Sáng sớm tinh mơ, mặt trời chễm chệ lên cao tỏa sáng, nắng không gắt, ấm áp nhẹ dịu, làm cho người con trai ở dưới nó có phần dễ chịu, thư thái. Ngày mai chính là sinh nhật của Sở Tào Biện, ngày vui gần kề, một ngày vô cùng ý nghĩa khi mà đó là ngày mà cậu chào đời, ngày mà cậu mở mắt nhìn thấy cha mẹ - người đã sinh ra cậu.
Trước mặt hiện ra một bức tranh rực rỡ đầy màu sắc, trong bức tranh ấy có cha mẹ cậu, có cậu và một chiếc bánh bông lan nhỏ bằng bàn tay, trên đó có cắm một chiếc nến cao gầy giản dị. Bức tranh chính là kí ức thời thơ ấu, khiến cho cậu nhớ về đầy buồn bã. Vì nghèo khổ, túng quẫn gia đình cậu chẳng mua nổi một chiếc bánh kem. Ấy vậy mà sự tạm bợ, nghèo nàn đó lại khiến ba người họ vui vẻ gần gũi và ấm cúng đến lạ. Cùng nhau hát bài ca chúc mừng sinh nhật, trên nét mặt cha mẹ ấy chính là sự hạnh phúc vô bờ bến khi đã sinh ra được một cậu con trai ngoan ngoãn, tài giỏi giống cậu. Họ chứng kiến cậu ước nguyện sau đó là thổi đèn cầy, trên môi ba người là một nụ cười vui sướng, ngập tràn hạnh phúc.
Tưởng nhớ lại khung cảnh bình dị tại căn nhà nhỏ bé, xập xệ. Sở Tào Biện âm trầm cong khóe miệng, ngước nhìn bầu trời cao, rộng lớn.
Dù có thấp hèn, khó khăn, nghèo khổ thì đó là điều mà cậu muốn quay trở lại nhất. Bây giờ dù có giàu sang phú quý, quyền thế, danh vọng cao ngút trời thì thứ mà cậu thiếu lại chính là tình cảm gia đình, thiếu đi tình thương cha mẹ mãi mãi chẳng thể đoạt lại.
Đến phòng kho trữ đúng giờ hẹn, bước vào với bộ áo sơ mi trắng sạch sẽ, gọn gàng, Sở Tào Biện nhìn dáo dác xung quanh tìm người trợ lý.
Bên trong cánh cửa lớn trước mặt kia chính là phòng đông lạnh, nhiệt độ lên tới ngưỡng âm độ. Chuyên trữ thuốc, các chất hóa học, các đồ vật sống, sinh thể để sinh viên thực tập cần giữ lạnh trong nhiệt độ phù hợp, tất cả đều nằm ở khu trữ lớn nhất trường này.
Sở Tào Biện khi tới nơi không thấy cậu trai đã gọi điện mình đêm qua đâu, đáng lẽ cậu ta nên đến để làm trợ lý phụ giúp cậu ghi chú.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Sở Tào Biện bắt máy, nghe ra giọng nói gấp gáp của nam sinh hôm qua. Người bên đầu dây lại nói rằng giáo sư đã đổi ý, có chuyện gấp hơn xảy ra ở phòng sinh học cần cậu qua giúp đỡ. Gấp tới mức trong giọng nam nhân đó có mấy sự hoảng loạn, vội vàng cầu cứu cậu.
Mặc dù thấy có hơi quái lạ, phiền phức nhưng Sở Tào Biện vẫn rời đi, di chuyển tới nơi đó. Vì tình huống cấp bách, Sở Tào Biện đã quên mất cuộc hẹn với Trần Phúc.
Sau khi đi được 15 phút, Trần Phúc mới bắt đầu tới điểm hẹn, cậu ta khờ khạo đi tìm kiếm bóng dáng Sở Tào Biện, dáo dác nhìn quanh. Đoạn nhìn thấy một nam nhân đứng bên ngoài, mặc áo khoa y thì cậu ta mới lễ phép hỏi thăm.
"Anh gì đó ơi, anh có thấy Biện ca ở đâu không ạ" Cậu nhẹ giọng, lịch sự: "Anh ấy có hẹn với em".
Nam nhân đó cười cười: "Có, Tào Biện đang ở bên trong phòng trữ. Để anh giúp em vào".
Mừng rỡ cúi đầu cảm tạ, Trần Phúc theo tên đó dẫn lối vào bên trong, cậu còn ngốc nghếch tưởng rằng đã gặp và nhờ vả đúng người.
Cánh cửa được mở ra, khí lạnh mạnh mẽ xông ra, mang theo luồng khói âm hàn cùng cực khiến Trần Phúc rùng mình dựng tóc gáy.
Đáng lẽ nếu ai muốn vào phòng trữ thì phải mặc thêm áo giữ ấm có treo ở bên ngoài, nhưng tên nam nhân đó không đưa áo cho Trần Phúc. Vì phòng trữ quá rộng, hóa chất, dụng cụ chất cao trên các kệ, muốn tìm thấy Sở Tào Biện phải rất khó khăn và tốn nhiều thời gian.
Trần Phúc ôm người xoa xoa dù vẫn chưa chính thức vào bên trong, nổi da gà đưa ánh mắt ngơ ngác mà tìm kiếm.
"Cậu vào trong đó tìm cậu ấy đi, Tào Biện ở trong đó ấy. Điện thoại phải để bên ngoài, nhiều cơ chế máy sẽ bị hỏng nếu đọng hơi nước quá nhiều và lâu".
Ngoan ngoãn giao nộp điện thoại ra cho nam nhân đó, cậu ta tin tưởng hết mực.
Cậu chẳng chút nghi hoặc đi vào bên trong, đoạn vừa cất tiếng gọi tên Sở Tào Biện thì cửa ở bên ngoài đột nhiên đóng sầm lại, còn nghe rõ tiếng khóa cửa. Đến đó cậu ta vẫn còn chưa thấy có nhiều điểm lạ, chỉ nghĩ phòng lạnh phải được đóng, nếu không sẽ hỏng cơ chế làm đông.
Nhanh chóng đi vòng vòng tìm kiếm Sở Tào Biện, cậu vừa chạy vừa gọi tên thật lớn mà chẳng có một ai đáp lời, gọi đến khàn cả cổ họng, đi đến hai chân mỏi nhừ, mắt mờ đi, thân thể mỏi mệt.
Hô hấp đã bắt đầu thở ra khói, Trần Phúc sợ sệt chạy ra phía ngoài cửa, lạnh quá mức khiến tay chân cậu ta tê cứng, cậu ta đập đập cửa: "Biện ca không có ở đây, anh gì đó ơi, trong đây lạnh quá mau mở cửa cho em..."
Mấy phút kêu gọi, la lớn đến hết cả hơi mà vẫn không có người hồi đáp, Trần Phúc run lẩy bẩy đập cửa liên hồi nhưng chẳng chút thay đổi.
Cậu sợ hãi thụp xuống đất ôm cơ thể co ro, lạnh tới run cầm cập, răng nghiến ken két vào nhau.
Tên nam nhân khóa cửa thành công thì đắc ý cười thỏa mãn, sau đó để điện thoại cậu ta ở bên ngoài, nâng bước.
Đến một nơi bí mật, nam nhân mặc áo khoa y gặp mặt Lê Nghi.
"Đã xong ?".
"Ổn thỏa rồi, người đã bị nhốt lại".
Ả nâng cao khóe miệng, cười điên cuồng, mê dại hả hê: "Tốt, làm tốt lắm".
Hóa ra tên nam nhân đó chính là tên sinh viên cùng khoa đã gọi điện cho Sở Tào Biện, hẹn cậu tới nơi sau đó đột ngột đổi địa điểm. Tên kia vậy mà lại cùng Lê Nghi một giuộc tính toán.
"Vậy đêm nay phải cùng tôi ăn tối, cô hãy giữ lời hứa" Nam nhân nâng cao cằm Lê Nghi lên, giọng bỉ ổi.
Ả dùng tay vuốt ve khuôn mặt nam nhân ấy, tỏ ra quyến rũ, dụ hoặc.
Biết rõ tên này yêu thích mình, ả tất nhiên phải lợi dụng, đánh vào tâm lý nam nhân để khiến tên đó biến thành tay sai cho mình, xem như bố thí cho hắn một bữa ăn gặp mặt, ả chấp nhận làm mọi thứ, bất chấp thủ đoạn chỉ vì Sở Tào Biện: "Nhất định rồi".
------------------
"Sao rồi ?".
"Gọi mãi mà không được" Đào Cung Vi chau mày nói với Xạ Nhữ Bảo.
"Kỳ lạ, sắp chuyển sang ca mới. Em ấy chưa bao giờ vắng tiết" Xạ Nhữ Bảo lo lắng.
Hai người thay phiên nhau mà gọi điện cho Trần Phúc, gọi mãi mà chẳng thấy chút phản hồi nào. Điện thoại mặc dù có đổ chuông nhưng lại không có người bắt máy.
Tiết mới của khoa năm nhất đã tới, quái lạ thay đến giờ Trần Phúc vẫn còn chưa xuất hiện. Chuyện Trần Phúc tạo bất ngờ cho Sở Tào Biện tất nhiên họ chẳng hay chẳng biết, bởi đó là lí do vì sao họ không gọi cho Sở Tào Biện hỏi người.
"Có khi nào bị bọn khốn nạn đó bắt nạt rồi ?" Đào Cung Vi nghĩ ngợi.
"A Vi, cậu hack định vị đi".
"Được" Đào Cung Vi vội vàng lấy laptop ra, tay bấm bấm, nhấn nhấn thao tác rất điêu luyện.
Ngoài là một người có tài tính toán giỏi, thông minh tài trí vẹn toàn thì Đào Cung Vi còn rất giỏi về mảng đột nhập mạng lưới an ninh. Hack đối với cô ta mà nói dễ như trở bàn tay, có số điện thoại của Trần Phúc rồi chỉ cần hack liền sẽ tìm ra nơi trú ngụ. Đây cũng là cách mà cảnh sát thường xuyên tìm thấy kẻ bị truy nã hoặc hung thủ chỉ qua một cuộc điện thoại.
Màn hình vi tính truyền tới một loạt dãy chữ tượng hình, liên tục biến hóa kỳ ảo. Thật tình chỉ có người am hiểm như Đào Cung Vi mới biết chúng có ý nghĩa và quan trọng ra sao, người như Xạ Nhữ Bảo nhìn vào chỉ có hoa mắt chóng mặt, rối loạn tâm lý.
"Nhà kho trữ hóa học, nằm ở khu B khoa y dược".
Dứt lời, tìm thấy tín hiệu hai người liền nhanh chân rời đi, gấp gáp vô cùng.
Khi chạy tới nơi họ liền mở cửa vào trong thì mới thấy điện thoại của Trần Phúc ở bên ngoài. Nghi ngờ nhìn xung quanh, Đào Cung Vi tinh vi sực nghĩ tới có khi nào cậu ta bị nhốt ở trong kho thuốc. Chẳng nói thêm nhiều lời, cứu người vô cùng quan trọng. Họ lập tức ở bên ngoài mở cái khóa cửa lớn nhà kho. Đối với việc bẻ khóa họ quá sành sỏi rồi.
Cửa vừa mới mở ra, Trần Phúc thân thể cứng như đá, mắt nhắm nghiền ngã ra bên ngoài, cậu ấy đã ngất xỉu, dựa vào cánh cửa chờ người tới cứu mất một thời gian. Nếu chậm trễ hơn thì thứ mà họ nhìn thấy chính là một cái xác khô, chứ không phải là tảng băng lạnh ngắt này nữa.
Hai người họ chẳng ngờ suy đoán của mình là đúng, Trần Phúc gặp nạn, tình huống còn ngoài sức tưởng tượng hơn nữa.
Đỡ Trần Phúc ra ngoài, cởi cái áo khoác của mình ra Xạ Nhữ Bảo khoác thêm lên người cậu ấy, hoang mang vỗ vỗ mặt cậu ta gọi tên.
Tay của Đào Cung Vi nắm thành hình đấm, tức đến cau có. Tự hỏi rốt cuộc kẻ nào đã ra tay tàn độc với một chàng trai yếu đuối, mỏng manh như Trần Phúc, thậm chí còn làm giữa ban ngày ban mặt chẳng nể nang. Giữa môi trường học tập vậy mà dám hành động bỉ ổi, đê tiện hèn hạ.
Về phía Sở Tào Biện, sau khi cậu tới phòng sinh học chẳng thấy ai, từ đó bắt đầu mới sinh nghi, sực nhớ tới lời hẹn với Trần Phúc cậu mới vội vàng gọi điện, tiếc thay không có ai ở đầu dây bắt máy. Thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, Sở Tào Biện quay về phòng trữ, chạy điên cuồng, tâm can bất an.
Tới nơi, đập vào mắt là cơ thể Trần Phúc lạnh cóng đang nằm trong lòng Xạ Nhữ Bảo, còn Đào Cung Vi đứng một bên vẻ mặt biến sắc.
Còn chưa hiểu chuyện gì, vô cùng hoang mang thì Trần Phúc lại mở mắt, yếu ớt nói: "Lạnh, lạnh quá".
Xạ Nhữ Bảo đối với cậu bé này có một sự yêu thương đặc biệt, ngoài là đàn chị cùng khoa ra thì Trần Phúc còn được cô xem là một người em trai, cậu ấy hiền lành, ngốc nghếch, thật thà. Đặc biệt chẳng chịu được sự bắt nạt, đau đớn. Thấy đứa nhóc đó thành ra thế này bị người ta hãm hại, cô đau lòng thay.
"A Phúc, là ai ? Là ai đã ra tay ?" Xạ Nhữ Bảo nắm chặt tay cậu ấy.
"Biện...Biện ca...Tào Biện đã hẹn em tới" Dứt lời, cậu ấy vì chóng mặt, choáng váng mà lần nữa thiếp đi. Quả nhiên mọi chuyện diễn ra quá trùng hợp, không một ai lường trước được.
Ánh nhìn hai nữ nhân đó bất giác đổ dồn về phía Sở Tào Biện, mọi sự nghi ngờ đều đến từ đây, hai người họ một người cắn răng mà nhìn cậu, còn một người thì căm phẫn.
"Cậu đã làm gì em ấy ?".
"Tôi...tôi cũng bị kẻ khác hãm hại. Người khác nghĩ sao về tôi cũng được, hai người không thể nghi ngờ tôi".
"Thôi đi, Tào Biện ! Từ đầu đến cuối cậu là người luôn nghi oan cho A Phúc, đến bánh cũng nghĩ là em ấy bỏ độc vào. Còn không phải cậu muốn trừ khử ?" Đào Cung Vi chỉ thẳng mặt cậu, giọng vô tình.
"Đứa nhỏ này làm gì nên tội hả tiểu Biện ? Nó chỉ là quá hiền lành, thật thà. Sao cậu cứ phải ra tay giết người vô tội như vậy ?" Xạ Nhữ Bảo nghẹn ngào.
Sở Tào Biện trước giờ rất sợ người khác làm hại tới người thân, hai người đó hiểu rõ, nếu mất khống chế đi rồi Sở Tào Biện sẽ rất đáng sợ, có thể là giết người điên cuồng.
"Tôi...tôi không có".
"Đủ rồi Tào Biện, cậu làm tôi quá thất vọng. Cậu nghi ngờ tất cả mọi người, nghi ngờ đến hoa mắt chóng mặt, điên loạn lí trí" Đào Cung Vi giúp Xạ Nhữ Bảo đỡ Trần Phúc lên, liếc Sở Tào Biện: "Đến cả tốt xấu còn không phân biệt được, cậu có còn là người không ? Tâm địa thâm độc".
Bối cảnh đang rối loạn, căng thẳng lên đến đỉnh điểm. Lê Nghi từ đâu lại xuất hiện vô cùng đúng lúc, cười cười rồi vỗ tay ngẩng cao đầu: "Ây trời đất ơi, chuyện gì vừa xảy ra vậy ?".
Đưa tay che miệng, giả vờ hốt hoảng. Lê Nghi đi tới chỗ Sở Tào Biện, nắm lấy tay cậu: "Anh nhìn xem, nhìn rõ bộ mặt của chúng" Ngưng chút mới nói tiếp: "Bọn chúng đã không tin tưởng anh, giải thích thêm để làm gì chứ".
Theo kế hoạch của ả, đáng lý Trần Phúc phải hấp hối, gần sắp chết tới nơi mới đúng. Chờ khi tìm thấy trong trạng thái nguy kịch bọn người Xạ Nhữ Bảo, Đào Cung Vi mới đi tìm hiểu điều tra, sẽ dễ dàng tách rời mối quan hệ của chúng, khiến chúng dần dần vì vụ án mà nghi hoặc nhau. Lê Nghi muốn đánh vào lòng nhân hậu, tốt bụng của họ dành cho Trần Phúc, là lòng tin giữa người và người nhưng lại trao nghi ngờ cho một người khác. Nào ngờ không biết bằng cách gì hai nữ nhân ấy có thể tìm ra Trần Phúc nhanh hơn dự tính của ả, tuy có chút thất vọng nhưng đã thành công ly gián lòng tin của chúng, ả tạm hài lòng.
"Tào Biện em tin anh không phải chủ mưu, em tin anh" Lê Nghi quay đầu lại đối diện với hai nữ nhân kia, sắc mặt tráo trở thay đổi như chong chóng, từ dịu dàng biến thành hung tợn, lời lẽ thô thiển: "Chúng mày có tư cách gì mà mắng nhiếc Biện ca, một lũ dơ bẩn, thấp kém".
"Cô..." Đào Cung Vi nóng đến bốc khói.
"Tào Biện, chúng ta rời khỏi đây thôi !" Nắm lấy tay Sở Tào Biện kéo đi, trước ánh nhìn lạnh lẽo của cậu. Sở Tào Biện vô cảm, mắt hiện rõ một sự buồn khổ, đau đớn, tay nắm chặt cố kiềm nén cảm xúc, đến cả khi ả ta kéo đi cậu cũng bị động mà đi theo.
---------------------------------------
Nhân Vật: Sở Tào Biện.