Hai Cậu Trúc Mã

Chương 36



Luật sư Lý họp xong, tổng kết báo cáo quý ba, trong quỹ lại nhiều tiền, lấy điện thoại ra gửi lì xì 1314 cho thầy Lý, còn sến súa phối hợp một câu “yêu em một đời một kiếp”.

Thầy Lý nghỉ trưa ở văn phòng, trong miệng còn ngậm ống hút, mở tiền lì xì ra.

Lý Bất Đổng: Anh làm gì thế…

Lý Nhất Minh: Tỏ tình.

Lý Bất Đổng: Không muốn nghe ψ(ˋˊ)ψ

Lý Nhất Minh: Nhóc xấu xa, buổi tối đón em ra ngoài ăn nhé?

Lý Bất Đổng: Buổi tối em về nhà em.

Lý Nhất Minh: Không cho anh đi?

Lý Bất Đổng: Anh là ai?

Luật sư Lý liền gửi thêm chín bao lì xì 1314.

Lý Nhất Minh: Anh là ai?

Lý Bất Đổng: Ông xã!

Buổi chiều lên lớp thầy Lý vui sướng, bảo lớp trưởng mua đồ uống cho cả lớp, lớp trưởng lớp này là một cô gái, lanh lợi hỏi, “Thầy Lý, hôm nay tâm trạng tốt ghê ha.”

“Ngày nào tâm trạng thầy cũng tốt.” Thầy Lý xếp gọn sách vở trên bàn, “Đi đi, bài tập tuần sau nộp cho thầy, tiết sau thông báo cho các bạn đến phòng thí nghiệm.”

“Em chào thầy.”

“Vất vả cho em rồi.”

Thầy Lý ở văn phòng chờ Lý Nhất Minh tan tầm tới đón, tháng trước tổ chức sinh nhật vẫn chưa tặng được nhiều quà, hồi sinh nhật 20 tuổi, cậu giận hờn đã từng nói sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật, còn đòi chia tay hơn nửa tháng. Bởi vì từ năm nhất đã không có ở ký túc xá nữa, cũng không có giường của cậu, liền đến ở khách sạn, còn là loại năm sao, cậu thề rằng sẽ không bao giờ để ý đến Lý Nhất Minh nữa, anh vậy mà dám giơ nắm đấm với cậu, tuy rằng không đánh thật, nhưng hù dọa cậu cũng không được.

Nhóc con thù dai vô địch vũ trụ.

Hai người ở trong trường tình cờ cũng có thể gặp phải, đều làm bộ không nhìn thấy, vừa thấy hai người bọn họ chia tay, oanh oanh yến yến vây quanh Lý Nhất Minh càng nhiều. Anh cũng cố ý muốn chọc giận Lý Bất Đổng, mỗi lần có người hẹn anh ăn cơm anh đều đi, ở trước mặt cậu còn khoe khoang tỏ vẻ. Nhóc con khóc rất nhiều lần, lúc này mới vừa cãi nhau, còn chưa chia tay mà, bao nhiêu lốp xe phòng hờ đều kéo tới, cậu gọi cho mẹ Lý Nhất Minh, mách trước, “Dì à…”

“Cục cưng Bất Đổng của mẹ, tại sao gọi là dì?” Lý Bất Đổng đã sớm đổi giọng gọi mẹ rồi, bất thình lình gọi một tiếng dì, liền biết thằng con mất nết nhà mình chắc lại trêu người ta.

“Sau này chắc con sẽ không thể gọi dì là mẹ nữa rồi, sẽ có những người khác gọi dì là mẹ.” Nghe tủi thân chưa kìa.

“Đừng nói bừa, có phải là Lý Nhất Minh lại bắt nạt con không? Mẹ chỉ thích cục cưng Bất Đổng gọi mẹ là mẹ thôi, cho dù không cần Lý Nhất Minh thì cũng không thể không cần con.”

Nhóc họ Lý được mẹ dỗ dành liền vui lên, kể chuyện lại từ đầu đến cuối, cảm thấy mình oan ức trăm phần trăm.

Tính giờ Lý Nhất Minh đi học, cậu về nhà thu dọn quần áo chuẩn bị trường kỳ kháng chiến ở khách sạn, không nghĩ tới tiết này Lý Nhất Minh cúp, liền đụng độ.

Bốn mắt nhìn nhau, đều hơi kinh ngạc, giận dỗi gần nửa tháng, vẫn là lần đầu tiên ở chung.

Lý Bất Đổng không nhìn anh, về phòng ngủ thu dọn quần áo, Lý Nhất Minh bỏ đồ trong tay xuống đi theo, “Vẫn còn đến ở khách sạn à?”

Tăng nhanh tốc độ thu dọn.

“Khách sạn năm sao tốt hơn ở đây phải không? Em ở ghiền luôn rồi sao?”

Phải nhanh chóng thu dọn, cũng không thèm nhìn đã vứt vào valy.

“Không tích góp tiền nữa à? Là ai nói tốt nghiệp xong mua nhà hả.”

Nói đến mua nhà, Lý Bất Đổng liền sụp đổ, cầm lấy quần áo vứt vào người anh, “Anh đi mua nhà với người khác đi, tổ chức sinh nhật với người khác đi, dan díu với người khác đi, hẹn hò với người khác đi.”

Cậu nói xong, sau đó đặt mông ngồi xuống cáu kỉnh, vừa khóc vừa duỗi chân, bộ dạng này Lý Nhất Minh nhìn không tới 100 lần thì cũng 80 lần, anh ngồi xổm xuống, ôm cậu vào lòng, trúng hai cái cùi chỏ, “Em đổi tên thành Người Khác từ khi nào thế?”

Lý Bất Đổng rầm rì hai tiếng.

“Đừng khóc nữa, không phải đến dỗ em rồi đây sao, hôm nay anh còn bị mẹ mắng một trận, nhóc hư hỏng em lại đi méc.”

Lý Bất Đổng rầm rì bốn tiếng.

“Em nói chuyện đàng hoàng xem nào.” Lý Nhất Minh vén tóc mái cậu lên, hôn một cái, “Khóc đủ chưa? Chúng ta có thể lên giường khóc được không? Trên đất ngồi nhiều lạnh lắm cục cưng ơi.”

Lý Bất Đổng không lên tiếng xem như là ngầm đồng ý, Lý Nhất Minh ôm cậu lên giường, “Anh bảo đảm sau này sẽ không quên bất kỳ ngày gì liên quan đến em nữa, nếu như em không yên tâm, anh sẽ đi xăm.”

Lý Bất Đổng kéo tay anh, “Xăm hả… Cái, cái đó… đau lắm.” Nói chuyện còn kéo kéo, cậu ngồi trên đùi Lý Nhất Minh, miệng dẩu cao đến nỗi có thể treo được một chai xì dầu, “Trong lòng anh không nhớ, có xăm cũng vô dụng, với lại… Mấy cái hình xăm đó, sẽ làm lỡ số đào hoa của anh.”

“Lại nói bậy, chỉ có một đóa hoa là em thôi, mỗi ngày yêu còn không kịp, anh nào có thời gian tìm hoa khác?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.