Hải Âu Chi Thương

Quyển 2 - Chương 27



Edit:Thanh Dj

Beta:kitkentt

“_Vì sao phải làm như vậy?”

Võ Kinh vừa nghe nói Điền gia phát sinh chuyện lập tức cảm giác được việc này nhất định có liên quan đến Phiêu Thịnh. Phiêu Thịnh híp mắt đánh giá Võ Kinh, rất kỳ quái Võ Kinh đưa ra câu hỏi với giọng chỉ trích như vậy.

Giống như cảm thấy được giọng điệu bản thân có phần không được tự nhiên, Võ Kinh liền thay đổi giọng điệu cho thích hợp hơn:

“_Ta là muốn hỏi, chuyện của tiệm vải chưa chắc cùng Điền gia có quan hệ, lại nói dù cho có quan hệ cùng Điền gia thì cũng chỉ có Điền Bân mà thôi, cần gì phải liên lụy tới những người khác trong Điền gia.”

Nghe được chuyện của Điền gia triệt để suy tàn, ngay cả một chút gia sản của tổ tiên cũng phải lấy để trừ nợ, một nhà hơn mười miệng ăn đành phải đến ở tạm trong gian nhà nhỏ rách nát, Võ Kinh nhất thời không rõ vì sao trong long mình đầy cảm giác chua xót. Nhíu mày, Phiêu Thịnh tà tà cười:

” _Người không phạm ta, ta không phạm người. Chính là không nghĩ tới Điền lão gia kia cũng là một từ phụ (người cha hiền thương con), thế mà lại giúp cái đứa con bất hiếu kia trả nợ.”

Nhìn vào khuôn mặt đang cười của Phiêu Thịnh, Võ Kinh thấy mơ hồ, nụ cười kia vẫn mê người, cuồng dã như vậy, ánh mắt của hắn vẫn rực rỡ như thế, mang theo một chút hung tàn cùng khát máu. Chín năm trước, ta chính là mê luyến nụ cười cùng ánh mắt này, hiện tại vẫn như cũ, chỉ là tâm đột nhiên lại lãnh lại hàn, mơ hồ nhìn thấy trên người Phiêu Thịnh những ánh mắt kia, là Trần phu nhân, là Lục Châu, là toàn bộ ánh mắt của những người đêm đó nhìn mình, là ánh mắt vô tình. Chín năm, chúng ta rốt cuộc mất đi cái gì, thời điểm ban đầu người vốn là rất hồn nhiên, bây giờ thay đổi như thế nào đây.

“_Thịnh ca ca.” Một bóng người la lên chạy vào phòng, trong tay cầm một lá thư.

“_Ngươi xem ngươi, trời rất nóng, chạy vội như vậy làm gì.” Hiện tại Phiêu Thịnh trong mắt đã không còn sự lãnh khốc như lúc nãy, ôn nhu mang theo nụ cười ấm áp như xuân phong nhìn người trước mặt đang không ngừng lấy tay quạt.

“_Phụ thân ta gửi thư” Cao hứng bừng bừng, Niếp Nham đưa thư tín trong tay cho Phiêu Thịnh.

“_Nga, Niếp bá bá vừa mới rời đi tám ngày, thư này đã tới rồi.”

Nhìn thấy nội dung trong thư, Phiêu Thịnh mạng theo một tia kinh hỉ (vui mừng).

“_Thế nào, thế nào?”

Niếp Nham sốt ruột nhìn Phiêu Thịnh, đầu cứ nhấp nhỏm muốn nhìn nội dung trong thư, ngay cả Võ Kinh cũng tiến lại gần muốn biết tình hình như thế nào. Nhìn động tác trước mắt của Niếp Nham, Phiêu Thịnh cười cười đem thư đưa lại cho Niếp Nham.

”_Tự ngươi xem đi”                                                          

Sau đó quay đầu đối Võ Kinh nói:

“_Hoàn hảo Niếp phủ hai năm trước từng có người đặt hai loại hàng này, kết quả người đặt hàng đó có chuyện nên không thể lấy hàng, lần này Niếp bá bá trở về kiểm tra kĩ lại một lần, năm đó ngoài hàng hóa bán đi thì vẫn còn dư.

“_Năm mươi xấp nhung quyển cẩm kia tuy rằng đủ, nhưng bốn mươi xấp gấm lại chỉ có ba mươi mốt xấp”. Nhìn thấy thư, Niếp Nham vừa vui vừa lo.

“_Yên tâm đi, ta đã phái người tìm kiếm xung quanh rồi, còn lại chín xấp, còn có hơn mười ngày chắc chắn sẽ tìm được, nếu thật sự tìm không thấy thì cũng chỉ bồi thường thất ước chín xấp, chung quy vẫn hơn bồi bốn mươi xấp?”

Vỗ vỗ vai Niếp Nham, Phiêu Thịnh sang sảng cười lớn:

“_Đi, đêm nay có lễ tiểu cật (lễ hội ăn vặt), ta mời ngươi ăn.”

“_Đồ ăn, lễ tiểu cật?” Nghe đến ăn, mắt của Niếp Nham sáng lên như một con mèo đói tham ăn.

“Đương nhiên, bắt đầu từ hôm nay, liên tiếp ba ngày ở Bình An trấn, mỗi khách điếm đều sôi nổi bày biện đồ ăn chiêu bài của mình, đặc biệt còn có một số ít từ nơi khác đến bày bán…”

Lời còn chưa nói xong, Niếp Nham đã nhảy dựng lên:

“_Muốn đi, muốn đi, đi thôi.”

“_A Nê, ngươi cũng cùng đi đi” Cười cười mới nhìn Võ Kinh một cái, Phiêu Thịnh đã bị Niếp Nham cưỡng chế lôi đi

Lễ tiểu cật quả nhiên đúng với cái tên của nó, những quầy hàng được bày bán trên khắp các con đường vào trấn, sóng người từ bốn phía mà đi, đồ ăn vặt các nơi rực rỡ muôn màu làm cho dạ dày Niếp Nham réo to, tay cũng bắt đầu ngứa ngáy..

“_Đây là cái gì?” Chỉ vào quầy hàng bán thứ gì đó giống hương tràng ( lạp xưởng), Niếp Nham hỏi.

“Nga, tiểu ca, nếm thử đi, đây là quán tràng (xúc xích) của nhà ta.” Chủ quầy nhiệt tình cắt một miếng để vào dĩa nhỏ đưa đến trước mặt Niếp Nham.

Phiêu Thịnh nhìn thấy Niếp Nham đầy hứng thú mà nếm ngon lành như thế, xoay người đang muốn kêu Võ Kinh cùng nhau thưởng thức một chút thì phát hiện Võ Kinh đã không còn bên cạnh.

“_A, Nham đệ, có nhìn thấy A Nê không?”

“Không…Khi nãy…còn…cùng nhau…” Nhai một đống thức ăn, Niếp Nham lắc đầu.

“_Vậy ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi tìm hắn. Hơn phân nữa là hắn giống ngươi cũng ham ăn mà đứng ở quầy hàng nào đó…”Phiêu Thịnh trêu ghẹo nói.

“_Ặc…nghẹn chết…ta.” Lời còn chưa nói xong Niếp Nham đã đem kê mễ lương phấn (cơm gà thạch? Chả biết món gì, lên google thì ra vậy) chủ quầy đưa cho nhét vào miệng hắn.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Phiêu Thịnh theo đoàn người trở ra, vừa đi vừa nhìn xung quanh, chỉ chốc lát liền thấy Võ Kinh ở trong một ngã rẽ, vội đi đến trước gọi

“_A Nê!”

“_Trần thiếu gia.”

Võ Kinh có chút kinh ngạc khi thấy Phiêu Thịnh xuất hiện.

“_ Ngươi sao lạiở chỗ này?”

“_Câu này phải để ta hỏi mới đúng, vừa rồi không thấy ngươi mới quay lại tìm ngươi, người vừa đi khỏi là ai?” Phiêu Thịnh khi nãy thấy Võ Kinh đang cùng một người nam nhân trò chuyện.

“Nga, người đó là người từ nơi khác đến, vừa rồi hướng ta hỏi đường cho nên ta mới dừng lại.”

“_Vậy sao, đi nhanh đi. Nham đệ đang ở phía trước chờ chúng ta,, ngươi đừng để lạc mất nữa.” Vừa nói Phiêu Thịnh vừa hướng vế phía quầy hàng Niếp Nham đang chờ đi đến.

Võ Kinh lẳng lặng đi theo phía sau Phiêu Thịnh, nhìn đôi tay thon dài mà rắn chắc, ta thật nhớ cảm xúc lúc chạm vào đôi tay kia, đôi tay đã từng chặt chẽ ôm lấy ta, chưa từng buông ra. Bất quá ta đã thõa mãn rồi, dù sao hắn cũng đã quay lại tìm ta, ít nhất hiện tại hắn có quan tâm tới ta, tuy rằng chỉ là một chút.

“_A Nê, A Nê!”

Mấy tiếng gọi làm cho Võ Kinh hồi thần ngẩng đầu lên, cái bóng phía trước lại thật xa lạ, cảm thấy độ ấm trên cánh tay, lúc này mới xoay người nhìn thấy nét mặt Phiêu Thịnh mang theo ý chê cười nhìn mình, còn tay hắn đang chặt chẽ nắm lấy mình, Võ Kinh có chút mờ mịt, ngơ ngác nhìn Phiêu Thịnh.

“_Ngươi làm sao vậy, cứ mãi đi về phía trước, may mà ta kéo ngươi lại, bằng không ngươi lại đi mất.”

Phiêu Thịnh cười khổ một tiếng:

“_Sao ta cảm thấy ngươi còn mơ màng hơn cả Niếp Nham nữa.”

“ Ta mơ màng khi nào?”

Đi theo phía sau Phiêu Thịnh, Niếp Nham thò đầu lên nói.

“_Ta là đại trí giả ngu (người tài giả ngu/cao nhân bất lộ).”

“_Được, được, ngươi là đại trí giả ngu.” Cảm thấy chính mình lại tự tìm phiền phức, Phiêu Thịnh liền gật đầu.

“Đúng rồi, Trần thiếu gia, nghe nói trong lễ tiểu cật còn có truyền thống phóng hà đăng (thả đèn trên sông) nữa.” Võ Kinh đột nhiên nói.

“_Phóng hà đăng?” Niếp Nham hiếu kì hỏi lại.

“_Đúng vậy, phóng hà đăng là một loại tập tục, cứ mỗi năm một lần vào lễ tiểu cật, mọi người phóng hà đăng xem như là một cách để cảm tạ thần sông cho họ một mùa mưa thuận gió hòa, cũng là cầu mong năm sau ngũ cốc dồi dào, một năm an khang.” Phiêu Thịnh cười giải thích.

“_Này thần sông cùng mưa thuận gió hòa thì có quan hệ gì với nhau chứ?” Niếp Nham lắc lắc cái đầu, như thế nào cũng nghĩ không ra.

“Ngươi đó, đúng là…Ta nói rồi, ngươi cứ biết đó là một loại tập tục là được, đừng suy nghĩ nhiều, ngươi có muốn đi xem không?” Phiêu Thịnh đối với tinh thần học hỏi của Niếp Nham có chút dị ứng.

“Muốn.”

“Tốt lắm, đi thôi, trước tiên nói rõ ràng, lần này các ngươi không nên cứ mãi nhìn phía trước mà không nhìn người xung quanh.”

“Được rồi, được rồi, Thịnh ca ca, ngươi thật giống một tiểu lão đầu cứ lải nha lải nhả mãi.” Niếp Nham đứng ở phía sau đẩy lưng Phiêu Thịnh, thúc giục đi tới.

Võ Kinh đi ở trên đường, lại một lần đến đây, còn nhớ rõ có một năm đại thiếu gia lôi kéo tay của ta, dẫn chúng ta ra sông tự làm hà đăng, chạy nhanh trên con đường đá này. Ta còn nhớ rõ đoàn người trên con đường này ầm ĩ kêu, hô to, rất nhiều gia nô theo sau lớn tiếng kêu gọi, đại thiếu gia vẫn vui vẻ xuyên qua đám người, nhưng ta vĩnh viễn cũng không sợ bị bỏ lại, bời vì khi đó hắn vĩnh viễn nắm chặt tay ta mà lôi kéo.

Võ Kinh ngẩn ngơ bất động trong xúc động, xung quanh tĩnh lặng xuống, trước mắt chỉ còn hiện ra hai nam hài trong quá khứ đang vui sướng kêu la, vội vàng chạy đi, bàn chân chạm trêên con đường đá thoăn thoắt vượt qua, một chiếc đèn lồng thả trôi bập bềnh, ánh sáng chiếu lên hai khuôn mặt đang ửng đỏ, thật vui vẻ, thuần khiết, đầy sức sống, còn có hạnh phúc. Ngơ ngác đi theo bước chân của nam hài, Võ Kinh đi thẳng về phía trước, ta biết phía sau con đường này là cái gì, đó là một tòa kiều (cây cầu), cầu hình vòm được cây cỏ phủ dài, trên cầu là bầu trời đầy sao, dưới cầu cũng có một bầu trời đầy sao, tựa như bà ta nói cho ta biết, trên cầu là một sông ngân. Mọi người thành kính đem tương lai mai sau, ước mơ, hi vọng của bản thân gửi đến vì sao trên trời, cũng là gửi vào những vì sao trên sông ngân, trong đó có cả hai nam hài năm nào.

“_Thịnh ca ca, bên đó có hà đăng, đợi ta một chút, ta đi mua một chiếc hà đăng.”

Huyễn cảnh biến mất, Võ Kinh chỉ còn nhìn thấy cảnh tượng phía trước, Niếp Nham xinh đẹp đầy mê hoặc, vô số hà đăng trong nước nhẹ nhàng chậm rãi mà trôi, theo dòng nước hướng về nơi cửa sông xa xôi, từng chiếc từng chiếc hà đăng lóe lên ánh sáng mỹ lệ, giống như một bầu trời đêm lấp lánh muôn ngàn vì sao rực đỏ huyết lệ, sinh động hợp thành một dải thiên hà.

Đúng, rất mỹ lệ, lúc này thật sự rất mỹ lệ. Võ Kinh nở nụ cười nhìn Phiêu Thịnh trước mắt cũng đang bị cảnh tượng này hấp dẫn mà nhè nhàng nở nụ cười, không ngờ rằng sinh thời (lúc sống) chúng ta còn có thể đến nơi này cùng nhau.

Phiêu Thịnh nhìn cảnh sắc phản chiếu trong mắt mà sợ ngây người, cảm thấy không phải mỹ lệ mà là một loại cảm giác bi thương hướng vào trong tâm, chính mình hình như cũng đã từng đứng dưới cầu như bao người, mang theo tâm tình chúc phúc mà thả trôi hà đăng của mình, ta là một mình thả…..còn..còn có ai đó cũng cùng nhau thả, vì sao nhớ tới hà đăng trong lòng luôn có nhàn nhạt thương cảm, tinh thần u ám đau xót, phóng hà đăng không phải là một chuyện vui vẻ sao?

Võ Kinh nhìn những chiếc hà đăng xuôi theo dòng nước, nhớ lại hai nam hài ngây ngô năm đó mang theo chút hiếu kì với vị thần sông kia mà hồn nhiên chúc phúc, không ngừng đuổi theo hà đăng, muốn nhìn xem ở cuối con sông có hình dạng ra sao, muốn nhìn xem là ai nhận được ước nguyện cùng chúc phúc của bọn họ, nhưng nơi cuối cùng với bọn họ chính là một dòng nước xoáy, cuốn chiếc hà đăng mang theo bao nhiêu hi vọng, mong muốn của bọn họ chìm vào dòng nước xoáy vòng, nhìn thấy hà đăng bị nước thấm ướt, nhìn thấy hoả diễm chậm rãi tắt dần, hai nam hài ngăn không được nước mắt mà khóc. Từ đó về sau, bọn họ không còn phóng hà đăng nữa, đó là lần đầu của bọn họ, có lẽ cũng là lần cuối cùng cùng nhau phóng hà đăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.