Hải Âu Chi Thương

Quyển 2 - Chương 21



Phảng phất như chưa hề thấy vết sẹo trên mặt Võ Kinh, Niếp Nham điềm điềm cười: “Nhĩ hảo, Nê ca ca.” Ánh mắt lóe lên quang thải, dáng tươi cười xán lạn, như đóa hoa tối mỹ lệ làm người cảm động. Võ Kinh nhìn đến thất thần. Dù ta mười bảy tuổi cũng không có nụ cười mỹ lệ mà sống động đến vậy.

“A Nê, ngươi đừng để bị hắn lừa. Trông hắn thế nhưng hắn chuyên làm mấy chuyện xấu, đã có rất nhiều người bị hắn lừa.” Chỉ một lời nói đùa, Võ Kinh lại cảm thấy Phiêu Thịnh rất tự hào và yêu mến tên Nham đệ đệ này.

Ép buộc chính nặn ra một nụ cười, Võ Kinh bình tĩnh nhìn thẳng vào Niếp Nham thuyết: “Nhĩ hảo, từ sáng sớm vị Thịnh ca ca của ngươi đã hưng phấn không ngớt, ta còn tưởng có cô nương nào sắp tới đây.”

Có thể thấy câu nói đùa vừa rồi làm Niếp Nham rất vui, mặt canh hồng, nhãn thần mang theo tôn sùng nhìn nghĩa huynh đang ôn nhu nhìn hắn, ngoan cường trát trát nhãn tình, hơi nghiêng đầu, đề cao thanh âm trong trẻo nói: “Công tử, tiểu nữ tử đã để ngài đợi lâu. Vừa nói vừa hơi cúi thấp.”

Trong lúc nhất thời Phiêu Thịnh bật cười. Cái loại ăn ý cùng hài hòa tồn tại trong không khí này làm Võ Kinh khổ sáp bất kham, miễn cưỡng tươi cười. Y cảm thấy ánh dương quang hôm nay quá chói mắt.

“Thịnh ca ca, ngươi sẽ không tưởng ở chỗ này hấp đại địa linh khí ba.” Bĩu môi, Niếp Nham làm nũng nói.

“Biết ngươi ngày hôm nay sẽ tới, ta đã kêu trù phòng làm món ngươi thích ăn. Phụ mẫu ta cũng đang chờ ngươi tới đấy.”

Phiêu Thịnh cưng chiều nhìn đệ đệ trước mặt nhỏ hơn mình tám tuổi.

Võ Kinh hiện đang cười nhạo. Ngay khi Nhiếp Nham vừa bước vào đại đường, Trần phu nhân cùng Xá nhị dì đang ngồi trong đại đường vẻ mặt bỗng nhiên biến hóa, ngưng trọng, khẩn trương, sợ hãi, tái nhợt, kinh ngạc, mọi động tác đều dừng lại. Võ Kinh ngực âm thầm cười cười. Nhìn hắn hẳn các ngươi lại nhớ tới cái kẻ các ngươi đã chôn sâu trong lòng ba. Nhớ tới cái đêm lạnh lẽo tàn khốc kia, trong tâm các ngươi đúng áy náy, đúng vui mừng, đúng xét xử chính tán dương chính mình?

Cảm thấy bầu không khí trong đại đường rất cổ quái, Niếp Nham nhẹ nhàng kéo góc áo Phiêu Thịnh, Phiêu Thịnh cười cười an ủi Niếp Nham, không hề để ý tới xung quanh lớn tiếng nói: “Mẫu thân, đây chính là Niếp Nham ta vẫn thường nhắc tới, lai, đây chính là mẫu thân của ta.”

“Nga, là nghĩa đệ kết nghĩa của ngươi.” Trần phu nhân sắc mặt tái nhợt đã khôi phục bình thường, ánh mắt dò xét đánh giá Niếp Nham đứng sau lưng Phiêu Thịnh, vẻ mặt dần dần vui vẻ, không khí xung quanh cũng dần thoải mái.

“Lai, đến đây nào, nhượng ta hảo hảo nhìn một cái.” Vẫy vẫy tay, Trần phu nhân ôn nhu nói.

Cười ha ha, Niếp Nham chạy vội tới, “Trần bá mẫu hảo, ta là Niếp Nham. Bất quá Trần bá mẫu, ngươi xác định ngươi là mẫu thân của Thịnh ca ca mạ ?

“Di?” Khó hiểu câu hỏi của Niếp Nham, đại gia khó hiểu nhìn Niếp Nham.

“Ta nhìn rất kỹ. Niếp Nham rất sâu trầm thuyết. Bá mẫu vẫn rất trẻ, mà Thịnh ca ca rất già, nhìn thế nào ta cũng thấy không thể là mẫu tử, chỉ có thể là tỷ đệ.”

“Tử tiểu tử, mới đến đã bắt đầu xuyến ta.” Vỗ vỗ đầu Niếp Nham, Phiêu Thịnh cố nín cười.

“Ngươi cũng không phải thịt dê, ta xuyến ngươi làm gì?” Niếp Nham làm ra một mặt quỷ.

“Phốc, Thịnh nhi, nghĩa đệ của ngươi quả rất khả ái.” Nhịn không được lời nói đùa của Niếp Nham, Trần phu nhân nở nụ cười, ngay cả Xá nhị dì ngồi cạnh sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

“Phụ thân ngươi cùng nhị thúc ngươi có việc xuất môn, hai ngày nữa mới trở về. Đệ đệ ngươi cũng không biết làm sao, mấy ngày nay cứ vãng ngoại bào, ngươi thân ca ca cũng phải nói một chút.”

“Đã biết.”

“Được rồi. Thịnh nhân huynh không phải còn việc muốn làm mạ? Còn không đi làm đi.” Trần phu nhân nhìn Niếp Nham đang đứng cạnh Phiêu Thịnh, yêu thương vẫy vẫy tay: “Ta vừa thấy ngươi đã thấy thân thiết, lai, mau cùng bá mẫu trò chuyện.”

Niếp Nham rất nghe lời đi tới bên cạnh Trần phu nhân, chủy điềm điềm nói: “Được cùng bá mẫu xinh đẹp nói chuyện phiếm, dù có trò chuyện mười ngày ta cũng nguyện ý.” Trêu chọc làm Trần phu nhân cùng Xá nhị dì cười xòa.

Nhìn lớn bé trước mặt thân thân nhiệt nhiệt, Phiêu Thịnh cười lắc đầu, xoay người ly khai. Võ Kinh cũng theo đi ra.

Hai người một trước một sau tĩnh tĩnh đi trên con đường lát đá, trong hồ, vài cành sen theo gió chập chờn, ngừng bước chân, nhìn nước hồ đang lan tỏa.

“Ngươi có biết cảm giác của ta khi lần đầu nhìn thấy Niếp Nham sư đệ không?”

Quay đầu nhìn Võ Kinh, Phiêu Thịnh hỏi, sau đó cúi người nhặt hòn đá trên mặt đất ném xuống hồ, hòn đá trên mặt nước nảy lên mấy lần rồi chìm dần, mặt nước hơi xao động cũng dần dần yên tĩnh lại. Học theo tư thế của Phiêu Thịnh, Võ Kinh cũng tìm một hòn đá trên mặt đất ném xuống nước, nhìn hòn đá mình vừa tung xuống lập tức chìm vào trong nước, Võ Kinh uể oải quay đầu nhìn Phiêu Thịnh lắc đầu.

“Ta còn nhớ rõ, ta ở tại Phong Trúc viên, trong viên còn có Phỉ Dịch ca, Thế Trần ca, Tùng bá. Khi đó đúng mùa xuân, bầu trời xanh lam, không hề có một bóng mây, nhưng ta cảm thấy rất tịch mịch. Bỗng Niếp Nham xuất hiện trước mắt ta, cầm một con diều, gọi ta ca ca, rủ ta cùng chơi diều, nhất kiến như cố.” Vừa nhớ lại, Phiêu Thịnh cao hứng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều cùng má lúm đồng tiền, liếc nhìn Võ Kinh nói: “Ngươi tin tưởng sao? Một đại nhân mười chín tuổi cùng một hài tử mười một tuổi hội nhất kiến như cố không hề có chút ngăn trở nào hết. Nhưng quả thật, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta liền cảm thấy kiếp trước nhất định ta nhận thức hắn. Nụ cười của hắn lúc đó cũng rực rỡ như bây giờ, làm ta cảm động đến hầu như muốn khóc, có cảm giác như gặp lại người thân. Mà Niếp Nham càng ngày càng lớn, cảm giác này càng ngày càng mạnh, phảng phất như chúng ta đã từng sống cùng nhau.”

Phải? Cảm giác thân nhân? Võ Kinh nỗ lực muốn chính nhìn thật ung dung, nhưng biểu tình vẫn cứng ngắc như cũ, thanh âm vẫn rất thấp trầm.

Nói ra chuyện này, ngươi có cảm thấy ta rất cổ quái không? Vẻ mặt hơi chật vật, Phiêu Thịnh nhìn Võ Kinh biểu tình mất tự nhiên hỏi: “Nhưng ta vừa nghĩ tới hắn, ta liền không thể nào ngăn cản được cảm giác này.”

“Không có, không có. Ta có thể lý giải được cảm giác của ngươi. Bởi vì ta cũng từng có cảm giác này.” Nghĩ biểu tình của mình làm Phiêu Thịnh hiểu lầm, Võ Kinh vội vàng trả lời, tràn đầy tiếu ý.

“Cáp. Ta chỉ biết ngươi có thể lý giải. Không biết vì sao, tuy rằng ấn tượng lần đầu của ta với ngươi rất bất hảo. Nhưng hiện tại ngươi làm ta có cảm giác như một người bằng hữu có thể tin tưởng thổ lộ tình cảm. Kỳ thực hôm nay ta mới biết tại sao ta cứ có cảm giác đã từng quen biết ngươi, nguyên lai ngươi cùng Niếp Nham có ba phần tương tự.” Cười cười, Phiêu Thịnh vỗ vỗ bụi trên tay, xoay người ly khai.

Đứng nguyên tại chỗ, Võ Kinh đột nhiên đề cao thanh âm: “Cảm giác người thân là như thế nào?”

Ánh dương quang rất chói lòa, nhượng nụ cười của Phiêu Thịnh vốn đã cuồng dã lại càng lóa mắt: “Cảm giác khi ngươi vừa nhìn thấy hắn, trong lòng ngươi liền nhuyễn nhuyễn, nhiệt nhiệt.”

Nguyên lai ta cùng Niếp Nham có ba phần tương tự, nhượng lòng người nhuyễn nhuyễn, nhiệt nhiêt. Thất bại.

Nguyên lai ta cùng Niếp Nham có ba phần tương tự, nhượng lòng người nhuyễn nhuyễn, nhiệt nhiêt. Chính thất bại.

Thái dương hạ xuống, nam nhân ngồi cạnh hồ, tay liên tục nhặt đá trên mặt đất ném vào trong nước. Tới khi có người gọi đi ăn, tài thong thả đứng dậy ly khai, cạnh hồ nước, những viên đá nhỏ hầu như không còn, chỉ lộ ra bùn đất mang theo vết máu.

“A Nê ca, tay ngươi…”

Xuân Thanh kinh ngạc nhìn đầu ngón tay của Võ Kinh, dù được băng chặt bởi mảnh vải vẫn đang chảy máu. Ngay từ ngày thứ ba Võ Kinh tới Trần phủ, Xuân Thanh đã gọi Võ Kinh từ A Nê thiếu gia thành A Nê ca, từ đầu tha còn cảm thấy Nê thiếu gia thật đáng sợ, giờ tha đã hiểu A Nê ca thực ra rất ôn nhu mà cũng hay chăm sóc người khác.

Không thèm để ý tới, Võ Kinh nhìn tay một chút: “Không cẩn thận, bị cây cắt phải. Nhìn Xuân Thanh vẫn đang lo lắng cho mình, Võ Kinh cười cười nói: “Không có việc gì, chỉ là cắt vào da chút thôi.”

“A Nê ca, ngươi vì sao không cùng phu nhân thiếu gia cùng ăn cơm?” Có chút nghi hoặc hôm qua A Nê nhẹ nhàng cự tuyệt cùng chủ nhân ăn cơm, nữ hài Thu Chanh ngồi một bên giúp Võ Kinh lấy cơm hỏi.

Cười mà không nói, Võ Kinh gắp thức ăn trên bàn: “Ta thấy ăn thanh thái tiểu chúc mới hạnh phúc.”

Hai nữ hài bên cạnh nhìn Võ Kinh đầy kính nể, nhìn nam tử xấu xí trước mắt, càng tiếp xúc nhiều với Võ Kinh, các nàng càng cảm thấy Võ Kinh là một người đầy bụng tri thức đã phải trải qua rất nhiều tang thương, tri thức của y không phải từ trong học tập mà ra, mà là sinh ra từ trong giao tiếp, từ những việc vặt vãnh trong nhà, trong sinh hoạt, trong thái độ xử xự. Các nàng hay thấy Võ Kinh thường yên lặng làm việc, chưa bao giờ làm ầm ĩ, đặc biệt y cùng đại thiếu gia rất ăn ý, không, phải nói y rất thấu hiểu đại thiếu gia, bình thường đại thiếu gia còn chưa nói, y đã biết rồi.

“Được rồi, các ngươi còn ở đây làm cái gì? Còn không đi hầu hạ đại thiếu gia?” Nhìn nữ hài ngồi cạnh bàn, Võ Kinh hỏi.

“Thiếu gia đã sớm mang Niếp thiếu gia ra ngoài du ngoạn, phải tới đêm mới về. A!” Xuân Thanh vừa nói xong liền hét rầm lên: “Xong, xong! Ta quên Niếp thiếu gia nói muốn ở Hiên Văn các, ta còn phải lên quét dọn sạch sẽ phòng ở lầu hai, toàn bộ đều phải chỉnh lý. Xong, xong!” Xuân Thanh tại trong phòng đi lại, không biết làm gì.

“Đều không phải đại thiếu gia đã sớm an bài phòng cho Niếp thiếu gia rồi sao?” Hơi nhíu mày, Võ Kinh hỏi.

“Vốn định an trí Niếp thiếu gia ở Phái Âm các, nhưng Niếp thiếu gia không chịu muốn ở cùng đại thiếu gia. Sở dĩ… A, phòng chúng ta còn chưa chỉnh lý, làm sao có thể để quý khách ở được.”

Nhìn hai người trước mặt như kiến bò trong chảo, Võ Kinh cười cười, vỗ vỗ bàn: “Không cần phải hoảng. Xuân Thanh, ngươi tới chỗ Tằng quản gia thỉnh cầu mang gia cụ tốt nhất trong phòng khách tới đây. Không cần phải trọn bộ đâu, chỉ cần giường, giá áo, bàn là được rồi. Gia cụ trong phòng trống ở đây tuy tốt, nhưng Niếp thiếu gia là khách quý, mấy đồ vật này không dùng được. Được rồi, hành lý của Niếp thiếu gia đã mang tới mạ?”

“Hình như, Niếp thiếu gia không mang theo nhiều hành lý.” Thu Chanh sợ sệt nhỏ giọng nói.

“Không mang? Tuy có điểm nghi hoặc, Võ Kinh cũng không ngẫm nghĩ nhiều, hướng Thu Chanh thuyết: “Thu Chanh, ngươi đi tìm một, hai y phục đại thiếu gia chưa mặc qua, tốt nhất nhỏ một chút, nếu không có thì đi tới khố phòng hỏi xem, y vật năm ngoái chưa mặc mà không thể mặc được nữa nếu chưa đưa ra khỏi phủ sẽ để ở khố phòng, mang về nhớ giặt lại, ngày mai có thể mặc được.”

Kinh ngạc nghe Võ Kinh lão luyện phân phó, hai nữ hài nói không nên lời trừng mắt nhìn y đầy kinh ngạc, làm y không nhịn được thấp giọng quát: “Còn ngốc ở đó làm gì?”

“Na, na ngươi làm gì?” Xuân Thanh chính cũng không biết vì sao lại hỏi như vậy.

“Ta? Ta đương nhiên hiện tại phải đi chỉnh lý quét tước gian phòng, dù sao… Dù sao ta đã tập quán chỉnh lý.” Câu kế tiếp này Võ Kinh cũng không nói ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.