Hải Âu Chi Thương

Quyển 2 - Chương 32



Edit: kitkentt

Beta: kitkentt

Biết rõ nơi đó của khối thân thể này đã bị xé rách, cảm giác được huyết đang chảy ra, nam nhân vẫn không có đình chỉ mà kịch liệt đánh vào, thầm nghĩ muốn đem lục phủ ngũ tạng của nam nhân dưới thân khuấy lộng nghiền nát, đau đớn từ trái tim truyền đến kia cũng chỉ xuất phát từ lỗi giác. Tham luyến thân thể dưới thân tùy ý mình bài bố, linh hoạt cùng mềm dẻo mà vặn vẹo trong tay mình, run rẩy, liều mạng áp chế thống khổ. Ánh mắt chưa từng nhìn qua tay Võ Kinh nhưng lại có thể khẳng định lúc này tay Võ Kinh đang cố sức bấu vào ra giường đến tái nhợt, bởi vì chính mình đang dùng hết sức ngăn chặn chân hắn, gần như đem thắt lưng chiết thành hai đoạn, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể mình đè ép xuống. Lần đầu tiên cảm nhận được trong cơ thể Võ Kinh nóng rực mà khô khốc, cùng với tiếng rên đau đớn truyền tới làm cho bản thân máu sôi trào, quên hết tất cả.

Theo bản thân ra vào, phảng phất như nghe được tiếng Võ Kinh thống khổ rên rỉ thoát ra từ kẽ răng. Nhìn thấy Võ Kinh đóng chặt hai mắt, Phiêu Thịnh cảm giác được một tia lo lắng cùng tức giận, đem biên độ dao động tăng nhanh, sức lực cũng tăng lên, quan sát thấy một sợi tóc đen vướng vào đôi môi không có chút máu, theo khóe miệng gợi cảm khẽ nhếch, một đơn âm đột nhiên phát ra dường như không phải kêu ra từ trong miệng mà ngược lại như tiếng kêu gào từ trong lồng ngực, Phiêu Thịnh hạ thấp thân thể xuống, ôn nhu mà ra lệnh:

“_Mở mắt của ngươi ra, nhìn ta!”

Võ Kinh hiểu rõ trên người hắn đang phát sinh chuyện gì, sau khi phản kháng thất bại, thân thể xụi lơ theo cơ thể của nam nhân phía trên trùng kích không ngừng mà lay động, nơi chẳng bao giờ có gì tiến nhập bị tính khí trướng to mà nóng rực cưỡng bức tiến vào như muốn lăng trì mình, lợi khí bên trong người tàn sát bừa bãi như muốn xé rách cơ thể làm đôi. Võ Kinh từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt vì chịu đựng đau đớn cùng thống khổ đến tê tâm liệt phế mà vặn vẹo, có lẽ là hoài niệm, hoài niệm độ ấm cơ thể cùng ôn nhu năm nào, có lẽ là bản thân đang chuộc tội, vì vậy mới có thể đối với hành vi của Phiêu Thịnh không hề phản kháng, cả đời này, cũng chỉ có hắn mới có thể khiến bản thân mình thành cái dạng này. Cơ thể bị xé rách, bản thân chỉ có thể mở miệng nỗ lực khắc chế tiếng thét chói tai, còn tâm hồn bị xé nát, bản thân chỉ biết ngậm miệng đem huyết nuốt vào bụng. Điên cuồng tự nói rằng: ở đây không có yêu. Nhưng sâu trong nội tâm lại mong chờ tình yêu. Bên tai nghe được tiếng gọi không biết là của thần hay quỷ đang nhẹ nhàng nói khẽ: “_Mở mắt của ngươi ra, nhìn ta!” Võ Kinh thuận theo chậm rãi mở mắt, cho tới bây giờ, hắn luôn vô pháp cự tuyệt thanh âm này, tựa như hắn cho tới bây giờ vô pháp cự tuyệt độ ấm của cơ thể này.

Hai ánh mắt đối diện nhau, Võ Kinh nhẹ nhàng nhấp nháy lông mi sau đó đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, có chút hận ý, có chút chờ mong, có chút thống khổ, còn có chút tia sáng tình yêu được giấu vào nơi sâu nhất trong đôi mắt, ánh mắt kia thật đúng là quen thuộc, phảng phất như đã từng chăm chú nhìn mình ngày ngày đêm đêm, ánh mắt đó trong nháy mắt khiến tâm Phiêu Thịnh trở nên vừa đau vừa khổ, rồi lại lập tức khiến bản thân cảm nhận được một niềm vui sướng mãnh liệt, chinh phục hay phục tùng? Phiêu Thịnh không rõ chỉ biết là trong nháy mắt chính mình đạt đến cao trào.

Võ Kinh thê thảm co quắp ở trên giường, hạ thân bị tàn sát tàn bạo, máu cùng tinh dịch trộn lẫn vào nhau chậm rãi chảy xuống bắp đùi, trên người, trên giường tất cả đều là loang lổ vết máu nhìn thấy mà giật mình khiến tim đập nhanh. Nhìn người trước mắt mặt không còn chút máu, cảm giác được hô hấp yếu ớt, thần trí Phiêu Thịnh khôi phục lại, không thể tin nổi bản thân vừa rồi điên cuồng, hít sâu một hơi điều chỉnh hơi thở, ổn định tâm tình, Phiêu Thịnh trấn định gọi Xuân Thanh mang nước tới đặt trước cửa. Cảm nhận được run rẩy khi khăn ước trên tay nhẹ nhàng sát vào truyền đến, Phiêu Thịnh đột nhiên cảm thấy hối hận, nhìn đôi mắt nhắm chặt kia, đôi môi gắt gao cắn lại kia, Phiêu Thịnh trong lòng một hồi nặng trĩu. Qua thật lâu, lúc gần như cho rằng Võ Kinh đả ngủ thì Võ Kinh mở mắt, ánh mắt ráo hoảnh.

“_Này…là ta nợ ngươi…đúng vậy…hiện…tại ta đã không….chính là đã trả hết nợ rồi chứ? Nợ…thì phải trả, sống trên đời…quả nhiên là phải làm…những việc…không thể không làm.”

Phiêu Thịnh vừa nghe Võ Kinh nói xong, một nỗi tức giận không tên trào dâng, mặc lại y phục chậm rãi đi qua đi lại trong phòng, nhưng chỉ khiến bản thân càng thêm buồn bực, hung ngoan độc địa nhìn chằm chằm Võ Kinh phảng phất như vô sự, cảm giác giống như chính mình mới là người làm chuyện xấu, Phiêu Thịnh vẻ mặt âm trầm nói:

“_Trả hết nợ? Ngươi cho rằng với thân thể như vậy của ngươi là được? Chẳng biết đã bị bao nhiêu người hưởng dụng qua rồi!”

Võ Kinh sắc mặt càng thêm tái nhợt, đôi con ngươi cũng trở nên u tối hơn, lòng chua xót đến nói không nên lời, nỗ lực mở miệng nhưng run rẩy đến phát không ra tiếng, qua thật lâu, Võ Kinh mới tìm lại được thanh âm của chính mình:

“_Ngươi cho rằng…ta…với cái dạng….thân thể này…sẽ…có người…muốn sao?”

Từ đêm hôm đó trở đi, cơ thể chỉ có thể dùng một từ để miêu tả, thảm hại, sớm đã thành là bán tàn phế, có chút buồn bực khẩu khí bản thân mềm yếu đến đáng thương hại, giọng điệu Võ Kinh thay đổi.

“_Bất quá như vậy lại có thể khẳng định một việc đó là kĩ thuật của ngươi quá kém đi. Ngày nào đó để ta dạy….” Câu nói kế tiếp bất luận thế nào Võ Kinh cũng nói không ra được nữa.

Phiêu Thịnh vừa tức vừa giận, đang muốn đi về phía trước, phía sau cửa lại truyền tới âm thanh:

“_Đại thiếu gia, nhị thiếu gia tới.”

Ngừng lại cước bộ nhìn Võ Kinh ở trên giường, Phiêu Thịnh phân không rõ cảm tình hiện tại của mình, chỉ hừ một tiếng xoay người ra cửa, phân phó Xuân Thanh đem cao dược cùng đồ ăn đã chuẩn bị đưa vào. Dưới lầu, Phiêu Hưng đang nổi giận đùng đùng ngồi trên ghế, ngồi bên cạnh là Niếp Nham vẻ mặt tái nhợt, từ nhỏ được người che chở lớn lên lại gặp chuyện như vậy, tuy rằng không để kẻ xấu thực hiện được ý đồ nhưng cũng khiến cho tâm Niếp Nham khủng hoảng vài ngày.

“_Đại ca, A Nê ngươi định xử trí như thế nào?” Không đợi cho Phiêu Thịnh ngồi xuống, Phiêu Hưng đã gấp không thể chờ nổi mà hỏi.

“_Người như thế nên nhốt ở địa lao của quý phủ, ngươi lại đối đãi bằng cách cho ăn uống no say, còn không để cho người khác vào xem.”

Cảm thấy tâm tình của Phiêu Hưng xúc động dị thường, Niếp Nham ngồi ở một bên lôi kéo Phiêu Hưng đã đứng lên, nhẹ giọng gọi:

“_Phiêu Hưng ca!”

Niếp Nham ở chung với Phiêu Hưng một khoảng thời gian, phát hiện ra rằng bề ngoài Phiêu Hưng nhìn như vô cùng lãnh tĩnh kì thực chính là một người rất dễ kích động.

“_Niếp Nham, chuyện này không chỉ liên quan đến ngươi mà còn liên quan đến cả Trần phủ.”

Liếc mắt nhìn Niếp Nham rồi Phiêu Hưng nhìn chằm chằm đại ca.

“_Ta đã biết, không chỉ có vụ hỏa hoạn ở tiệm vải liên quan đến A Nê, ngay cả ngày đó phủ bị cháy cũng có người hầu phát hiện A Nê đã xuất hiện ở nơi này. Đại ca, A Nê kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Xem ra, ngươi biết rất rõ ràng là hắn đã làm chuyện này, nhưng lại để hắn lưu lại trong Hiên Văn các, hai ngày trước rốt cuộc ngươi đã đi đâu?”

“_Việc này ngươi không cần nhúng tay vào.” Phiêu Thịnh lạnh lung nói.

Nhìn thấy vẻ mặt Phiêu Thịnh thâm trầm mà trốn tránh, hoàn toàn không còn vẻ thong dong thoải mái như ngày xưa, nụ cười luôn như ánh dương đọng trên khóe miệng nay chỉ còn một cổ hàn ý lạnh lẽo đầy tử khí, Niếp Nham nhịn không được rùng mình một cái.

“_Không cần nhúng tay vào!?” Phiêu Hưng nhảy dựng lên.

“_Cái gì gọi là không cần nhúng tay vào? Đại ca, không nên bởi vì A Nê đã cứu mạng ngươi mà ngươi bỏ qua cho hắn. Trần gia cùng hắn không oán không cừu, hắn phóng hỏa thiêu phủ, Niếp Nham cùng hắn không hề có liên quan đến nhau, hắn cư nhiên lại cấu kết với bọn tiểu nhân hại người. Người như thế nếu không giao cho quan phủ, không dụng hình nghiêm phạt, lòng ta rất….”

“_Câm miệng!” Gầm lên giận dữ, Phiêu Thịnh cắt ngang lời Phiêu Hưng, trong nháy mắt nghe tới dụng hình nghiêm phạt, một nỗi tức giận từ tâm sinh ra. Cảm giác được khẩu khí bản thân quá kịch kiệt, Phiêu Thịnh đem thanh âm thả chậm lại.

“_Phiêu Hưng, chuyện này ta tự có cách xử lí, ngươi đừng nói thêm gì nữa.”

Nhíu mày, Phiêu Hưng cẩn thận đánh giá đại ca sau đó chậm rãi đứng lên nói:

“_Đại ca, thái độ của ngươi thật sự rất kì quái, ngươi đã nói không được nhúng tay vào, vậy ta liền không nhúng tay vào, Niếp Nham, đi, theo ta đến ở trong các của ta.”

Cảm giác được Niếp Nham vẫn đứng bất động, Phiêu Hưng lôi kéo tay hắn.

“_Đi thôi, lẽ nào ngươi có thể chịu được cùng kẻ hại mình ở chung một các, đi.”

Niếp Nham đang si ngốc nhìn Phiêu Thịnh trước mắt giống như hai người hoàn toàn khác nhau, bị Phiêu Hưng kiên quyết lôi kéo đi.

Nhíu mày, Phiêu Thịnh ngồi trên ghế, suy nghĩ rối loạn, ân nhân cứu mạng, cái từ này thật đúng là trào phúng, nhưng vì sao hiện tại ngoại trừ tức giận ra thì không hề có sự oán hận như khi bản thân nghe được Lục Châu kể lại chuyện xưa, cũng không có nỗi căm phẫn muốn đem người băm thây vạn đoạn. Thỉnh thoảng nhớ tới thương tật trên người Võ Kinh, còn có ánh mắt kia lại luôn luôn khiến thương cảm nhè nhẹ dâng lên. Sát ý lúc đầu không chỉ có tiêu thất vô tung vô ảnh, hơn nữa hiện tại chính mình lại còn nổi lên lo lắng chuyện Võ Kinh, lòng người thật sự là quá phức tạp, liền ngay cả bản thân mình cũng đoán không ra, sờ không được.

“_Đại thiếu gia.” Tằng quả gia chậm rãi từ ngoài cửa tiến vào.

“_Uhm Tằng quản gia, chuyện gì?” Xốc lại tinh thần, Phiêu Thịnh hỏi.

“_Mấy thất gấm còn thiếu kia đã mua được, ta đã gọi người sắp xếp mang đi cho đúng giao hẹn rồi. ”

“_Việc này liền làm phiền Tằng quản gia thần thông quảng đại rồi, còn về Võ Kinh…” Nói ra tên này khiến bản thân cảm giác có chút khó mở miệng.

“_Đại thiếu gia yên tâm, việc này vốn là chuyện của đại thiếu gia người, lão Tằng sẽ không hỏi nhiều. Chỉ là, lão gia, phu nhân cùng nhị gia đều sắp trở về, nếu việc này bị truyền ra, sợ rằng…Dù sao việc phóng hỏa hại người này cho dù Trần phủ không truy cứu, Niếp gia cũng sẽ truy cứu.” Tằng quản gia cẩn thận dè dặt nói.

“_Cái này, ta cũng đã nghĩ tới. Tằng quản gia, ngươi trước lui xuống đi.”

******

Xuân Thanh kinh hãi đảm chiến nhìn thấy chăn đơn trên giường dính đầy vết đỏ hồng, đem mâm cơm trên tay đặt xuống bàn.

“_Xuân Thanh, ngươi…lui…xuống…đi.” Võ Kinh nhẹ giọng nói, mạnh mẽ cắn răng chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy dịch thể khác thường chậm rãi từ phía sau chảy ra.

“_A Nê ca.” Xuân Thanh không biết xảy ra chuyện gì, nhìn thấy A Nê tóc tai tán loạn cùng suy yếu, chỉ biết là thái độ của đại gia đối A Nê ca đột nhiên trở nên dị thường cùng bí hiểm.

“_Không có việc gì, Xuân Thanh. Ta chỉ là thân thể có chút không khỏe, nơi này để ta tự mình sắp xếp.” Miễn cưỡng nở nụ cười, Võ Kinh không muốn khiến Xuân Thanh nhìn thấy mình chật vật.

“_Uhm, vậy được rồi. Ta đem đồ đạc đặt chỗ này.”

Xuân Thanh tinh mắt sớm đã thấy trên mặt Võ Kinh một mảng sưng đỏ, nhớ đến thái độ của đại thiếu gia lúc đi ra, nhịn không được lo lắng hỏi:

“_A Nê, có phải xảy ra chuyện gì không, mặt của ngươi…”

“_Mặt?” Theo nhãn thần của Xuân Thanh, Võ Kinh vô ý thức sờ lên gương mặt, lúc này mới phát hiện nửa bên mặt sớm đã  sưng lên, thật ngoan độc, đánh mình một chút cũng không lưu tình.

“_Xem ra muỗi mùa hè thật sự là lợi hại.” Nói xong đến ngay cả chính mình cũng còn không tin được, Võ Kinh cười cười cho có lệ.

“_Xuân Thanh, ta muốn thay quần áo, ngươi vẫn nghĩ muốn xem?”

“_A! Ta lập tức lui ra.” Mặt đỏ bừng, Xuân Thanh luống cuống lui ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.