Hải Âu Chi Thương

Quyển 1 - Chương 10



Khi tỉnh lại, ý thức được chính vừa làm gì, nhìn đại thiếu gia thân thể đầy huyết cùng tinh dịch, vô lực nằm trên giường, Võ Kinh bị hù doạ. Ta đã làm gì? Ta cưỡng gian một người, một người toàn tâm toàn ý dựa vào chính mình, một người mới chỉ là hài tử, chỉ vì ta thương hắn, ta dĩ nhiên lấy điều đó ra làm cái cớ để làm chuyện này. Ta đã làm gì chứ? Võ Kinh dùng hết sức đánh chính đầu mình, bỗng một đôi tay giữ tay y lại, đại thiếu gia nghi hoặc nhìn y.

“Xin lỗi, ta đã làm chuyện xấu. Dù ngươi không hề biết chuyện ta làm xấu xa đến thế nào, nhưng sự thật vẫn là sự thật, mọi việc đều không thể cải biến được.” Đối mặt với đại thiếu gia ngây thơ đang nhìn chính, Võ Kinh thì thào nói.

Đại thiếu gia gắt gao nắm chặt tay Võ Kinh: “Không muốn không gặp.”

Dưới tàng cây phong kia chôn giấu một bí mật, một bí mật chỉ có hai ngươi biết, y phục cùng khăn trải giường dính máu và tinh dịch của thiếu niên được chôn sâu dưới lòng đất. Chỉ có đại thụ kia mới biết được niềm hạnh phúc nhưng mang theo u buồn của hai thiếu niên, giúp họ bảo vệ bí mật đó, một bí mật cấm kỵ.

Ngày mai là một ngày đáng mừng, nhị thiếu gia rời nhà học võ đã lâu cùng với nhị thiếu gia buôn bán bên ngoài cuối cùng cũng trở về, tiểu thư đã giá nhập ngoại hương cũng trở về thăm người thân. Trần phủ tam hỉ lâm môn, mỗi người khuôn mặt đều rạng rỡ, khoé miệng tươi cười. Trù phòng từ sớm đã vô cùng bận rộn, khói nhẹ toả ra, rất xa cũng có thể thấy được. Hồng đăng lung treo cao, câu đối hỉ khánh dương dương, người người quần áo tiên diễm, biểu thị một ngày vui mừng, mà tại Hiên Văn các cũng náo nhiệt phi phàm.

Xoa xoa thắt lưng, Lục Châu đứng trong phòng khác chỉ đạo việc quét tước.

“Nhân dịp ngày vui này, chúng ta cũng nên hảo hảo dọn dẹp một chút. Tiểu Diệp, bên kia, đúng rồi, phía trên ấy, sang bên một chút.”

“Đại Sinh, người đâu rồi?”

Trong phòng ngủ đại thiếu gia cũng đang ồn ào.

“Không muốn, ta không muốn mặc.” Đại thiếu gia gắt gao gạt đi Võ Kinh đang muốn giúp hắn mặc đồ mới. Võ Kinh tay cầm hoa y bằng tơ lụa, biểu tình xấu hổ đứng ở trong phòng, nhìn đại thiếu gia đang cáu giận, trên người chỉ mặc đúng một bạc y hai lớp màu tro nhạt, cổ áo mở rộng ra, trên da hiện lên chút hồng ấn, làm y nhớ tới thần mê tình loạn đêm qua, cười khổ nói: “Đại thiếu gia, ngươi không thích bộ này, ta lập tức đi lấy giúp ngươi một bộ y phục khác, ngươi không thể cứ mặc mỗi bạc y đó chạy khắp nơi.”

Từ sau đêm đó, giống như hài tử ăn vụng trái cấm, chỉ hôn môi đã vô pháp thoả mãn hai người từng thưởng thức tư vị hoan ái. Đại thiếu gia mê loạn, mà Võ Kinh cũng chìm đắm trong tình yêu làm thể xác và tinh thần như bay bổng, mọi trói buộc, mọi đạo đức thế tục, mọi tôn ti chi phân đều tiêu thất trước Võ Kinh, duy nhất lưu lại chính là khuôn mặt đại thiếu gia, nụ cười của đại thiếu gia, còn có thân thể ôn ái mà mỹ lệ của hắn.

“Không muốn, mặc vào như trứng gà ấy.” Cau mày, cặp mắt sắc bén mà dã tính kia giờ mang theo khó chịu nhàn nhạt.

“Phốc, Phiêu Thịnh, ly khai lâu như vậy, trở về gặp ngươi, ngươi vẫn y như trước đây.” Một thanh âm sang sảng từ ngoài cửa truyền vào, Võ Kinh quay đầu lại, thấy người vừa tới khoảng ba mươi tuổi, mi rậm mắt to, ngũ quan tuấn lãng, đôi mắt lấp lánh có thần, cùng Trần đại lão gia có bảy phần tương tự, chỉ là hơn ba điểm tuấn lãng.

Võ Kinh cung kính hô: “Nhị gia.” Ngực nhưng âm thầm kỳ quái, đều không phải ngày mai mới về mạ?

“Công việc xong sớm, đặc biệt trở về gấp. Võ Kinh, ta từ Hàng Châu mang về y phục cùng y liêm tơ tằm loại tốt nhất, ngươi đi xem xem, chọn cho đại thiếu gia hai kiện y phục, thêm vài y liêu để may thêm vài kiện y phục nữa.” Vừa nói vừa đi vào phòng.

Võ Kinh có chút hoảng hốt, nhớ tới trên người đại thiếu gia có hồng ấn, hầu như cấp tốc vọt tới trước mặt đại thiếu gia, y phục trong tay khoác vội lên người đại thiếu gia, giữ chặt vạt áo. Mà đại thiếu gia đang muốn giãy dụa, nghi hoặc nhìn Võ Kinh sắc mặt tái nhợt, nhãn thần bất an, ngón tay trắng bệch nắm chặt chính bạc y, cuối cùng đại thiếu gia cũng không giãy dụa nữa, mặc cho Võ Kinh an bài.

Sau khi mặc y phục cho đại thiếu gia, Võ Kinh mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn nhị gia ánh mắt hiếu kỳ đánh giá chính, Võ Kinh lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi của mình kỳ quặc đến thế nào, thần tình bất an giải thích: “Ta sợ đại thiếu gia cảm lạnh.” Ngay chính y cũng cảm thấy lời giải thích này không hợp lý, chứ chưa nói đến nhị gia vốn rất sắc sảo lại mẫn duệ. Nhị gia cảm thấy hai người có điểm kỳ quái, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ quan sát hai người một lát, sau đó ly khai.

Võ Kinh tim đập loạn, không biết nhị gia có phát hiện ra điều gì hay không, không biết có nhìn thấy hồng ấn trên người đại thiếu gia hay không?

Võ Kinh mang theo tâm tình thấp thỏm lo âu, nghênh đón ngày hôm sau.

Hơn mười người già trẻ Trần gia đều tại yến hội ở đại đường, vui vẻ không gì sánh được.

Ngày hôm nay đại thiếu gia càng an tĩnh, ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên, không hề hồ ngữ loạn động như mọi khi, nhượng Võ Kinh đứng phía sau yên tâm phần nào. Ngơ ngác đứng sau nhìn đại thiếu gia, Võ Kinh nhớ tới khi thấy đại thiếu gia mặc vào tân y hồng hoa bằng sa tanh, chính đã kinh ngạc đến mức nào, bớt đi dã tính, có thêm phần ổn trọng, khuôn mặt tinh khiết như ngọc, mục nhượng lãng tinh, long lanh bức người, lại có một tia hoảng loạn, môi như đỏ hơn, Võ Kinh biết do chính vừa hôn thiếu gia. Đại thiếu gia trước mặt, phong thần bất tục, mỹ lệ làm kẻ khác sợ hãi. Võ Kinh tâm nhộn nhạo, sinh vật mỹ lệ mà thuần khiết này chính là bảo vật của ta. Võ Kinh bỗng nhiên muốn hét lên, muốn cho tất cả mọi người biết, các ngươi thấy không? Hắn là của ta.

“Võ Kinh, Võ Kinh.” Đột nhiên có người kêu Võ Kinh, cắt đứt hồi tưởng của y, định thần lại, nguyên lai là Trần phu nhân vừa gọi mình.

“Phu nhân, thỉnh phân phó.”

“Ngươi xuống phía dưới ăn đi, ở đây không cần ngươi nữa.” Trần phu nhân nhẹ giọng thuyết.

“Nhưng…” Võ Kinh chần chờ liếc nhìn đại thiếu gia. Đại thiếu gia vẫn đang chuyên tâm ăn, không để ý y.

“Xuống phía dưới ba.” Trần phu nhân khẩu khí lớn hơn.

Võ Kinh đành chậm rãi cáo lui. “Đăng… Nga, ta… Diêu… Chu” Tay bị nắm, quay đầu nhìn lại, đại thiếu gia trong miệng đầy thức ăn, nói không rõ lời.

Không biết phải làm gì, Võ Kinh nhìn lão gia phu nhân một chút, tất cả mọi người đều bất đắc dĩ nhìn Võ Kinh, không nói gì. Võ Kinh biết ý tứ đại gia. Bọn họ không muốn trong lễ mừng năm mới, bởi vì không theo ý đại thiếu gia mà không khí bị phá huỷ. Võ Kinh chỉ phải đói bụng theo đại thiếu gia hồi Hiên Văn các.

“Ngươi thì tốt rồi. Ăn cũng ăn no, lôi ta hồi các. Ta nhưng bị đói a.” Nhìn chính bị đại thiếu gia kéo đi, Võ Kinh oán giận nói.

“Cầm đi. Của ta.”

Nửa con gà xuất hiện trước mắt Võ Kinh, ngơ ngác nhìn con gà từ trên trời giáng xuống, Võ Kinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đại thiếu gia bên mép còn dính hạt cơm, mang theo biểu tình tranh công nhìn chính.

“Ở đâu ra?” Võ Kinh hoài nghi hỏi.

“Ở đây.” Đắc ý cười cười, đại thiếu gia chỉ chỉ vào chính y phục: “Vẫn còn.”

Không đợi đại thiếu gia chính bả thứ khác lôi ra, Võ Kinh đã mở y phục đại thiếu gia, vài miếng thịt khô, còn có một chai rượu nằm trong lòng đại thiếu gia.

Võ Kinh không thể tin nổi nhìn đại thiếu gia phi thường đắc ý, nghĩ tới cảnh đại thiếu gia vừa ăn vừa giấu trong lòng, lại nghĩ tới người nhà nhìn thấy hành động của đại thiếu gia muốn cười mà không dám, cảnh tượng đó quả rất khôi hài. Võ Kinh chỉ vào đại thiếu gia cười sung sướng, cười đến đại thiếu gia không biết phải làm sao.

“Cảm tạ. Chúng ta trở về phòng ba.” Một tay cầm tay đại thiếu gia, một tay cầm gà, Võ Kinh mang theo biểu tình nhàn nhạt hạnh phúc.

***

Tại đại đường.

Nhìn bóng hai người ly khai, nhị gia nhíu nhíu mày. Cảm giác kỳ quái ngày hôm qua lại xuất hiện.

“Lão nhị, lai lai. Đã lâu không cùng ngươi sướng ẩm, lai lai.” Trần lão gia tay nhất phách trọng trọng đánh vào trên vai nhị gia.

“Hảo, ngày hôm nay chúng ta phải uống đến say mới thôi.” Nhị gia hào sảng giơ lên chén rươu.

“Ta cũng muốn cụng ly.” Nhị thiếu gia kêu lên, bưng chén.

“Hảo. Có khí phách.”

Chỉ chốc lát, nam nhân đã chếnh choáng say. Nhìn nam nhân, nữ nhân Trần gia cười ngọt ngào.

“Xá Lan, hôm nay dừng lại đây thôi, các ngươi đỡ lão gia, thiếu gia trở về phòng rồi nghỉ ngơi đi. Đã hơn nửa đêm rồi.”

“Vâng, thưa phu nhân.”

“Đúng rồi, đại tẩu, Phiêu Thịnh những ngày này sao rồi, còn bị…” Đột nhiên nhị gia hỏi.

Trần phu nhân có chút kỳ quái, nhưng chính trả lời: “Không có, nó đã lâu không phát bệnh. Những ngày gần đây đặc biệt an tĩnh, không ồn ào ầm ĩ.”

“Di, kỳ quái. Vậy hồng điểm trên cổ nó ở đâu ra?” Nhị gia nhẹ giọng tự hỏi.

“Nhị đệ, ngươi nói cái gì?” Nhìn nhị gia đỡ cằm tự nói, Trần phu nhân hỏi.

“Không có, không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.