Hải Âu Chi Thương

Quyển 1 - Chương 13



“Quân bất kiến, đương niên thanh tảo Dạ Sát môn, gây nên ít nhiều ân oán giang hồ, lại càng không biết, thiếu niên anh hùng cũng đã là mười năm trước…”

“A Thổ chết tiệt, ngươi còn không mau làm việc.” Xa xa lão bản nương đứng dựa tại điếm, thấy điếm tiểu nhị A Thổ đang cùng người ngoài tán gẫu.

A Thổ lười nhác đáp lời: “Đã biết. Tới ngay đây.” Thờ ơ đi vào điếm, lấy khăn lau bàn: “Lau cái gì lau a, bây giờ còn chưa tới giờ mở cửa. Mà khi mở cửa cũng đâu có mấy người vào a.”

“Thói đời hiện giờ thật không chịu nổi, không có mấy kẻ chịu khó làm việc. Uy, A Nê, ngươi chết ở đâu rồi hả? Gánh có chút nước sao lâu thế? Uy, ngươi phải đi cửa sau biết không hả? Khách nhân nhìn thấy ngươi sẽ ác tâm mất.” Lão bản nương chỉ vào một nam nhân trước cửa, quần áo rách rưới, tóc tán loạn không nhìn rõ mặt, khập khiễng gánh nước.

Nghiêng người nhìn lão bản nương hôm nay tự dưng sinh khí, A Thổ lẩm bẩm: “Người ta vốn què đương nhiên phải đi chậm rồi, còn đòi người ta đi nhanh. Hôm nay làm sao chứ, xem ra nghẹn đã lâu, không có nơi phát tiết a.”

“Ngươi đang nói gì hả? Cái tên vẹo cổ mắt lé kia.” Lão bản nương hung tợn nhìn chằm chằm A Thổ vừa nói bậy, bỗng nhiên biến sắc, mặt như khai hoa bàn phiếm, cười nịnh nọt: “Khách quan thật anh tuấn, phu nhân cũng thật xinh đẹp, mời vào đây. Nghỉ ngơi chút đã. Hôm nay trời rất nóng, giờ đi sẽ rất mệt mỏi, chi bằng ngồi lại đây uống chút nước, ăn gì đó đã. Giờ đã hoàng hôn rồi, khách quan nên nghỉ lại đây một hôm, ngày mai khoẻ lại hẵng đi, cũng không chậm trễ gì.”

A Thổ kỳ quái nhìn đại bản nương, nhìn theo hướng tha, không biết từ bao giờ đã xuất hiện hai người như tiên nhân.

Nữ tử một thân bạch y bằng lụa mỏng, khuôn mặt trái xoan, dù đã hơn hai mươi tuổi, nhưng một đôi mắt sáng sâu thẳm như nước mùa thu, ánh vẻ bướng bỉnh cùng thông tuệ.

Tái nhìn sang bên cạnh, yêu! Thực sự là thiên tiên xứng đôi. Nam tử bên cạnh khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, cao cao tráng tráng, một thân nho y đạm lam sắc, nhưng yểm không được anh tư sinh lực sung phái, mày kiếm lãng tinh, da màu đồng, lộ ra màu sắc tráng kiệt hồng hồng, một đôi mắt mang theo vài phần dã tính, vài phần nhanh trí, vài phần nhạy bén, nhìn biểu tình A Thổ, khoé miệng mỉm cười, hiện lên má lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhất thời nhượng A Thổ cảm thấy thân thiết hoà ái, lần này không đợi lão bản nương gọi, A Thổ vui vẻ hướng tới, nhanh nhẹn chuẩn bị.

Nữ tử sau khi ngồi xuống liền cười nhẹ, nhẹ nhàng lấy khăn tay lau mồ hôi, nhãn châu nhất chuyển liền hỏi: “Tiểu nhị ca, ở đây cách Bình An trấn còn xa lắm không?”

“Vị cô nương… không… nữ khách quan, ngài hỏi đúng người rồi đấy, nơi đây cách Bình An trấn hơn trăm dặm đường, nếu hôm nay các ngài còn muốn tiếp tục, sợ là không còn kịp nữa. Từ đây tới Bình An trấn không còn một quán trọ nào nữa. Không bằng nhị vị hôm nay nghỉ ngơi tại đây, sáng mai thời tiết mát mẻ, đi cũng dễ chịu.”

“Vậy được rồi! Vị tiểu ca này, cảm phiền ngươi mang chút gì cho chúng ta ăn, dọn giúp chúng ta hai gian thượng phòng, thuận tiện chăm sóc giúp hai con ngựa của chúng ta.” Nam tử đặt hành lý xuống, duỗi thẳng chân, tuỳ ý ngồi xuống.

Nhìn biểu hiện A Thổ, lão bản nương mới mỉm cười bưng nước lên rồi xuống trù phòng chuẩn bị thức ăn.

“Uy, A Nê, mau rửa sạch chỗ rau này, rồi lên dọn dẹp sạch sẽ hai gian thượng phòng, lát nữa sẽ có khách tới nghỉ a.” Nhìn A Nê ngồi trong phòng đun nước, lão bản nương cau mày, vừa nói vừa đặt thịt xuống bàn, chuẩn bị làm món ăn.

A Nê im lặng đứng lên, rửa tay rồi lau ngay trên áo, cầm chổi hướng phía hậu viên.

Giờ đang mùa hè, bên ngoài vẫn lờ mờ sáng, A Nê một tay cầm chổi, một tay cầm thùng nước đi về phía khách phòng, vừa tới bên cửa sổ, một thanh âm vang lên, như bị sét đánh, A Nê toàn thân run run, chậm rãi quay đầu,  qua ô cửa sổ nhìn vào phòng khách.

“Tiểu nhị ca, Bình An trấn có nơi nào hảo ngoạn không vậy?” Thanh âm trong trẻo như tiếng chuông bạc vang lên.

“Hắc, ngươi vì sao không hỏi ta. Ta vốn lớn lên ở đây mà.”

“Hỏi ngươi cũng uổng công. Dù sao trí nhớ ngươi cũng chỉ có tới năm mười tuổi.” Nữ tử xinh đẹp nói.

“Nga, thì ra vị này vốn là người của Bình An trấn.” A Thổ nghe hai người nói chuyện, bỗng nhiên hiểu ra.

Là hắn. Hầu như vô pháp tin tưởng, A Nê nhìn bóng người quen thuộc cách đó không xa, nhãn thần tham lam nhìn chăm chú. Rốt cuộc ta cũng lại được nhìn thấy ngươi một lần nữa. Ngươi đã lớn lên. Thân thể mảnh mai mà rắn chắt giờ đã trở nên cường tráng mà mạnh mẽ. Ngươi cũng cao lên, giờ có lẽ đã cao hơn ta một cái đầu. Cũng đã… A Nê nhắm mắt lại, nước mắt làm đường nhìn mờ ảo, vô pháp thấy rõ phía trước.

Trong lòng không tin, A Nê gắt gao giữ chặt khung cửa sổ, chống đỡ cơ thể hầu như sắp ngã của chính, chậm rãi mở mắt. Hình ảnh ta vừa thấy là sự thật mạ? Hình bóng kia không phải bởi vì tuyệt vọng mong đợi mà hư tạo ra ba? Mang theo tâm lý sợ hãi, A Nê lại một lần nữa nhìn qua song cửa vào trong phòng.

Đúng vậy. Đó là hắn. Phiêu Thịnh. Tim đập nhanh hơn, cảm giác vui mừng khôn xiết dần lan toả khắp các bộ phận. Cuối cùng ta cũng đã gặp lại được ngươi. Từ mùa đông lạnh lẽo đó, chín năm sau, vào một ngày hè, cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi. Rốt cuộc ta cũng đợi được tới ngày này.

A Nê chính là Võ Kinh năm xưa. Năm đó, sau khi bị vứt tại dã ngoại, Võ Kinh tưởng chính sẽ chết, may mắn y được người tương cứu, đại nạn không chết. Khi Võ Kinh từ cửu tử nhất sinh trở lại nơi dung thân duy nhất của y, trong nhà Trương bà bà, nghênh tiếp y chỉ là một bài vị. Võ Kinh hầu như vô pháp tin tưởng, người vốn như thân nhân của y, chính vừa mới gặp, chỉ trong giây lát đã biến thành một khối mộc đầu lạnh như băng. Gào khóc, đại khóc, ngất đi. Đến khi Võ Kinh tỉnh lại, chỉ thấy láng giềng vốn trước đây luôn tươi cười chào đón y, giờ nhìn y đầy khinh bỉ.

“Cút ngay. Trương bà bà không có thân nhân như ngươi. Trương bà bà suốt đời hảo tâm, không nghĩ tới lại nuôi dưỡng một đứa xấu xa như vậy. Người ta cho ngươi cơm ăn cho ngươi tiền tiêu, ngươi cư nhiên còn dám trộm cắp của họ. May Trương bà bà chết sớm, không biết ngươi là một kẻ như vậy. Không phải…” Láng giềng vừa giận dữ vừa nổi điên, đuổi Võ Kinh cực kỳ mệt nhọc, vết thương bị mưng mủ, hai chân cử động bất tiện ra ngoài. Sau những ngày tha hương xin ăn nơi phố chợ, Võ Kinh vô pháp chịu đựng khổ sở tưởng niệm người yêu, có một ngày, Võ Kinh len lén trở lại Bình An trấn, lúc này y mới biết được đại thiếu gia đã không còn ở Trần phủ, viễn khứ tha hương.

Tuyệt vọng, lại muốn được nhìn thấy đại thiếu gia, Võ Kinh đổi tên thay họ, sau ba năm hành khất, y cuối cùng được lão bản nương của lữ điểm cách Bình An trấn một trăm dặm nhận vào làm, làm vài việc nặng nhọc. Y đã nghĩ lẽ nào nguyện vọng của chính suốt đời sẽ không được thực hiện. Nhưng đây là điều duy nhất y có thể bấu víu vào để duy trì chính mạng sống. Mà hiện tại, sau chín năm thống khổ, cuối cùng y cũng đã đợi gặp được người đó.

Ta muốn nhìn gần một chút, nhìn hắn một chút, nhìn xem đôi mắt hắn còn mỹ lệ như trước kia không, đôi mắt đơn giản bắt ta làm tù binh. Nhưng vì sao ta không bước đi nổi. Trái tim ta không nên đập nhanh đến vậy, ta sẽ không thể nghe thấy thanh âm hắn, giọng nói từ tính mà ngây ngô kia.

“A! Đó là ai vậy? Hảo doạ người a!” Nữ tử mỹ lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, kêu lên.

Doạ người, đâu? Võ Kinh mơ hồ, nhìn nhìn nữ tử, bỗng áo y bị kéo mạnh, quay lại, một đôi mắt thâm động mà mê người đang nhìn y, đôi mắt đã hàng nghìn lần xuất hiện chính trong mộng. Võ Kinh say, say bởi đôi mắt thâm toại lại mang theo hoả quang. Ta không phải đang nằm mơ ba. Chủ nhân ánh mắt kia cư nhiên từ trong mộng bước ra, đứng ở trước mặt ta. Ta có thể phảng phất như nghe thấy tiếng tim đập bình ổn cùng tiếng hít thở trầm trầm của hắn.

Nhưng thanh âm lạnh lùng mà lạt cốt lập tức cắt đứt tâm tình vui sướng cùng ảo tưởng đáng thương của Võ Kinh: “Ngươi là ai? Trốn tại đây nhìn lén làm gì? Nói mau. Nếu không nói, chớ trách ta không khách khí với ngươi.”

Ai đang nói vậy? Sao khuôn mặt kia quen thuộc mà xa lạ đến vậy? Đôi môi chính đã từng hôn nghìn vạn lần, nhưng giờ lại nói ra những lời băng lãnh tối tàn khốc trên đời. Đôi mắt luôn mê luyến nhìn chính, giờ đây vẫn nhìn ta, nhưng tựa như một bả cương đao, tàn khốc đâm vào trái tim ta, làm ta đau đến không còn cảm giác. Lẽ nào hắn đã quên ta, quên tên nam hài đã từng ôm chặt hắn dưới phong thụ?

“Ta…” Võ Kinh nói không ra lời. Hắn không phải là người kia. Hắn chỉ lớn lên giống người kia mà thôi. Nghĩ vậy, Võ Kinh liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay đang càng ngày càng nắm chặt chính kia.

“Vị khách quan này, không có việc gì, không có việc gì. Hắn chỉ là một kẻ giúp việc nhỏ bé trong điếm của chúng ta mà thôi, không phải kẻ xấu đâu.” Lão bản nương bởi nghe thấy nữ tử kêu lên mà chạy ra, nhìn thấy chuyện vừa phát sinh mà xấu hổ giải thích.

“Đúng vậy, khách quan. A Nê chỉ là người làm ở đây thôi.” Từ trong phòng khách, A Thổ vội phụ hoạ lão bản nương, nhãn thần sùng bái nhìn nam nhân. Thật là lợi hại, chỉ trong nháy mắt đã bay tới ngoài cửa sổ.

Nghe lão bản nói, nam nhân buông tay ra. Vẻ chẳng đáng nghiêm mặt nhìn Võ Kinh sắc mặt trắng bệch, vỗ vỗ vai y: “Vậy hôm nay ta sẽ tha cho ngươi. Nếu nhượng ta còn thấy ngươi dùng ánh mắt ác tâm như vậy nhìn Lan tỷ tỷ, ta sẽ lập tức móc mắt ngươi.”

Nhìn bàn tay vừa phóng chính, nhìn biểu tình bốn người xung quanh mỗi người một kiểu đang nhìn chính, Võ Kinh đúng hầu như chật vật bất kham chạy khỏi phòng khách, khập khiễng hướng chính gian phòng, không hề cẩn thận, mất mặt ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.