Hai Cậu Trúc Mã

Chương 26



Lý Nhất Minh và Lý Bất Đổng đều là học sinh tốt, chỉ là hai người thuộc về hai loại hình, Lý Bất Đổng là loại nhìn có vẻ là học sinh tốt, kết quả thì đúng là học sinh tốt, Lý Nhất Minh là loại còn lại, nhìn thì là học sinh xấu, không nghĩ tới lại là học sinh tốt.

Không phải Lý Bất Đổng không xấu, mỗi lần hai người cùng gây chuyện xấu, đều là Lý Nhất Minh nhận, lâu dần, dù cho Lý Bất Đổng cũng đi thừa nhận, đều sẽ bị cho rằng là Lý Nhất Minh sai khiến, Lý Nhất Minh ép buộc.

Hồi cấp ba Lý Bất Đổng học toán tốt, dường như lần nào cũng có thể đạt điểm tối đa, vậy mà mỗi khi đi mua đồ đều nhìn nhầm tiền, kỹ năng đạt điểm cao khi làm bài quả thật khiến người ta giận sôi.

Lý Nhất Minh ngồi ở quán mì, chỉ vào tiền lẻ trên bàn, “Không phải chỉ đi mua mấy xiên mực nướng thôi sao, tiền cầm về sao lại không đúng?”

“Em cũng không biết, ổng đưa em bao nhiêu em cầm bấy nhiêu.” Lý Bất Đổng vô tội.

“Quán đó là tự lấy tiền thối trong hộp, mười tệ sáu xiên, em mua mười hai xiên, anh đưa em năm mươi tệ, cần phải cầm về bao nhiêu?”

Lý Bất Đổng nhanh chóng tính toán trong đầu, “Ba mươi.”

“Vậy bây giờ còn bao nhiêu?”

“Hai mươi lăm.” Lý Bất Đổng ngồi đối diện anh, “Chủ tiệm cực khổ lắm, cho người ta thêm chút, anh mau ăn đi, em bảo người ta không lấy ớt rồi á.”

Lý Nhất Minh mấy ngày nay bị nóng trong người, không thể ăn cay, nhóc trúc mã nhớ kỹ trong lòng, “Buổi tối họp mặt, chúng ta đừng đi nữa, về ăn gì thanh đạm, đi ngủ sớm một chút!”

Nhìn cậu ngốc ngốc có chút bất đắc dĩ, lại nghe cậu nói không lấy ớt, nghĩ thầm, ngốc thì cũng chỉ ngốc một chút, không ảnh hưởng toàn cục, mì đã bưng lên, Lý Nhất Minh đẩy sang trước mặt Lý Bất Đổng, “Nhanh ăn đi, từ tiết một đã bắt đầu than đói bụng, sáng sớm đến gọi em còn chưa dậy, sau này tới nhà anh ngủ đi, anh gọi em.”

“Không đi đâu, ngày nào cũng ở cùng nhau, buổi tối em còn không thể có chút tự do à!” Lý Bất Đổng lấy cái thìa nhấp một hớp nước lèo, mặt đầy thỏa mãn.

“Buổi tối đi chơi đi, em vẫn luôn đòi đi mà, thích tham gia trò vui vậy à?”

“Nhưng anh đang khó chịu mà, buổi tối lại đi ăn lẩu, còn karaoke nữa.” Lý Bất Đổng lo lắng.

“Không sao đâu, muốn đi thì anh đi với em.”

Lý Nhất Minh đối với Lý Bất Đổng chính là kiểu nuôi nhốt, không cần biết cậu có thích mình không thì vẫn một lòng một dạ đối xử tốt với cậu, nuông chiều cậu, đợi thời cơ chín muồi thì thu lưới, nhóc trúc mã còn không vào tay hay sao.

Bởi vì hôm sau là cuối tuần, không có tiết tự học buổi tối, tan học liền cởi đồng phục, chạy thẳng đến nhà hàng lẩu, Lý Nhất Minh gấp gọn quần áo hai người đặt trong cặp Lý Bất Đổng, lấy bài tập phải làm cuối tuần đặt trong cặp mình, cùng đi đến chỗ hẹn.

Đặt ba bàn ở tiệm lẩu, hò hét loạn lên, mười bảy mười tám đứa con trai vội vã thể hiện bản thân, khui hết chai này đến chai khác, “Nói rõ trước, hôm nay Lý Nhất Minh khó chịu, anh ấy không uống.”

“Nó không uống vậy em uống đi Bất Đổng, hai đứa bây bình thường thân lắm mà.”

Lý Nhất Minh ngồi không nói lời nào, nhìn nhóc trúc mã của anh vừa quẫn bách vừa dũng cảm, “Uống thì uống, lát nữa anh đừng có khóc!”

Miệng vừa chạm cốc Lý Nhất Minh liền giành lấy, “Có khờ không hả…” anh vừa mở miệng, mấy đứa kia cũng không làm khó làm dễ nữa, mỗi người tự vui vẻ.

Buổi tối đi karaoke không nhiều người tham gia, nam sinh hầu như đều đi hết, nữ sinh có người về nhà, nhóc trúc mã nhảy nhót ca hát, toàn là hát mấy bài trong quảng trường hay bật mỗi buổi tối, hát được hai bài đã bị đuổi xuống, “Em hát hay thế mà chê, không biết thưởng thức gì cả!”

Lý Nhất Minh cười cậu, “Đúng đấy, chúng nó chả biết thưởng thức, lần sau hai chúng ta đi, em hát cho anh nghe nhé!”

Hai người ngồi ở trong góc ăn bỏng ngô, nhìn mọi người xung quanh, “Nhất Minh, em buồn ngủ!”

“Này…”

Cán sự môn tiếng Anh đứng trước mặt bọn họ, cô nữ sinh được bầu không khí như vậy hun đúc cho lá gan lớn hơn, “Lý Nhất Minh, cái này cho cậu!”

Một cái hộp rất đẹp, còn thắt nơ con bướm rất đáng yêu, Lý Nhất Minh nhìn Lý Bất Đổng.

“Anh nhìn em làm gì, người ta đưa cho anh mà, muốn… muốn thì nhận đi.”

Lý Nhất Minh cau mày, nhóc con lại nói một đằng làm một nẻo đây mà, anh đưa tay ra nhận, còn chưa đụng tới liền nghe thấy.

“Lý Nhất Minh em phải nói cho mẹ anh biết anh yêu sớm!”

Nhóc ngốc này, yêu sớm cũng là yêu em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.