Hải Âu Chi Thương

Quyển 2 - Chương 23



“Thật sảng khoái! Không nghĩ tới đánh tên mập đó lại sướng đến vậy. Ngươi mới đánh hắn có một quyền, chân hắn đã nhuyễn cả ra.” Niếp Nham thần thanh khí sảng vui vẻ nói: “Mà Phiêu Hưng ca, ngươi cũng thật lợi hại, một đám bát nháo như vậy mà ngươi chỉ cần phẩy tay một cái, đá một cái, tên thiếu gia cùng đám tay chân đã kêu trời gọi địa.”

“Hừ, những kẻ đó, cả ngày chỉ biết ỷ thế hiếp người, hôm nay cư nhiên dám trêu ta, toán bọn chúng không may.” Trần Phiêu Hưng khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ xem thường, “Bất quá, Niếp tiệu đệ, câu bát nháo kia, ta nghe sao cứ thấy có vị kỳ quái.” Nếu Phiêu Thịnh lớn lên bảy phần giống phụ thân, vậy Phiêu Hưng lại bảy phần tượng phụ mẫu, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần lại anh khí bừng bừng, đặc biệt một thân võ công, làm những kẻ ngu ngốc bởi tướng mạo hắn tưởng trêu đùa luôn bị đánh cho cực kỳ thê thảm.

“Mùi lạ gì chứ? Đâu phải đậu phụ?”

Từ ba ngày trước Phiêu Thịnh bận rộn thương sự, liền giao nhiệm vụ cho Phiêu Hưng bồi Niếp Nham vui chơi. Niếp Nham ban đầu tuy không muốn, cứ theo sau Phiêu Thịnh, nhưng được hai ba ngày liền cảm thấy vô vị. Hơn nữa Phiêu Hưng cùng hắn đều là người thích trêu chọc kẻ khác, nhất lai nhị hồi, hai người đều vô cùng ăn khớp với nhau.

Đi vào đại môn của Trần phủ, hai người còn ồn ào, nhưng vừa tiến vào phòng khách, Phiêu Hưng phát hiện Niếp Nham lập tức ngừng nói chuyện, dừng lại trừng mắt nhìn vào phòng khách. Trong phòng khách, phu nhân đang trò chuyện cùng một nam tử hơn bốn mươi tuổi trang phục thương nhân.

“Cha.” Niếp Nham nơm nớp lo sợ kêu lên.

“Ngươi còn biết ta là cha ngươi.” Thương nhân vẻ mặt tức giận. “Chỉ biết mẫu thân ngươi làm hư ngươi, không học được gì, chỉ biết rời nhà bỏ trốn.”

“Niếp lão gia, cũng đừng trách tội hắn. Hài tử này tuổi còn nhỏ chỉ thích chơi đùa, đây vốn là chuyện thường. Kỳ thực Niếp Nham hài tử này ta rất thích.” Trần phu nhân ngồi ở bên cạnh nói.

“Nham nhi tới quý phủ quấy rối mấy ngày, làm phiền các vị chiếu cố. Hôm nay ta sẽ đưa hắn mang về, hảo hảo quản thúc, biệt cả ngày vô tâm vô lễ.” Niếp lão gia mỉm cười nhìn Trần phu nhân, sau đó hung hăng trừng Niếp Nham đang đứng trong phòng khách.

“Trở về cũng không sao, nhưng chuyện kia phải hủy đi.” Niếp Nham ngẩng cao mặt nói.

“Hảo hảo, còn dám đặt điều kiện với ta. Hôm nay ta…” Niếp lão gia mặt đỏ lên, từ trên ghế đứng dậy, đi về phía trước. Niếp Nham thấy tình hình không tốt, vội vàng trốn phía sau lưng Phiêu Hưng, nói: “Mọi việc khác đều được, nhưng việc này ta quyết không đáp ứng, dựa vào việc gì tuổi già ta phải cùng một người ta không thích ở cùng một chỗ.”

“Ngươi, ngươi…” Niếp lão gia ngón tay run run.

“Niếp lão gia, ngươi cũng đừng nổi giận nữa, hài tử đều thế cả thôi, ngay cả Thịnh nhi nhà ta cũng vậy.” Thấy hai cha con Niếp gia căng thẳng, Trần phu nhân đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Việc này từ từ sẽ tới, vội cũng vô dụng, không bằng các ngươi tại Trần phủ nghỉ ngơi vài ngày, Thịnh nhi cùng tiểu Nham đúng anh em kết nghĩa, tự nhiên hai nhà chúng ta cũng coi như thân thích, quý khách tới phủ, chúng ta còn chưa kịp khoản đãi, sao đã vội đi? Hơn nữa, đêm nay tướng công ta cũng trở về.”

Niếp lão gia sắc mặt thoáng tốt hơn, đáp lời: “Vậy quấy rối Trần phu nhân.”

Đúng như lời Trần phu nhân, chạng vạng Trần lão gia một mình trở về phủ, giai hào mỹ tửu khoản đãi khách. Trần gia một nhà bốn người cùng Niếp gia hai người ngồi cùng một bàn, bên cạnh chỉ để lại hai ba người hầu hạ, không khí rất náo nhiệt.

Nhất tịch rượu hậu.

“Nham nhi, còn quấn quýt lấy Thịnh ca ca ngươi làm gì, còn không theo ta trở về phòng.” Nhìn nhi tử trước mặt bám lấy Phiêu Thịnh, Niếp lão gia thấp giọng gọi.

Niếp Nham khóe môi cong lên, nói: “Ta không muốn ở cùng cha, ta muốn ở Hiên Văn Các, có được không Thịnh ca ca? Ngươi sẽ không đuổi ta đi chứ?” Hơi nghiêng đầu, mắt nhìn thẳng vào Phiêu Thịnh.

“Ngươi tiểu tử này.” Nhìn nhi tử làm nũng, Niếp lão gia cười khổ không biết nói gì.

“Ha ha. Trần lão đệ, bọn nhỏ tình cảm tốt thế, cứ mặc kệ bọn chúng đi. Lai lai, hôm nay nhất kiến như cố, chúng ta tái tìm một chỗ, hảo hảo uống tiếp, không nên phụ rượu ngon.” Nhìn ba hài tử, Trần lão gia cảm thán nói.

“Đúng đấy. Đi thôi. Thịnh ca ca, Phiêu Hưng ca, chúng ta đi đốt pháo hao mới mua buổi chiều đi.” Lôi kéo tay hai ca ca, Niếp Nham rất vui vẻ nhảy nhót trên đường.

Trong bầu không khí hài hòa, chỉ có Trần phu nhân sắc mặt tái nhợt nhìn Niếp Nham, như gặp quỷ.

“Phu nhân, hôm nay sắc mặt ngươi không tốt lắm.” Trong phòng ngủ, Trần lão gia quan tâm nhìn vợ.

“Phu quân lẽ nào không có cảm giác gì mạ?” Khóe miệng hơi co rúm, Trần phu nhân nhẹ nhàng cởi áo khoác của trượng phu.

“Cảm giác gì?” Mơ hồ hỏi.

“Niếp Nham ấy? Ngươi không cảm thấy hắn giống một người nào à?”

“Ai? Quả thực, hôm nay mới gặp lần đầu, ta cũng cảm thấy có chút quen quen?” Suy nghĩ một chút, Trần lão gia hỏi: “Giống ai?”

“Nói thật, nếu phu quân không trở lại, ta…” Rốt cục không còn chịu đựng nổi loại khủng hoảng này, Trần phu nhân quyết định nói toàn bộ. Buông y phục cầm trong tay, ngồi trên ghế, chân còn hơi run.

Nhìn thê tử gặp chuyện gì cũng ung dung, hôm nay lại như vậy, làm Trần lão gia cũng cảm thấy lo lắng.

“Phu quân thật sự không nhớ rõ người kia mạ? Không nhớ chuyện kia nữa mạ? Chuyện chín năm trước.” Thanh âm như từ hàm răng thoát ra, Trần phu nhân khàn khàn nói.

“Chín năm trước… Phu nhân nói…” Hồi tưởng lại, Trần lão gia thanh âm đột nhiên cất cao, tâm hắn cả kinh, câu chuyện chính đã ép buộc quên đi giờ lại xuất hiện trong đầu.

“Đúng vậy. Khi Niếp Nham lần đầu xuất hiện trước mặt ta, ta hầu như bị dọa tới ngây người, còn tưởng đã gặp quỷ, quá giống, nhưng khi hắn đi vào ta mới phát hiện không phải người nọ, tâm mới thả lỏng. Nhưng phu quân không thấy thời gian hắn ở cùng với Thịnh nhi, cái cảm giác này, cái nhãn thần này. Phu quân nói xem có phải quỷ hồn của người nọ trở về, lại quấn quýt lấy Thịnh nhi.” Trần phu nhân tay nắm chặt lấy Trần lão gia, trên mặt vừa kinh vừa sợ.

“Loạn tưởng cái gì.” Tâm Trần lão gia cũng bị Trần phu nhân làm rối loạn, an ủi thê tử đang hoảng loạn, cũng đúng thoải mái chính mình, “Gì mà quỷ với không quỷ? Trên đời này làm gì có quỷ. Hơn nữa người nọ cũng chưa chắc đã chết, mặc kệ sống hay chết, y làm gì còn mặt mũi trở về.”

“Thế nhưng y bị đánh thành như vậy…” Trần phu nhân nói không ra câu kế tiếp.

“Ngươi nha, biệt loạn tưởng nữa. Thứ nhất, Thịnh nhi đã quên chuyện này, chúng ta sao cũng không quên đi. Thứ hai, mặc kệ người nọ sống hay chết cũng không liên quan gì tới chúng ta. Thứ ba, Niếp Nham năm nay mới từng đấy tuổi, cùng người nọ vô luận niên linh, tướng mạo cùng thân phận đều không giống nhau. Đừng để kẻ khác chê cười. Niếp Nham cùng người nọ lớn lên giống nhau cũng chỉ là trung hợp thôi, mà hắn đối với Thịnh nhi cũng chỉ như hài tử tìm được đối tượng làm nũng, quan hệ hai đứa vô tư, đừng nghĩ ác tâm như vậy.” Vỗ vai thê tử, Trần lão gia cẩn thận khuyên giải tha.

“Ân, nghe phu quân nói, quả thực chuyện này cũng… nhưng…” Còn chưa nói xong, đột nhiên bị thanh âm huyên náo bên ngoài cắt đứt.

“Hồng Ngọc, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Trần lão gia cao giọng hỏi.

Chỉ chốc lát sau, Hồng Ngọc thở hổn hển chạy vào gian phòng, vẻ mặt lo lắng cùng khủng hoảng: “Lão… gia… Phu…. nhân, … Đại sự… bất hảo… Trong phủ…. bị cháy….”

Hỏa hừng hực thiêu đốt chiếu sáng bóng đêm tăm tối, không khí nóng bức, liệt diễm như địa ngục điên cuồng thiêu đốt mọi thứ cản trở tha, hỏa hoa bay tán loạn, cây cối gào thét, gian nhà gào thét, những người xung quanh dập lửa cũng gào thét.

Đứng xa xa, hỏa quang chiếu lên những người xung quanh đầy vẻ quỷ dị như bàn tay ác ma đang vuốt ve họ. Trần phu nhân nhìn nơi đang bốc cháy, hầu như hoàn toàn rơi vào trong sợ hãi, tay nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt cũng không cảm thấy gì hết. Cái nơi kia luôn như một cái gai đâm vào chính trong lòng, nơi vốn toàn mùi máu tanh tưởi, giờ đang bị thiêu đốt, giống như huyết của người nọ bảy năm trước, đỏ thắm mà thê liệt, còn như có thể thấy được huyết đỏ tươi trên mặt đất làm kẻ khác sợ hãi.

“Y đã trở về, y đã trở về, tên ác ma kia đã trở về.” Lải nhải, ý thức của Trần phu nhân đã mơ hồ.

“Phụ thân, mẫu thân, chuyện gì xảy ra?”

Đúng nhi tử của ta, nhi tử khả ái mà đáng thương của ta, bất năng nhượng tên ác ma kia tìm được hắn, phải nhanh giấu hắn đi. Trần phu nhân thần sắc khẩn trương hoảng hốt xung quanh tìm kiếm thân ảnh nhi tử của tha.

“A!” Thét chói tai, Trần phu nhân nhìn thấy nhi tử từ xa xa tiến đến, phía sau hắn là ai? Kẻ kia là ai? Vẻ mặt đáng sợ, tâm không có hảo ý. Là y, tên ác ma kia, bất năng nhượng y tái thương tổn nhi tử của ta.

Cử động làm mọi người xung quanh đều hoảng sợ, Trần phu nhân nhảy lên trước, hầu cố sức đẩy ngã Niếp Nham đang đi phía sau Phiêu Thịnh, nắm chặt lấy Phiêu Thịnh cố gắng kéo hắn lùi về phía sau, chỉ vào Niếp Nham còn ngồi trên mặt đất chưa kịp hiểu ra mọi chuyện: “Là ngươi, ngươi là tên ác ma kia, ngươi không được phép ở lại đây, ngươi không gạt ta được đâu, ngươi mau ly khai đây đi, ở đây không ai nhớ kỹ ngươi hết, nơi đây không phải là nơi ngươi dung thân. Mau cút về địa ngục đi!”

Cảm giác được bàn tay mẫu thân đang nắm chặt lấy tay chính hầu như muốn bóp nát, từ trên người mẫu thân truyền tới cảm giác sợ hãi, nhượng Phiêu Thịnh cảm thấy kinh ngạc, ôm lấy mẫu thân đang lên cơn, gọi: “Nương, chuyện gì xảy ra? Hắn là Niếp Nham, đúng Niếp Nham.”

“Đúng Niếp Nham.” Trầm tư, hỏa quang chiếu vào trên mặt Trần phu nhân như ẩn như hiện, biểu tình khủng hoảng, nhãn thần cuồng loạn như muốn xuất huyết, làm Phiêu Thịnh có cảm giác không rét mà run. Trợn to mắt nhìn nhi tử trước mặt, Trần phu nhân thả lỏng, nở nụ cười, lại chợt như nhớ tới việc gì, nhìn Niếp Nham từ trên mặt đất đứng dậy.

“Hắn là Niếp Nham, Niếp Nham.” Nhẹ giọng nói, hỏa quang chiếu tới góc tối trên mặt Niếp Nham, Trần phu nhân mắt đột nhiên mở to, khuôn mặt nữu khúc, thét chói tai “Hắn không phải Niếp Nham, ta biết, hắn không phải Niếp Nham, hắn là Võ… Kinh.”

Thanh âm thê lịch trong không trung như hỏa diễm xuyên thấu bầu trời đêm, cái tên cấm kỵ suốt bảy năm cuối cùng cũng được thốt lên.

Tâm Phiêu Thịnh đột nhiên như bị một tia sét đánh trúng, một cảm giác đau nhức cường liệt xuất hiện trong lòng, trong cơn hoảng loạng chợt phảng phất như nghe thấy một thanh âm, một hình ảnh: “Đại thiếu gia, ta muốn gọi ngươi là Phiêu Thịnh, ta muốn ngươi gọi ta là Võ Kinh.” Ảnh tượng chỉ trong nháy mắt liền biến mất, không còn chút dấu vết.

Võ Kinh run rẩy tựa ở thân cây phía xa xa, nhìn lại, trượng phu đang ôm chặt lấy thê tử giải thích với Niếp gia. Võ Kinh bỗng cảm thấy muốn cười, cười vì cái tên từng cho rằng sẽ không bao giờ có ai nhắc tới nữa lại được thốt ra, cười vì hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt, cười vì huyết vẫn đang bị chôn dấu trong góc kia. Đại hỏa có thể thiêu đốt linh hồn du đãng của ta, để tha có thể lên trời, ly khai nơi đáng sợ kia? Chỉ là, nụ cười trên mặt Võ Kinh so với khóc còn khó coi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.