái lỗ nhỏ của cậu ngập đầy bốn ngón tay của Bách Hoài. Giản Tùng Ý cảm thấy ăn không xuể, cảm giác hậu huyệt bị nhét đầy khiến cậu muốn chửi bới, nhưng đều vô dụng. Cậu theo bản năng bắt đầu làm nũng: "Hoài ca ca, anh, anh ra ngoài đi, được rồi, quá nhiều quá, em thực sự chịu không nổi."

Vừa nói, cậu vừa cúi thấp người, ghé sát vào môi anh, nịnh nọt hôn Bách Hoài.

Bách Hoài nuông chiều để cậu lấy lòng, thậm chí còn vòng tay qua gáy cậu, ép cậu hôn sâu hơn, nhưng lực đẩy của bàn tay kia vẫn không biến mất.

Giản Tùng Ý chuyển từ chủ động hôn sang bị ép buộc phải chấp nhận một nụ hôn sâu, những tiếng rên rỉ khe khẽ không ngừng tràn ra từ cổ họng.

Cậu chỉ cảm thấy phía sau rất nhanh đã làm quen với bốn ngón tay của Bách Hoài, nhưng lại không chạm được vào nơi cậu muốn, thật khó chịu!

Đến khi Bách Hoài rốt cuộc buông môi ra, khóe mắt cậu đã đỏ hoe, thanh âm khàn khàn: "Đi ra ngoài đi, em thật sự không thể."

Bách Hoài hôn lên khóe mắt cậu: "Bảo bối, em có thể làm được, em là Omega, có cảm thấy lưng em ướt như thế nào không? Em muốn, thế mà bốn ngón tay cũng không ăn được, vậy em định ăn anh thế nào đây? Chỗ này... sau này còn phải tiếp nhận cái của anh nữa."

Giản Tùng Ý nghĩ về kích thước của Bách Hoài, biết rằng anh làm điều này vì lợi cho mình, vậy nên cậu bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, cậu sợ đau.

Bạch Hoài thấy khóe mắt cậu càng ngày càng đỏ, rốt cuộc cũng không đành lòng, chậm rãi rút ngón tay ra, thấp giọng dỗ dành: "Thực xin lỗi, là lỗi của lão công, hôm nay chúng ta dừng ở đây được rồi, đợi em lớn một chút nữa nhé?"

"Không." Giản Tùng Ý ôm chặt lấy Bách Hoài, "Em không sao, anh đừng dây dưa với em, anh vào đi được không, em muốn, lão công, em khó chịu!"

Đây là lần đầu tiên Giản Tùng Ý chủ động gọi anh là lão công.

Giọng nói thật nhuyễn, mềm mại như bông này lập tức gợi lên ham muốn của anh.

Bách Hoài ngay lập tức trở nên hưng phấn, Bách nhỏ nãy giờ vẫn cương cứng ở đũng quần cũng không thể chịu đựng được nữa.

Trực tiếp lật người, ấn Giản Tùng Ý lên ghế sô pha, để cậu nằm sấp rồi nâng eo lên cao.

Sau khi nhận ra đó là tư thế gì, Giản Tùng Ý cảm thấy xấu hổ, bắt đầu vùng vẫy: "Bách Hoài, em không muốn tư thế này, thật xấu hổ!"

Bách Hoài quỳ xuống sau lưng cậu, cúi người hôn nhẹ lên tuyến thể của cậu: "Anh đã tra rồi, đây là lần đầu tiên của chúng ta, tư thế này ít có khả năng làm en bị thương nhất, cũng ít đau nhất, cho nên en đừng cố chấp, được chứ?"

Tuyến thể của Giản Tùng Ý được mơn trớn dịu dàng khiến toàn thân cậu mềm nhũn ra.

Bách Hoài sẽ không bao giờ cố ý bắt nạt cậu, vì cậu đã quyết định cho Bách Hoài đánh dấu mình nên cậu cũng yên tâm giao mình cho Bách Hoài.

Vậy nên, với đôi tai đỏ bừng, câu chậm rãi gật đầu.

Bách Hoài dụ dỗ: "Em dùng hai tay nắm lấy thành ghế sô pha, nhấc mông lên một chút."

Giản Tùng Ý đỏ mặt và làm như anh nói.

Cậu cảm thấy mông của mình được nhẹ nhàng mở ra hai bên. Khu vực xung quanh hậu huyệt được nhẹ nhàng ấn và vuốt ve.

Nghĩ đến giờ phút này Bách Hoài đang nhìn đến bộ phận bí mật nhất của mình, cậu xấu hổ nhắm mắt lại.

Còn Bách Hoài thì nhìn cái lỗ nhỏ kia, rõ ràng vừa mới bị bốn ngón tay đút vào, hiện tại lại siết chặt khép lại, còn có nước chảy ra, non nớt đáng yêu.

Dường như dương v*t anh lại càng căng trướng hơn nữa, kích cỡ có phần lớn hơn vừa rồi một chút.

Bản thân anh cũng bắt đầu nghi ngờ liệu Giản Tùng Ý có thể tự ăn được hay không.

"Bảo bối, nếu đau quá thì nói với anh, anh sẽ dừng lại."

Giản Tùng Ý dùng ngón tay bấu lấy tay ghế sofa, phát ra tiếng "hừ" trầm thấp.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi dương v*t nóng hổi đâm vào lỗ hậu, cậu vẫn không khỏi căng thẳng.

"Em yêu, thả lỏng chút."

Bách Hoài dỗ dành Giản Tùng Ý, một tay dựa vào ghế sô pha, tay kia đẩy dương v*t của anh vào.

Mặc dù anh có thể học lý thuyết về chuyện này, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, anh sợ mình sẽ làm tổn thương Giản Tùng Ý nên chuyển động cũng rất chậm.

May mắn thay, Giản Tùng Ý có thể chất nhạy cảm, hơn nữa có rất nhiều nước chảy ra giúp bôi trơn nên cậu thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng quá chật, thực sự quá chật.

Vách thịt nóng hổi bên trong trực tiếp bố lấy quy đầu của Bách Hoài.

Tuy nhiên, khoảnh khắc quy đầu chui vào đường hầm chặt chẽ và nóng bỏng kia liền được các nếp uốn mọng nước mút mát bao bọc, mang đến cho Bách Hoài khoái cảm chưa từng có. Anh không khỏi thở dài một tiếng, hô hấp trở nên nặng nề.

Dục vọng trong kỳ nhạy cảm được phóng đại vô hạn, tính chiếm hữu cũng ngày càng mạnh, mắt Bạch Hoài có chút đỏ, nóng lòng muốn đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể Giản Tùng Ý, tiến vào khoang sinh dục của cậu, rồi ra lệnh cho cậu mở ra, tiếp nhận chính mình. Thật muốn ngay lập tức làm cậu phải kêu gào bên dưới mình, mạnh mẽ xâm nhập, lấp đầy cậu.

Anh muốn nó thật nhiều.

Bách Hoài cắn chặt môi, dùng đau đớn để bản thân bình tĩnh lại một chút.

Đây là Giản Tùng Ý, Giản Tùng Ý mỏng manh và sợ đau lắm, em ấy sẽ không thể chịu đựng được.

Không thể như thế này được.

Anh liều mạng kìm lại cuồng nộ dục vọng trong cơ thể, khàn giọng hỏi: "Bảo bối, đau không? Anh đi vào được không?"

Các đốt ngón tay đang nắm tay vị sofa của Giản Tùng Ý đã trở nên trắng bệch, khóe môi bị cậu cắn đến đỏ bừng, khóe mắt ươn ướt.

Nó quá to, quá chật, thật khó chịu.

Nhưng cậu phải để Bách Hoài đánh dấu mình hoàn toàn.

Vì vậy thở hổn hển nói: "Em còn chịu được, anh mau vào đi, cứ chậm như vậy lại càng khó chịu."

Cậu nghĩ thà đau ngắn còn hơn đau dài như thế này!

Đây cũng là lần đầu tiên Bách Hoài làm tình. Cậu cũng mới là lần đầu làm Omega, vì vậy Giảm Tùng Ý rất nhẹ nhõm khi nói điều này, cậu thực sự cảm thấy không thoải mái bởi vì nó quá chậm.

Bách Hoài nghe vậy liền dùng cả hai tay nắm lấy eo Giản Tùng Ý, cố định tư thế, đẩy mạnh hông một chút, dương v*t to lớn đâm vào vách thịt chặt chẽ mà không nói lời nào. Lỗ nhỏ hoàn toàn căng ra, các nếp gấp đều bị san phẳng. chất lỏng trong cơ thể bị ép ra ngoài.

Vào lúc đó, tiếng thở dài mãn nguyện của Bách Hoài và tiếng khóc không thể kiểm soát của Giản Tùng Ý đồng thời tràn ngập phòng khách.

"Đau quá! Bách Hoài, đau quá, cút ra, cút ra, đau quá, đồ khốn kiếp, cút đi! Làm ơn rút ra, đau quá, em không muốn, em không muốn nữa..."

Vừa khóc, Giản Tùng Ý vừa cố bò về phía trước, thoát khỏi sự kiểm soát của Bách Hoài.

Đau quá, đau quá, dương v*t của Bách Hoài thật sự quá lớn, giống như muốn tách người cậu ra làm đôi vậy, không được, không muốn!

Giản Tùng Ý muốn trốn thoát, nhưng Bách Hoài đã nắm lấy eo cậu lôi cậu sát về phía mình hơn.

Hô hấp của anh cũng nặng nề không chịu nổi: "Bảo bối, không được, lúc này đi ra ngoài sẽ càng đau hơn."

Anh thật sự bị bức đến muốn giết người.

Anh là một Alpha, một Alpha đang trong kỳ nhạy cảm, anh còn trẻ, ham muốn tình dục cao. Đã ba tháng không gặp, người dưới thân lại là người trong lòng anh yêu nhất.

Đó là người anh trong giấc mộng xuân đầu tiên của anh. Là người anh sẽ nghĩ đến mỗi khi nhắm mắt lại, hay mỗi khi anh có ham muốn.

Anh đã muốn cậu từ rất lâu, cũng đã chịu đựng nó trong một thời gian dài.

Và bây giờ anh thật sự đang ở trong cơ thể cậu, cảm nhận vách thịt chặt chẽ và trơn trượt của cậu, từng nếp uốn ấm áp đang mút lấy dương v*t của anh một cách tham lam. Làm sao anh ấy có thể ra ngoài được?

"Em yêu, lúc đầu anh đi vào sẽ rất đau, nhưng sau đó sẽ không đau nữa, sẽ rất thoải mái, em tin lão công của em có thể làm được không?" Bách Hoài áp chế suy nghĩ điên cuồng đang kêu gào trong lòng cúi đầu hôn lên tuyến thể của cậu, "Hãy để anh đánh dấu hoàn toàn cho em."

Bách Hoài luôn biết cách dỗ dành Giản Tùng Ý rất tốt, nhưng Giản Tùng Ý lại nắm chặt tay vịn sofa, khàn giọng nói: "Vậy thì... anh nhẹ nhàng một chút được không?"

"Được, anh sẽ nhẹ nhàng."

Nụ hôn của Bách Hoài thuận theo tuyến thể từ từ đi xuống, từng tấc từng tấc, nụ hôn mỏng manh rơi xuống tấm lưng trần của cậu. Đầu lưỡi anh quấn lấy làng da cậu, gợi lên cảm giác tê dại của Giản Tùng Ý hết lần này đến lần khác. Một tay ôm eo Giản Tùng Ý, nghịch nhũ hoa của Giản Tùng Ý, cố gắng khơi dậy ham muốn lớn hơn của cậu.

Nghe thấy tiếng thở dốc của anh làm Giản Tùng Ý cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi.

Cơn đau do bị kéo căng lúc đầu đã thuyên giảm, sự trêu chọc trên ngực và nụ hôn trên lưng, cùng với mùi tuyết tùng nồng nặc và độc đoán trong không khí, khiến cảm giác đau đớn ban đầu dần biến mất.

Chỉ còn lại dục vọng đơn thuần làm cậu muốn bức bối.

Cậu muốn, cậu muốn Bách Hoài đến điên cuồng, lấp đầy thôi vẫn chưa đủ, cậu muốn Bách Hoài đâm vào sâu hơn nữa.

Thậm chí, cậu dường như cảm giác được khoang sinh sản của mình bị mở ra, một dòng chất lỏng không ngừng tiết ra ngoài, ngứa ngáy khó chịu.

Dục vọng ăn mòn lý trí, Giản Tùng Ý chỉ còn lại bản năng động dục, vặn vẹo eo: "Động đi, anh mau động đi."

Bách Hoài vừa hôn eo của cậu, nghĩ lại vừa rồi người khóc muốn rời đi là cậu, giờ muốn anh làm cậu cũng thật ủy khuất, anh không khỏi cắn một cái trên eo thịt mềm mại kia: "Cục cưng, chậm đã."

"Làm ơn di chuyển đi mà."

"Em đang nói với ai?"

"Hoài ca ca."

"Còn gì nữa không?"

"Lão công, xin lão công di chuyển đi mà!"

Giọng nói run run quyến rũ.

Bây giờ, sự hoang dã của Omega đã hoàn toàn đánh thức Alpha hung bạo và mạnh mẽ trong kỳ mẫn cảm, khả năng tự kiểm soát của Bách Hoài gần như sụp đổ.

Anh đứng thẳng người, hơi lùi lại, rút dương v*t bên trong ra ngoài mép thịt rồi lại đâm mạnh vào bên trong.

Anh đã từng dùng ngón tay tìm kiếm điểm nhạy cảm của Giản Tùng Ý, vì vậy lần va chạm này đã đánh thẳng vào điểm nhạy cảm đó.

Giản Tùng Ý không thể ngẩng đầu hét lên, lỗ hậu của cậu càng siết chặt hơn: "Sâu quá, không muốn, sâu quá!"

"Bảo bối, còn chưa đủ sâu, còn phải tiến vào khoang sinh sản của em, nhất định sẽ sâu hơn nữa."

Bách Hoài đã cố gắng hết sức để dịu dàng và kiềm chế trước mặt cậu, nhưng sự thoải mái quyến rũ của Giản Tùng Ý đã hoàn toàn khơi dậy sự hung ác của Alpha trong kỳ nhạy cảm.

Một tay anh dựa vào bên ngoài sô pha, khóa chặt Giản Tùng Ý dưới thân, tay kia ôm eo Giản Tùng Ý, cúi đầu hôn lên môi và tuyến thể nhạy cảm của cậu, thì thầm: "Bảo bối, thả lỏng đi, nếu em thả lỏng, sẽ không đau đâu, tôi cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, tôi sẽ làm em thấy thoải mái, tin tôi đi, được không?"

Giản Tùng Ý bị anh dụ dỗ đến mê mang, cảm thấy vách thịt căng ra trong cơ thể bị dương v*t thô to chậm rãi nghiền nát làm cậu chỉ muốn nhiều hơn nữa, vì vậy quay đầu lại nhìn Bách Hoài, híp mắt nói: "Vậy anh đừng lừa em."

"Được, anh sẽ không lừa em."

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Giản Tùng Ý chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đứt quãng.

Phần thân dưới của Bách Hoài co bóp điên cuồng, mỗi lần đều chạm vào điểm nhạy cảm nhất. Từ góc độ mà Giản Tùng Ý quay lại, cậu chỉ có thể thấy Bách Hoài đang thúc mạnh vào hông mình, chuyển động ngày càng nhanh.

Cơ thể vốn luôn trắng nõn lạnh lùng hiện lên rặng mây đỏ đầy dục vọng, mồ hôi trên từng múi cơ bắp thi nhau rơi xuống, chậm rãi hòa vào làm một với nơi đang giao hợp của hai người.

Giản Tùng Ý cảm thấy vô cùng xấu hổ, chống khuỷu tay lên ghế sofa, rên rỉ thở hổn hển.

Bách Hoài nhìn ra Omega của mình đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối, cho nên cố gắng tiến sâu hơn.

Ngón tay anh ấn vào phần bụng vừa mềm vừa cứng của Giản Tùng Ý, nhích từng li từng tí: "Bảo bối, có phải ở đây không?"

Giản Tùng Ý thở hổn hển lắc đầu.

"Ở đây?"

Cậu cẫn lắc đầu.

"Nó ở đây?"

Giản Tùng Ý co rút vặn eo.

Bách Hoài hơi nhếch môi: "Mẹ kiếp! Xem ra bị tôi tìm thấy rồi."

Những lời chửi thề chưa từng được nghe từ miệng Bách Hoài khiến hậu huyệt của Giản Tùng Ý co rút dữ dội, Bách Hoài bối rối không thể nhúc nhích một phân.

Anh không ngờ những lời như vậy lại kích thích cậu đến vậy.

Anh giảm bớt lực và tốc độ ra vào, cúi đầu ngậm lấy vành tai đang buông lỏng của cậu, đưa đầu lưỡi liếm láp đường viền vành tai, trầm giọng nói: "Bảo bối, em chuẩn bị xong chưa? Anh muốn đâm thật sâu vào khoang sinh sản của em."

"Anh... anh đừng nói nữa..." Giản Tùng Ý xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, "Cứ làm những gì anh muốn, đừng nói những lời không đâu nữa."

"Được, không nói nữa, bảo bối của chúng ta da mặt mỏng, anh biết, vậy anh đi vào?"

"Anh... Anh bình tĩnh."

"Được, để em thoải mái, cục cưng, thả lỏng đi, đừng sợ."

"ĐƯỢC RỒI!"

Trước khi Giản Tùng Ý kịp thốt hết lời cáu gắt của mình cậu đã hét lên, nước mắt sinh lý nhanh chóng trào ra nơi khóe mắt.

Cậu chưa từng nghĩ tới, nơi nhạy cảm nhất của mình không phải là huyệt đạo, mà là lối vào của khoang sinh sản. Lối vào nhỏ hẹp mềm mại chưa từng chạm qua, bây giờ bị dương v*t nóng bỏng chạm vào, chính là kích thích cùng đau đớn chưa từng có. Sau một khoảng thời gian lại khiến cậu ngứa ngáy, khó chịu, mang đến cảm giác sung sướng khiến toàn thân cậu co giật.

Sau đó Giản Tùng Ý cuộn thân mình lại và xuất tinh.

Hai người không ngờ tới, vừa mới bị đâm ở vào khoang sinh sản, Giản Tùng Ý đã xuất tinh một cách dễ dàng.

Với một tiếng hét, chất lỏng màu trắng đục bắn từ dương v*t của Giản Tùng Ý lên chiếc ghế sofa màu xám nhạt.

Bởi vì khoái cảm co thắt, hậu huyệt co rút chặt chẽ, cắn Bách Hoài đến mức suýt chút nữa xuất tinh.

Giản Tùng Ý đổ gục xuống ghế sofa, thở hổn hển, Bách Hoài rút lui đưa dương v*t vẫn còn xăng cứng kia rời khỏi cơ thể Giản Tùng Ý, ôm lấy cậu, để cậu đối mặt với mình, cưỡi lên đùi anh, hôn lên nước mắt sinh lý chảy nơi khóe mắt cậu.

"Em yêu, sao em lại nhạy cảm như vậy? Em làm bẩn sô pha của anh rồi, em nói phải làm sao đây?"

Giản Tùng Ý đỏ mặt vùi vào cổ Bách Hoài: "Đã bảo em không được rồi mà."

"Không phải là bởi vì em cầu xin anh cho vào sao?"

"Bách Hoài... a!"

Trước khi Giản Tùng Ý tức giận phản bác, Bách Hoài đã nhấc mông cậu lên, rồi ấn mạnh xuống dương v*t của mình.

dương v*t nhẵn nhụi dọc theo dũng đạo trơn trượt và mềm mại.

Giản Tùng Ý vừa bị anh đâm vào khoang sinh sản, hậu huyệt mới nhận kích thích không lâu nên cũng không đau lắm.

Bách Hoài sợ một lát nữa vật nhỏ sẽ căng lên, lại đau.

Giản Tùng Ý cảm thấy Bách Hoài là một con thú: "Sao anh lại đói như vậy! Anh có thể để em nghỉ ngơi một chút được không!"

Khóe mắt cậu đỏ hoe vì xấu hổ.

Một tay Bách Hoài vòng qua eo của cậu, một tay xoa nắn đầu v*, thấp giọng nói: "Không được, trước đây đều là làm cho em sướng, còn anh thì chưa. Em không thể mỗi lần đều chỉ biết sướng một mình được, em hiểu không?"

Khi Giản Tùng Ý định đẩy anh ra, cậu muốn bỏ chạy, nhưng Bách Hoài đã dùng hai tay nắm chặt lấy đùi cậu.

Giây tiếp theo, cậu cảm thấy cơ thể mình lơ lửng trong không trung.

Bách Hoài ôm lấy câu đứng dậy, cậu theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Bách Hoài, hai chân kẹp chặt eo anh. Cứ như vậy, cậu vô thức đẩy dương v*t của Bach Hoài vào sâu bên trong hậu huyệt của mình.

Bách Hoài ôm lấy cậu, chậm rãi đi về phía phòng ngủ, dương v*t của anh ra vào tự nhiên theo tư thế đi dạo.

Giản Tùng Ý hiện ngư một con tôm luộc ở trong tay Bách Hoài, lưng cậu căng cứng vì căng thẳng, cậu cúi đầu, nửa xấu hổ nửa khó chịu hỏi: "Sao đột nhiên lại đứng dậy?"

"Bởi vì ta sắp phải làm việc khác." Bách Hoài dừng một chút, "Làm em."

Khuôn mặt của Giản Tùng Ý đột nhiên đỏ bừng, cậu muốn chạy trốn, nhưng Bách Hoài đã trực tiếp ném cậu xuống giường chiếc giường mềm mại.

Cơ thể trắng như tuyết nằm trên tấm ga trải giường sẫm màu, môi và núm vú sưng đỏ, có sức cám dỗ thị giác mạnh mẽ, Bách Hoài đặt tay lên hai bên sườn của Giản Tùng Ý, cúi đầu ngậm vào mút lấy núm vú.

Trêu chọc bằng môi và răng còn thú vị hơn nhiều so với trêu chọc bằng ngón tay, Giản Tùng Ý đột nhiên rên rỉ, luồn tay vào tóc Bách Hoài, nhắm hờ mắt và khép hai chân lại, cố gắng dùng lực ma sát để giải tỏa sự trống trải phía sau.

Nhưng Bách Hoài một chân quỳ ở giữa hai chân cậu, dùng đầu gối đẩy hai chân cậu ra, dùng sức nói: "Không cho phép em tự làm một mình."

"Em không......"

Bách Hoài đưa tay nắm lấy dương v*t đã mềm nhũn sau cơn cực khoái vừa rồi của Giản Tùng Ý, quen thuộc xoa nắn trêu chọc cậu, sau đó nhìn Giản Tùng Ý thở ngày càng dồn dập, mê hoặc thì thầm: "Mỗi lần anh giúp em đều thích cái này, có thoải mái không?"

Giản Tùng Ý cắn môi không nói.

Bách Hoài không di chuyển tay nữa mà cúi đầu mơn trớn núm vú sưng đỏ của cậu.

Dục vọng và sự trống rỗng tấn công cậu ngay lập tức.

Đợt động dục thứ hai đã đến.

Ý thức của Giản Tùng Ý bắt đầu buông lơi, cậu chỉ biết nếu muốn thì phải thỏa mãn Bách Hoài, bất lực nhắm mắt lại nói: "Thoải mái."

Bách Hoài lại bắt đầu giở trò đồi bại: "Vậy sau khi anh đi, em có tự mình làm không?"

Vừa nói, anh vừa lấy đầu ngón tay mân mê đầu lỗ tiểu của cậu.

Giản Tùng Ý run lên, căng thẳng ngay lập tức: "Đừng, đừng nghịch như vậy, em vừa mới xuất tinh, em không thể chịu được, làm ơn. Em có... đến kỳ phát tình đều nhớ anh..."

Ban đầu, Bách Hoài chỉ muốn trêu chọc Giản Tùng Ý, nhưng không ngờ cậu lại nhạy cảm như vậy sau khi cao trào. Cậu ấy vậy mà bị anh bức đến mức nói ra mọi chuyện xấu hổ.

Nghĩ đến việc Giản Tùng Ý nhớ anh đến trong kỳ phát tình để thỏa mãn bản thân, Bách Hoài chỉ cảm thấy máu trong người dâng trào.

Buông dương v*t của Giản Tùng Ý ra, nhấc chân phải của cậu đặt lên vai, để lộ ra hậu huyệt đỏ au ướt át dưới thân rồi đẩy thẳng vào.

Cơn đau nhẹ hơn nhiều so với lần đầu tiên, đồng thời có cảm giác sung sướng hơn, tiếng rên rỉ thoải mái của Giản Tùng Ý nghe như đang tận hưởng, điều này khơi dậy ham muốn của Bách Hoài, anh muốn đâm cậu mạnh hơn nữa.

Giản Tùng Ý lần đầu tiên trải qua tình dục, không thể phân biệt được loại thoải mái này là gì, cũng không phân biệt được loại khó chịu này là gì, cậu dùng hai tay ôm chặt lấy Bách Hoài, ý thức mơ hồ.

Cậu bị anh làm đến nói không ra một câu trọn vẹn, chỉ có thể rên rỉ đứt quãng: "Chậm lại, Hoài ca ca, chậm lại, chậm lại..."

Lúc đầu khi cậu nói câu này, Bách Hoài thực sự sẽ nhẹ nhàng và chậm lại, nhưng ngay khi anh nhẹ nhàng và chậm lại, Giản Tùng Ý sẽ bắt đầu vặn vẹo không ngừng, đôi tay đang ôm eo anh của cậu cũng bắt đầu cào người.

Cuối cùng, khi Giản Tùng Ý lại yêu kiều kêu chậm lại, Bách Hoài chỉ thấp giọng dỗ dành, "Bé cưng, không đau đâu, em yên tâm, ngoan nhé!"

Tuy nhiên, lực đẩy ở phần thân dưới ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng, Giản Tùng Ý thực sự không thể chịu đựng được nữa bắt đầu khóc lóc: "Không được nữa, thực sự không được nữa", nhưng điều này hoàn toàn vô ích.

Cậu chỉ có thể đỏ mắt nhìn mình bị Bách Hoài làm cho bắn.

Tinh dịch bắn ra tung tóe trên cơ bụng của Bách Hoài, còn lấm tấm rớt trên tấm ga trải giường sẫm màu, Giản Tùng Ý gục xuống giường, khóe mắt ươn ướt đỏ hoe.

"Bách Hoài, anh là đồ cầm thú! Mau cút!"

Nói xong, cậu quay lưng, không để ý tới Bách Hoài.

Bách Hoài không ngờ hôm nay Giản Tùng Ý lại nhạy cảm như vậy, anh cảm thấy có lỗi với cậu. Anh còn sợ nếu anh đâm vào khoang sinh sản và thành kết trong đó e rằng Giản Tùng Ý sẽ không thể chịu đựng được. Anh còn định sẽ để cậu xuất một lần nữa rồi sẽ cho vào.

Anh ôm lấy Giản Tùng Ý từ phía sau, khàn giọng nói: "Ngoan, để lão công vào bên trong em, anh thật sự gần đến giới hạn rồi. Lần này anh sẽ chui thẳng vào khoang sinh sản, đánh dấu xong sẽ không quấy rầy em nữa." Nếu dừng lại lúc này, cả anh và em sẽ khó chịu, em yêu.

Giản Tùng Ý có lẽ là người mềm mại nhất thế giới.

Cậu nghĩ đến việc Bách Hoài đã chịu đựng nó quá lâu nên cuối cùng cũng đồng ý.

Bách Hoài hôn cậu: "Em yêu anh nhiều như vậy sao, hm?"

Hai người hôn nhau lưu luyến một lúc, Giản Tùng Ý lại cảm nhận được sự hưng phấn của anh. Bách Hoài dỗ cậu quỳ trên giường, dựa vào bức tường đầu giường.

Bách Hoài đỡ eo cậu từ phía sau từ từ chen chân vào giữa hai chân Giản Tùng Ý, từ từ đẩy dương v*t vào.

Hai cơ thể nóng bỏng áp vào nhau thật chặt.

Bách Hoài liếm láp lỗ tai Giản Tùng Ý, dùng giọng nói ấm áp dỗ dành: "Bảo bối, vị trí này có thể tiến vào khoang sinh sản một cách dễ dàng nhưng có lẽ sẽ hơi đau một chút. Em cố chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa. Sau khi đánh dấu, em có thể tùy ý mà đánh tôi."

"Anh...anh vào đi...đừng nói nhiều như vậy nữa, em yêu anh nhiều lắm."

Giản Tùng Ý quay đầu lại, vệt nước nơi khóe mắt cậu lấp lánh.

Bách Hoài bắt lấy bờ môi sưng đỏ của cậu hôn nhẹ nhàng, đồng thời, phần dưới của anh đẩy thẳng vào cơ thể của Giản Tùng Ý.

Lần này, nó đâm thẳng đến lối vào của khoang sinh sản.

Cảm giác mạnh mẽ đó lại ập đến, cho dù Giản Tùng Ý đã chuẩn bị tinh thần nhưng cậu vẫn không kìm được rên rỉ lần nữa, khóe mắt lại đỏ hoe.

Bách Hoài đưa tay nắm lấy dương v*t phấn hồng của cậu, chặn mã mắt lại.

Giản Tùng Ý hoảng sợ kêu lên: "Bách Hoài, anh làm gì vậy!"

"Anh sợ ngươi chịu không nổi lại xuất tinh, xuất tinh nhiều không tốt, lần này chờ anh, được không?"

Không đợi Giản Tùng Ý trả lời, Bách Hoài hơi lùi lại, rồi lại đẩy mạnh vào cái miệng mấp máy mỏng manh kia. Với một cú đẩy như vậy, anh thật sự muốn buông vũ khí đầu hàng ngay khi vừa tiến vào.

Nó chặt quá.

Lỗ vào khoang sinh sản khít hơn nhiều so với lỗ sau.

Bách Hoài dùng sức đẩy mấy lần, nhưng không đẩy vào được, Giản Tùng Ý đã kêu lên: "Em không muốn, chỗ đó đau, em không muốn nữa, anh tránh ra, tránh ra, làm ơn, tha cho em đi!"

Đánh dấu hoàn toàn chỉ còn cách một bước, Bách Hoài không cách nào từ bỏ, chỉ có thể đau lòng dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc, rất nhanh sẽ không đau nữa, em thả lỏng chút, mở khoang sinh sản cho anh đi vào, được không?"

"Mở không được, mở không được, mau, rút ra đi, em thật sự mở không được a, Hoài ca ca, thật sự em không được, thật sự không được mà, huhu..."

Giọng đầy nước mắt.

Bách Hoài trong lòng đau muốn chết, chỉ có thể thấp giọng dỗ dành cậu: "Ngoan, em là Omega còn đang trong kỳ phát tình, có thể mở ra được, em chỉ cần thả lỏng một chút, để lão công của em đi vào, được không?"

Trong khi nói chuyện, Bách Hoài liếm dái tai của Giản Tùng Ý, cố gắng làm cho cậu thoải mái.

Bây giờ cần phải kích thích Giản Tùng Ý tự mình mở ra khoang sinh sản. Nghĩ vậy, anh liền không động nữa, một tay nhanh chóng chạm vào bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể Giản Tùng Ý, một tay nắm lấy tay cậu xoa nắn phần bụng mềm mại đang gồ lên in hình dáng đương vật của anh.

Giọng nói trầm ấm dịu dàng khiến Giản Tùng Ý không thể cưỡng lại: "Bảo bối, eo của em nhỏ như vậy, mau sờ một chút chỗ này phồng lên rồi, còn có thể cảm nhận được hình dáng của anh ở bên trong em."

Dái tai của Giản Tùng Ý bị liếm, núm vú thì bị chơi đùa, còn buộc phải cảm nhận hình dạng dương v*t của Bách Hoài bên trong cơ thể mình, lắng nghe những lời rác rưởi mà Bách Hoài nói.

Đau đớn tạm thời bị lãng quên, cậu chỉ cảm thấy mình bị Bách Hoài chơi đùa thật trống rỗng, rõ ràng là bị lấp đầy, nhưng bụng dưới vẫn cảm thấy không đủ, giống như còn muốn nhiều hơn nữa.

Chất lỏng tràn ra từ khoang sinh sản khiến đường vào khoang sinh dục trở nên mềm mại từng chút một.

Bách Hoài cảm nhận được sự thay đổi ở chỗ dương v*t anh đụng vào, liền tăng nhanh động tác ở tay khiến mọi chỗ trên người Giản Tùng Ý như được châm lửa.

Thanh âm anh cũng ngày càng thêm khàn: "Bảo bối, chạm vào cảm nhận nó đi, lát nữa mở ra khoang sinh sản, anh sẽ đẩy vào, sau đó bắn vào bên trong, kết thành nút thắt, lưu giữ tinh dịch bên trong em. Em sờ một chút xem."

"Em không muốn... Em không sờ..."

Giản Tùng Ý chống cự, nhưng lối vào của khoang sinh sản đã thực sự mở ra vì những gợi ý tâm lý mà Bách Hoài tạo ra.

Trong nháy mắt, Bách Hoài dùng sức xông vào.

dương v*t thô to chui qua lối vào chật hẹp trực tiếp cắm vào phần mềm mại và mỏng manh nhất của Omega.

Chất lỏng nhớp nháp hỗn loạn bao phủ dương v*t của Bách Hoài, từng thớ thịt mềm mại như đang tham lam mút lấy không ngừng.

Bách Hoài nhắm mắt lại một cách thoải mái, nhưng Giản Tùng Ý không thể chịu đựng được thêm nữa vì sự kích thích này quá lớn. Cậu dựa trên mặt tường khóc rấm rứt.

Không phải đau, mà là kích thích thể xác mạnh mẽ khiến cậu chịu không nổi.

Thật thoải mái, cũng thật ngứa ngáy, khoái cảm như sóng cuộn đến đến đi đi không ngừng nghỉ.

Cậu thật sự không thể chịu đựng được, nhưng cậu vẫn muốn nó nhiều hơn nữa.

Cậu khàn giọng nói: "Bách Hoài... Anh mau vào, nhanh lên..."

Cậu không biết có nên để Bách Hoài di chuyển hay không.

Nghe giọng nói vừa khàn vừa kiều nị của Giản Tùng Ý, Bách Hoài cảm thấy đau lòng cho cậu nhưng cũng bị cám dỗ, anh ôm eo cậu đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên tuyến thể nóng hổi kia, chậm rãi an ủi cậu.

Tuy nhiên, bên dưới thắt lưng bị đẩy không thương tiếc.

Lần nào cũng vừa nhanh vừa sâu như thể muốn đóng đinh Giản Tùng Ý vào tường.

Lúc đầu, Giản Tùng Ý còn có thể khóc và nói không. Nhưng cuối cùng, vì khoái cảm quá mức kịch liệt và thể lực cạn kiệt, cậu chỉ có thể khóc nức nở và rên rỉ ngọt ngấy gọi Hoài ca ca, không biết là muốn dừng lại hay muốn nhiều thêm nữa

Chỉ là phía sau nước càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức thấm đẫm ga trải giường, cửa vào hậu huyệt do xô đẩy kịch liệt mà xuất hiện bọt trắng.

Trước giờ Bách Hoài vẫn luôn tiết chế. Sau lần mộng xuân đầu tiên, ngoại trừ trước mặt Giản Tùng Ý, anh hầu như rất ít khi tự mình giải quyết, cho dù có quậy phá cùng Giản Tùng Ý làm này làm kia thì anh cũng chỉ phục vụ cho Giản Tùng Ý thoải mái, về phần mình, anh chỉ giải quyết mọi thứ một cách vội vàng, qua loa mà thôi.

Cho nên lần đầu tiên làm tình, lần đầu tiên nếm thử thứ ngon ngọt nhất của Omega, anh khó tránh khỏi có chút điên cuồng.

Anh không biết tất cả các Omega đều như vậy hay không, nhưng bên trong Giản Tùng Ý liên tục có dòng nước mềm mại, ấm áp bao bọc lấy anh, mạnh mẽ lại tham lam mút mát khiên cho anh có khoái cảm vô hạn.

Giản Tùng Ý chỉ cảm thấy rằng cậu bị anh thúc sắp mất hết lý trí rồi, khoái cảm mãnh liệt kia lại bùng nổ lần nữa.

Cậu ngắt quãng nói: "Bách Hoài... Em... Em hình như lại sắp xuất tinh rồi..."

Bách Hoài đưa tay nắm lấy gốc dương v*t của Giản Tùng Ý, dùng đầu ngón tay chặn lỗ nhỏ trên đỉnh dương v*t lại, anh khàn giọng thở gấp, "Chờ... cục cưng... chờ lão công của em... Anh cũng gần đến rồi..."

Giản Tùng Ý thực sự muốn xuất tinh, lý trí và sự xấu hổ vốn có lập tức bay sạch, cậu vừa rên rỉ vừa nói: "Ưm...vậy thì lão công... anh... anh mau động nhanh hơn đi... bắn cho em..."

Cậu thậm chí còn không nhận ra mình đang nói gì cái gì, những từ ngữ thô tục tuôn ra thật dâm đãng.

Bên tai Bách Hoài truyền đến một cỗ hưng phấn cùng khoái cảm khó nói thành lời, toàn bộ nhiệt khí dồn lên bụng dưới, anh tiếp nhận lời mời của Omega nhà mình.

Bắn vào, lấp đầy bên trong cậu.

Ngay sau đó, anh buông dương v*t của Giản Tùng Ý ra.

"Bé con, xuất đi."

Anh cúi đầu cắn vào tuyến thể đang phơi bày của Giản Tùng Ý, đồng thời dùng sức đẩy hạ bộ của mình, đạt đến độ sâu chưa từng có trước đây.

Giản Tùng Ý đột nhiên co giật, đầu óc trống rỗng, miệng há hốc, thở dốc không nói nên lời, một ít tinh dịch loãng đã bắn lên tường.

Mà phía sau cậu, hậu huyệt bị dựng vật Alpha tiến hành thắt nút, mở rộng đến chưa từng thấy, vách thịt bên trong khoang sinh sản lần lượt phun ra chất lỏng cùng với dương v*t đang co giật bắn tinh bên trong cậu hòa làm một.

Tuyến thể bị cắn rách, mùi vị pheromone của Alpha không ngừng được truyền vào, đánh dấu từng tế bào trong cơ thể cậu.

Ngay khi tuyến thể bị cắn cậu cảm thấy mình thật sự bị Bách Hoài chiếm hữu.

Tâm trí cũng trở nên trống rỗng.

Sau đó, cậu nghe thấy Bách Hoài nói: "Giản Tùng Ý, anh yêu em, anh sẽ mãi yêu em."

Giây phút đó, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng Bách Hoài điên cuồng đến mức không che giấu đi dục vọng cùng yêu thương đối với mình, Giản Tùng Ý có thể cảm nhận rõ ràng chính mình đối với Bách Hoài cũng ỷ lại cùng quyến luyến. Cậu cũng nhận ra được rõ ràng, giây phút này cậu thuộc về Bách Hoài, Bách Hoài cũng thuộc về cậu.

Mười tám năm, gặp gỡ, làm bạn, hiểu nhau, yêu nhau.

Bọn họ rốt cục ở trên thế giới này trở thành độc nhất vô nhị của nhau, bởi vì họ thuần phục lẫn nhau, cũng bị chi phối bởi nhau.

Giản Tùng Ý cảm thấy tâm hồn vắng vẻ của mình được lấp đầy.

"Bách Hoài, rốt cuộc em cũng trở thành Omega của anh."

Người phía sau lại đem cậu ôm chặt hơn chút, ngữ khí trịnh trọng.

"Em không phải Omega của anh, em là Giản Tùng Ý của anh."

- --------------------------

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.