Lý Nhất Minh gần đây bởi vì một vụ kiện cáo mà rước họa vào thân, lốp xe bị chọc thủng, ở văn phòng bị gửi huyết thư, những chuyện này anh đều không nói cho Lý Bất Đổng, từ xưa lá gan của thầy Lý đã nhỏ rồi, sau khi lập hồ sơ ở đồn cảnh sát xong thì chuyện gì cũng cẩn thận hơn.
Hôm qua Lý Bất Đổng ra lệnh hôm nay đến đón cậu tan tầm, Lý Nhất Minh rời khỏi văn phòng luật sớm, đi sớm còn có thể nghe ké tiết cuối của thầy Lý, kết quả lốp xe lại bị xịt. Đây là chuyện xấu thứ hai xảy ra trong tuần, anh gọi điện thoại cho văn phòng luật báo lại, dặn mọi người nhất định phải cẩn thận, ném xe cho trợ lý rồi bắt taxi đến trường, cũng may vẫn tới kịp tiết cuối.
Anh yên lặng không một tiếng động ngồi ở hàng cuối cùng, thầy Lý đang vẽ trên bảng, tiết này rất đông sinh viên, thầy Lý Bất Đổng cũng coi như là nổi tiếng, ngoại hình tuấn tú, giảng bài cũng cẩn thận, tính nết cũng tốt, sinh viên rất ít khi trốn học, còn có một bộ phận mê trai muốn tận mắt nhìn cũng tới nghe giảng, Lý Nhất Minh chống cằm tỉ mỉ nghiên cứu người trên bục giảng.
Trời nóng như vậy mà còn mặc áo có cổ, đó là dâu tây hôm qua anh hôn mà ra, âm thanh hơi khàn khàn, luật sư Lý cảm thấy mình quả thật là tên biến thái, Lý Bất Đổng ở trên giường hôm qua và thầy Lý quần áo chỉnh tề hiện tại luân phiên xuất hiện trong đầu anh! Trước khi anh tưởng tượng ra nhiều thứ quá đáng hơn, tiếng chuông tan học vang lên.
“Hôm nay chúng ta tới đây thôi, các bạn học mau đi ăn cơm đi.”
“Ai ~” Phía dưới than thở.
“Chúng ta gặp lại buổi sau, nếu có chỗ nào nghe không hiểu thì cứ hỏi thầy, phương thức liên lạc đều có rồi, các em nhắn tin là được, từ sáng đến tối thầy đều xem.”
“Thầy xạo quá đi, thầy Lý hôm qua chưa trả lời em!”
Lý Nhất Minh suýt chút nữa bật cười, thầy Lý tối hôm qua không rảnh đâu bạn ơi.
“Hôm qua là tình huống đặc biệt, hôm nay nhất định sẽ trả lời!”
Cho dù là hết giờ học, xung quanh thầy Lý vẫn có sinh viên tụ tập, có người thật sự hỏi bài, có người chỉ muốn tán gẫu vài câu. Chờ mọi người đi hết, Lý Nhất Minh mới từ hàng cuối đi lên, giúp cậu dọn dẹp đồ. “Hôm nay dẫn em ra ngoài ăn nhé, thầy Lý giảng bài cả một ngày khổ cực quá.”
“Được thôi, em muốn ăn canh cá.”
“Thầy Lý hôm nay có ăn cay được không?” Lý Nhất Minh nhấc mắt nhìn cậu chằm chằm.
“Đương nhiên được, đi mau!” Lý Bất Đổng trừng mắt nhìn không hề có lực uy hiếp.
Thầy Lý về văn phòng lấy đồ chuyển phát nhanh, Lý Nhất Minh hỏi cậu mua cái gì, Lý Bất Đổng cười trong lòng, anh còn dùng cái trò tạo bất ngờ quê mùa này nữa, cậu không mua đồ thì nhất định là Lý Nhất Minh mua cho cậu rồi, lấy kéo cắt ra, mới vừa mở ra một cái khe luật sư Lý liền hiểu được mà đóng lại, “Đừng xem nữa cưng à.”
“Tại sao vậy? Rốt cuộc là anh mua cái gì cho em thế?” Càng không cho xem càng hiếu kỳ, Lý Bất Đổng đẩy tay anh ra, mở hộp, là một con búp bê đầy máu, ở trên còn cắm một cây dao. “Nhất Minh…”
Lý Nhất Minh che mắt cậu, kéo cậu vào trong lòng, giấu diếm không bằng cho Lý Bất Đổng chuẩn bị tâm lý, “Lúc trước có một vụ kiện cáo thương mại anh thắng, bị cáo chắc là không phục.”
“Vậy báo cảnh sát bắt hắn lại đi.”
“Hiện tại thiếu chứng cứ.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Cục cưng à, anh không có lo cho anh, anh lo cho em đó, hắn đã gửi đồ tới trường rồi.” Lý Nhất Minh xé hộp ra, xem có còn vật gì khác không.
Lý Bất Đổng nghĩ đến chuyện này, cơm cũng không ăn được, luật sư Lý ở trước mặt cậu đánh lạc hướng, “Này, sớm biết vậy anh đã không nói em biết.”
“Giấu đến khi anh xảy ra chuyện rồi mới nói em biết đúng không?”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tên kia nhát gan lắm, nếu không thì sẽ không có chuyện tới bây giờ cũng chỉ mới ở mức gửi chuyển phát nhanh.”
“Này, anh đừng có mà xem nhẹ, khoảng thời gian này anh đừng đi làm, chúng ta cũng không ở nhà nữa, dẫn Bánh Bao đến trường học, đợi bắt kẻ xấu!”
“Thầy Lý, đây chính là kết quả mà em chăm chú suy nghĩ từ nãy giờ sao?” Lý Nhất Minh gắp một miếng thịt cho cậu.
“Anh nghe em đi! Khoảng thời gian này em đi đâu anh đi đó, nhất định phải ở trong tầm mắt em, có nghe không!”