Ngồi ở bên giường, Võ Kinh run tay buộc lại y phục, nhìn y phục vừa thay xong lại nhiễm huyết, Võ Kinh chỉ có thể đem tay áo xắn lên cao, vụng về dùng y phục bị xé nát băng bó vết thương, chỉ động tác này thôi cũng khiến Võ Kinh mệt mỏi thở hổn hển. Trên thân thể đau nhức cộng thêm nhức nhối cũ trên chân phát tác, Võ Kinh chỉ có thể dựa vào trên giường nhắm chặt mắt, khắc chế cảm giác thiên huyễn địa chuyển (trời đất xoay vòng) đột nhiên vọt tới.
Xem ra, đúng là không thể rửa sạch được thân thể, đành chờ bị tiêu chảy vậy, Võ Kinh cười tự giễu, bản thân đã từng hại đại thiếu gia kinh qua chuyện này, lại nhớ tới mùa đông đó, đại thiếu gia tiêu chảy mà phát sốt nằm trên giường, mặt đỏ hồng, đôi mắt sáng nhìn Võ Kinh đứng bên cạnh, còn Võ Kinh vẫn cúi đầu nghe đại phu nói chuyện với Trần phu nhân, đại thiếu gia hơn phân nửa chính là bị lạnh bụng, lại ăn cái gì hại bụng, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì, vốn lúc đó Võ Kinh cũng nghĩ như vậy, kết quả lần thứ hai tình trạng này vẫn như cũ xuất hiện, Võ Kinh lúc này mới hiểu được nguyên nhân là vì sao, đau lòng đại thiếu phải chịu khổ, từ đó về sau mỗi lần xong sự, Võ Kinh luôn sẽ tỉ mỉ rửa sạch thân thể cho đại thiếu gia.
Đến lúc nào rồi ta còn suy nghĩ những…cài này, kì quái tâm lí của chính mình, Võ Kinh trầm tư, không nghĩ đến ta hiện tại cư nhiên lại có thể yên nhiên bình tĩnh như thế, gặp phải chuyện này không phải hẳn là nên bi thống vạn phần, nên phẫn nộ sao.
Phiêu Thịnh vừa tiến vào chính là thấy được tình cảnh như vậy, dương quang chiếu vào khắp phòng cùng nam nhân tựa ở trên giường, một loại ánh sáng chết chóc tàn lụi, tâm như nứt ra, Phiêu Thịnh bước nhanh về phía trước bắt lấy tay Võ Kinh, chặt chẽ nắm. Một trận đau nhức từ trên tay truyền đến, Võ Kinh chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười nhìn đôi mắt vừa đen vừa sáng của nam nhân, đột nhiên bật thốt ra một câu:
“_Ngươi muốn nghe kể chuyện xưa không?”
Ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt, một bên mặt sưng đỏ, tay lạnh như băng không phù hợp chút nào với nụ cười, cười thật dễ dàng, không có một tia thống khổ, không mang theo cả mùi vị tạp trần. Nụ cười như vậy lại khiến tâm Phiêu Thịnh lên men, ngay cả đầu lưỡi cũng cảm giác thấy mùi vị chua chát, đắng nghét như vị rượu đó, mang theo men say cùng khổ sở.
“_Chuyện xưa bắt đầu từ lúc có một cậu bé nghe mẹ kể về sự tích của chim hải âu…”
Võ Kinh si ngốc kể, trên mặt Võ Kinh khi thì cười khi thì đau khổ, Phiêu Thịnh cũng dần rơi vào trong câu chuyện xưa, tâm trạng cũng chìm nổi theo số phận của cậu bé trong chuyện, nghe tới cậu bé bị đưa vào một đại phủ hầu hạ đại thiếu gia, tâm Phiêu Thịnh run lên, đã biết Võ Kinh đang kể chính là chuyện của chính mình. Lại một lần nữa nghe câu chuyện đó, Phiêu Thịnh nghe có điểm quen thuộc, còn có cả những chuyện Lục Châu chưa từng biết đến. Nghe tới khúc nam hài khóc lóc khi chia lìa, Phiêu Thịnh muốn trách rằng chuyện xưa sai rồi, nhưng một tiếng cũng không phát ra được, Phiêu Thịnh sâu sắc cảm nhận được những lời Võ Kinh nói đều là chân thật, cũng giống như khi Lục Châu kể chuyện, chỉ là gây cho hắn cảm giác bất đồng, đó là một cổ đau lòng cùng chua xót xua mãi không tan, vì người trong chuyện mà bi mà hỉ.
“_Sau đó, các nam hài gặp lại nhau, bỏ đi lớp ngụy trang của bản thân, bọn họ rốt cuộc gặp lại nhau sau chín năm, lúc này cậu bé kia mới hiểu rõ tất cả, khiến nó đau khổ không phải là những thương tổn do người nhà của hắn gây ra, làm nó sợ hãi cũng không phải là nam hài bộ dáng giống mình kia, khiến nó trầm luân cũng không phải một hồi tình yêu khắc cốt ghi tâm kia, làm nó hận cũng không phải vì ái nhân đã quên mất mình…” Không nói gì nữa, Võ Kinh chỉ yên lặng nhìn Phiêu Thịnh, cũng như lúc này Phiêu Thịnh đang thừ người nhìn lại mình, cầm không được nước mắt nãy giờ vẫn kiềm chế, Võ Kinh chỉ cảm thấy khóe mắt mình cay xè, một giọt chất lỏng trong suốt từ hốc mắt chảy xuống.
Lệ kia trong suốt cực kì, đôi mắt kia giống như được bao phủ bởi hơi nước, lấp lánh một cách kì dị, Phiêu Thịnh nhìn nam nhân như vậy, âm thanh đột ngột run rẩy.
“_Hắn…hiểu…rõ…cái gì…”
Võ Kinh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thanh âm nhẹ như gió thoảng:
“_Thì ra khiến hắn thống khổ, căm hận không phải người cũng không phải sự, không phải là thành kiến của thế tục, cũng không phải thay đổi của bản thân, mà chỉ là một đoạn tình cảm đã phai màu, một đoạn tình cảm đã hủy diệt lí trí cùng nhiệt tình của hắn, đoạn tình yêu hắn đã từng không hề hối hận đó, thứ tình yêu vốn phải là vĩnh viễn vô tội này.”
Chậm rãi mở mắt ra, Võ Kinh dừng ở trên người phiêu Thịnh.
“_Hiện tại đoạn tình cảm này hẳn là đã sớm bị chôn vùi vào trong đất, cát bụi về với cát bụi, đất về với đất. Câu chuyện xưa này rốt cuộc cũng kết thúc rồi, đem chuyện xưa này nói cho ngươi biết, kiếp này chỉ nói cho một mình ngươi, vậy nên câu chuyện này chính là bí mật cũng chỉ có hai người biết đến thôi.”
“_Kết thúc.” Phiêu Thịnh vô thức nỉ non.
“_Đúng vậy, kết thúc. Bởi vì cậu bé kia cuối cùng cũng đã thoát khỏi vận mệnh bị tình yêu thao túng,”
“_Nếu đã kết thúc vì sao còn nói cho ta biết?!”
Phiêu Thịnh phẫn nộ gào thét, một tay bắt lấy Võ Kinh nắm lên, câu chuyện này triệt để nhiễu loạn nhận thức của Phiêu Thịnh, bị yêu cùng hận trong câu chuyện làm cho chấn động, không tin vị đại thiếu gia hồn nhiên xinh đẹp được Võ Kinh hình dung trong chuyện xưa kia là chính mình, không tin bản thân từng được một người như vậy yêu, không tin chính mình cũng từng như vậy yêu một người khác, dù hai người đều là cùng giới tính. Vô số chuyện không tin chỉ là càng nói rõ lên một vấn đề, chính là Phiêu Thịnh hắn vẫn tin tưởng, triệt để tin chuyện xưa này, tin tưởng khiến bản thân hi vọng tất cả chỉ là lỗi giác của bản thân mà thôi.
“_A!” Nhẹ giọng cười, Võ Kinh nhìn Phiêu Thịnh đang mang theo mê mang, hoảng loạn mà giãy dụa.
“_Chính vì là đã kết thúc, ta mới có thể nói cho ngươi.” Thanh âm này tà ác cực kì, cũng bi thương cực kì.
Dựa vào trên giường, Võ Kinh nhìn Phiêu Thịnh lại một lần nữa nổi cơn thịnh nộ từ trong trong phòng xông ra ngoài, nhìn bóng người đã rời xa, Võ Kinh lẩm bẩm nói:
“_Thật là, toàn bộ ghế đều ngã…” Âm thanh lắng đọng, chỉ có vẻ mặt hơi méo mó kia là thứ duy nhất mang chút sinh khí dưới ánh mặt trời.
*********
Khó chịu, thật sự rất khó chịu, quá khứ như thế, chuyện xưa như vậy, còn có Võ Kinh như vậy khiến toàn bộ tâm Phiêu Thịnh nghẹn đến khó chịu, một từ “kết thúc” càng làm cho tình tự của bản thân không cách nào khống chế được, xanh mặt, mắt đỏ bừng, Phiêu Thịnh thần tình nổi giận trong Trần phủ bước đi, nhìn thấy Phiêu Thịnh như vậy bọn người hầu đều đứng nép vào một bên không dám nói câu nào.
Là cố ý, Võ Kinh hẳn là cố ý, hắn cố ý dùng biểu tình như vậy, cố ý dùng ngữ điệu như vậy, cố ý dùng từ ngữ như vậy, tình tiết trong câu chuyện xưa đó có lẽ là chân thật, nhưng tình cảm trong chuyện xưa đó là giả tạo, tất cả đều là hắn bịa đặt. Mụ nó, ta không được nhẹ dạ, ta không thể để hắn khống chế tâm tình của bản thân, không thể để miêu tả trong chuyện xưa làm cho tâm loạn, đại thiếu gia kia không phải là mình. Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng phiền, một quyền đánh vào song cửa trên tường, đá vụn trên tường cắt vào tay để lại một ít vết máu, Phiêu Thịnh không cảm giác thấy một chút đau đớn, ánh mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín phía trước, không biết từ lúc nào hắn đã đi đến phía ngoài của Hiên Văn các ngày xưa, một cước đá văng cánh cửa lung lay sắp đổ, sải bước đi vào.
Ở đây chính là nơi đã phát sinh chuyện xưa kia, hừ. Cười nhạt một tiếng, Phiêu Thịnh nhìn quanh bốn phía, mùa hè oi bức sắp đi qua, ánh tà dương lạc sơn chiếu xuyên qua khu vườn bỏ hoang, rất tĩnh lặng, rất yên bình, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua khu vườn, mang theo chút dễ chịu cùng âm thanh vui vẻ từ nơi xa đến. Tâm tình phiền não của Phiêu Thịnh chậm rãi xuôi xuống dưới, cảnh vật ở trung tâm dường như không ngừng xoay tròn chuyển động, nghĩ đến chuyện xưa Võ Kinh đã kể, phảng phất cảm giác như có rất nhiều người chạy tới chạy lui bên cạnh mình, trong nháy mắt đống hoang tàn kia sáng rực lên, đây là mùa gì, vì sao ta hình như thấy được lá phong vờn bay, điên cuồng như thế, mỹ lệ như thế, từ lúc nào ta đã đứng dưới tàng cây rồi.
Âm thanh nhỏ vụn từ hai bên trái phải khiến Phiêu Thịnh chậm rãi quay đầu lại. Một nam hài đang ngồi ở dưới chân mình, một…một đầu tóc đen thui, áo đơn trắng tinh, nam hài chậm rãi ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày tỏa ra anh khí bức người, đôi mắt ngây thơ xinh đẹp, trong trẻo đến nỗi được phong diệp nhiễm đến đỏ tươi, nụ cười rất cuồng dã, lộ ra hàm răng trắng noãn, trong nhất thời tim Phiêu Thịnh đập nhanh hơn, thẳng đến khi một người mặc y phục màu tím nhạt xuất hiện nói:
“_Đại thiếu gia, chúng ta trở về phòng đi.”
Người áo tím kia ngẩng mặt lên, gương mặt còn rất non nớt nhưng rạng rỡ, đôi mắt tựa sao đêm trong mát như làn nước, sau đó hai nam hài như tiểu động vật đang đùa giỡn nhau, ôm nhau, cùng hôn nhau, không một chút cảm giác chán ghét cùng dơ bẩn, hai hài tử thánh khiết không giống như người phàm tục. Phiêu Thịnh bình tĩnh xem, nhìn một đoàn bạch sắc cùng tử sắc đan xen vào nhau, trôi đi, càng ngày càng xa, đến khi gần tiêu thất khỏi đường nhìn của Phiêu Thịnh thì người áo tím kia chậm rãi quay đầu lại, ôn nhu thản nhiên nhìn thoáng qua mình.
“_Võ Kinh.” Bật thốt lên cái tên này, phong diệp đầy trời nháy mắt biến mất, bọn nam hài cũng tiêu thất, chỉ để lại mình Phiêu Thịnh đứng bất động giữa vườn hoang, qua nửa ngày Phiêu Thịnh mới bừng tỉnh, lúc này mặt trời đã lặn ở núi tây, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, lệ đã đong đầy vành mắt.
“_A…a…” Thống thiết thét lên. Dã thú bị thương phát ra tiếng rít gào trong đêm mưa tầm tã, xé toạc cả màn đêm.
Đây là Võ Kinh trả thù, trả thù bản thân đã quên đi tất cả, tại sao ta lại có thể quên đi tình cảm của một người như vậy, nhớ lại toàn bộ quá khứ, lĩnh hội được loại tình cảm kia, thứ ái tình đã hủy tất cả lí trí cùng nhiệt tình của Võ Kinh nhưng vẫn như cũ khiến lòng ta đau như muốn nứt ra. Đứng tại chốn xưa, tình cảm xa lạ đang mãnh liệt cuộn trào trong ta là cái gì, là yêu, là hận, là đau đớn hay là bất đắc dĩ?
*********
Đau quá, Võ Kinh mơ mơ màng màng nằm trên giường, chỉ cảm thấy cả người chết lặng, nhức nhối không ngừng tựa như có nghìn vạn con kiến gặm cắn đầu khớp xương, giãy dụa nghĩ muốn ngồi dậy nhưng toàn thân vô lực, cảm giác thấy hơi thở phả ra nóng đến phỏng người. Nghĩ cứ như vậy bị đau đến chết, Võ Kinh buông tha giãy dụa, cuộn chặt thân thể, cắn răng lấy tay bấu vào chân. Ngay lúc cho rằng đau nhứt kia vĩnh viễn cũng không biến mất, bên tai mơ hồ nghe được âm thanh phân phó quen thuộc:
“_Lấy năm thưng…ba năm, đun sôi…năm…thưng…hành thái…sắc…còn một.” (cho dễ hiểu là thế này: lấy 5 thưng rượu thuốc ngâm 3 năm đun nóng lên, hành thái nhỏ thả vào, sắc 5 thưng hỗn hợp rượu này đến khi còn 1 thưng…)
Cảm giác được có người đang chà xát cơ thể, từng đợt hơi ấm theo làn da chậm rãi thấm vào trong cơ thể.
Ta lại nằm mơ sao, Võ Kinh ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn đầy tháng giữa trời phát ra ánh sáng bàng bạc chiếu khắp ngàn gốc phong, hồng quang liễm diễm. Chân trần đạp trên mặt đất, cho dù không cần nhìn Võ Kinh cũng biết được rằng thứ hắn đang đạp lên chính là lớp lá phong đã hấp thụ nhiệt từ ánh nắng mùa thu, khi giẫm lên, một luồng hơi ấm bốc lên từ chân thấm vào tận lòng. Theo mỗi bước chân đều phát ra tiếng lá cây khô giòn vang, một dải hành lang trải đầy phong thụ hiện ra trước mặt hắn, chẳng biết bên kia hành lang là gì, Võ Kinh chỉ thẳng một đường đi về nơi xa nhất, bên trên là bóng cây um tùm, gió thổi qua khe khẽ truyền đến âm thanh vọng lại, lúc to lúc nhỏ, như có như không.
Không chút để ý đến, Võ Kinh chỉ chăm chú nhìn ánh sáng ngày càng hiện rõ ở nơi xa, càng đi càng nhanh, càng chạy càng vội, một cánh cửa hình vòm ngày càng gần, ngày càng rõ ràng, khi chỉ còn cách trong gang tấc, Võ Kinh nhảy vọt qua, chỉ cảm thấy gió thổi ngang tai, sau đó ánh nắng rực rỡ trút xuống, chói đến mức làm cho hắn không mở mắt ra được. Thoáng nghe tiếng chim hót, mở mắt ra, chỉ thấy một chú chim lông trắng mỏ đỏ bay qua người, thoáng giật mình nhìn, Võ Kinh biết hắn rốt cuộc gặp được hải âu, còn bản thân đang dang cánh tay giữa mây trời xanh biếc, vội buông thõng tay nhìn xuống, phía dưới chính là một màu xanh thẳm.
Cuối cùng ta cũng lại thấy được hải âu. Chú hải âu đã bị ta quên đi mất chín năm.