Thầy Lý rất thích trời mưa, khi còn nhỏ hay kéo Lý Nhất Minh đạp nước trong mưa, hai người đều ướt hết, cuối cùng cùng nhau bị bệnh không phải đi học, buổi sáng Lý Nhất Minh kéo màn cửa sổ ra, vén chăn lên vỗ mông Lý Bất Đổng, “Thầy Lý, mau dậy đi, bên ngoài trời mưa rồi kìa.”
“Vậy sao.” Cậu xoa xoa con mắt, tự giác chui vào trong lồng ngực Lý Nhất Minh, “Buổi chiều em mới có tiết, ngủ thêm lúc nữa đã.”
“Bên ngoài mưa rồi, ra ngoài ăn sáng đi.” Lý Nhất Minh ôm cậu đến phòng vệ sinh, “Gần đây sao ham ngủ quá vậy, hôm qua chưa tới chín giờ đã ngủ rồi.”
“Học kỳ này nợ nhiều tiết quá, sắp cuối kỳ rồi em phải bù cho hết.” Hai người bọn họ cùng nhau đánh răng, “Anh đã hứa nghỉ hè đến thành phố X rồi đấy.”
“Em còn sợ anh không giữ lời hứa à?” Luật sư Lý nặn nặn mông cậu, “Hôm nay mấy giờ em đi dạy, gần đây đều bận, bận đến nỗi không có sinh hoạt tình dục.”
Thầy Lý xoay xoay cái mông muốn anh lấy tay ra, “Anh cũng biết là bận mà còn muốn sinh hoạt tình dục!”
“Bận thì bận chứ, dù thế nào cũng phải dành thời gian giao lưu chiều sâu với em không phải sao!”
Thầy Lý nhổ kem đánh răng ra, nhanh chóng rửa mặt ra ngoài thay quần áo.
Cửa hàng thức ăn nhanh nằm ở cổng tiểu khu, hai người che một cái dù, đi ra, “Thầy Lý của chúng ta đã lớn vậy rồi, một cái dù che không nổi hai người đâu.”
“Nói cứ như anh hay lắm.” Thầy Lý liền chui vào gần anh, luật sư Lý mặc âu phục mang giày da, một bên vai hơi ướt, “Anh che dù cho anh đi, ướt hết rồi kìa.”
“Thì sao? Xót anh à?”
“Xót quần áo, đắt lắm đó.”
Thầy Lý không ngoan, Lý Nhất Minh ghé sang thổi khí vào tai cậu, “Xem đi, không có sinh hoạt tình dục kết quả chính là em không ngoan như thế này.”
Chân lý “súng đẻ ra chính quyền” (*), luật sư Lý nghỉ làm buổi sáng, sau khi ăn sáng xong về nhà ăn Lý Bất Đổng, lâu không sinh hoạt tình dục, vừa nóng vừa lạnh, buổi chiều anh liền cảm, buổi tối bắt đầu sốt, đúng lúc thầy Lý còn đang dạy bù, Lý Bánh Bao ngoắt ngoắt cái đuôi muốn ăn cơm, luật sư Lý buồn bực ném nó sang một bên, gọi điện thoại cho Lý Bất Đổng.
(*) súng đẻ ra chính quyền: một câu nói của Mao Trạch Đông, theo mình hiểu đại khái là nhân dân phải có vũ trang thì mới có thể đấu tranh lập ra chính quyền. Còn trong đây thì súng có nghĩa là “súng” í, các bạn muốn hiểu cách nào thì hiểu
Lần thứ nhất bị nhấn tắt, lần thứ hai vẫn bị nhấn tắt, kiên nhẫn gọi lần thứ ba.
“Không phải đã nói em đang dạy sao!”
“Anh bệnh rồi!” Luật sư Lý dùng giọng mũi đáng thương, “Chồng em chết rồi nửa đời sau em cũng không có sinh hoạt tình dục đâu!”
Bị bệnh mà ngoài miệng vẫn không đứng đắn, thầy Lý suýt nữa bật cười, “Anh nằm trước đi, em bàn giao lại rồi về nhà.”
Tuy rằng rất ngại nhưng thầy Lý chỉ có thể xin lỗi, phát bài kiểm tra xuống cho sinh viên, xem như là kiểm tra đột ngột để qua tiết, vô cùng lo lắng đi về nhà.
“Anh sao thế, sáng sớm còn sinh long hoạt hổ mà.”
“Em có tin bây giờ anh sinh long hoạt hổ như trước không!” Cổ họng luật sư Lý khàn đặc không nói ra được, “Thầy Lý, anh khó chịu quá.”
“Sốt rồi, chắc chắn là khó chịu, uống thuốc rồi ngủ một lúc, không ổn thì chúng ta đi bệnh viện.” Lý Bất Đổng cẩn thận đút anh uống thuốc, còn bị sàm sỡ mấy lần, thấy anh không thoải mái, nuốt giận vào bụng thôi, “Ngủ đi, em đi cho Bánh Bao ăn cơm, khó chịu thì gọi em!”
Luật sư Lý thân thể cường tráng không thường bị bệnh, hồi đại học từng vào viện một lần, Lý Bất Đổng sợ muốn chết, cả một đêm không dám ngủ, vừa khóc vừa chăm anh. Sáng hôm sau xuống mua bữa sáng, trở về nhìn thấy bạn cùng lớp, hội học sinh, câu lạc bộ của Lý Nhất Minh vây kín phòng bệnh, người một đêm không ngủ chăm sóc chính là mình mà, sao bây giờ nhiều người tới nịnh nọt vậy, không vui nhưng lại không thể nói cái gì. Ánh mắt Lý Nhất Minh sắc bén nhìn thấy người đứng sau tường, “Lý Bất Đổng, em còn không mau lại đây, muốn bỏ đói anh à?”
Cho anh chết đói luôn, ai bảo anh thu hút nhiều hoa nhiều cỏ như vậy, trong lòng oán giận nhưng cũng mau chóng đi tới, Lý Nhất Minh lại nói, “Bệnh viện chỉ để cho người nhà chăm sóc thôi, ngoại trừ Bất Đổng nhà tôi, mọi người đừng đứng ở đây nữa, về trường học đi.”
Thầy Lý nhớ tới chuyện trước kia liền vui vẻ, cậu bây giờ, là người, nhà, chân, chính!