Hai Cậu Trúc Mã

Chương 37



Thầy Lý sau khi tan tầm thì đi tham gia liên hoan giáo viên, đã báo sẽ về muộn, còn nói không cần đón. Luật sư Lý tan tầm muộn cũng thật sự không đi, mới vừa về nhà tắm xong, cho Lý Bánh Bao ăn, Lý Bất Đổng về, có vẻ là say rồi.

Lý Nhất Minh tới dìu cậu, cởi giày và áo khoác cho cậu, “Ai đưa em về?”

“Anh quan tâm làm gì.” Lý Bất Đổng chọt chọt người đàn ông đang ngồi xổm ở phía trước, “Lý Nhất Minh, em nói không cần đón là anh thật sự không đón đấy à? Anh không sợ em về nhà với người khác sao?”

Lý Nhất Minh ôm cậu đến phòng tắm, “Cho nên mới nói, tại sao em cứ luôn nói một đằng làm một nẻo vậy, muốn anh đón thì cứ nói đi.”

Lúc cởi sơ mi thầy Lý không cho, Lý Nhất Minh giữ lấy cậu hôn đến nỗi suýt nghẹt thở, cậu mới đàng hoàng lại. Vứt trong bồn tắm, lấy hai con vịt vàng trên kệ thả trước mặt cậu, “Tự chơi một lúc đi, anh lấy áo ngủ cho em.”

Cậu mà xỉn liền trở nên ngốc nghếch, cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, lấy tay vỗ nước, ha ha, xem đứa nhóc thiểu năng trí tuệ kìa, Lý Nhất Minh cười đi tìm quần áo cho cậu, lấy ra bộ đồ ngủ hoạt hình trước đây cậu từng mặc, hồi cấp hai Lý Bất Đổng cao được 176cm sau đó không cao lên được nữa, mấy năm qua hơi mập lên, mặc vào cũng thích hợp.

Sau khi mặc vào cho cậu thì càng muốn trêu, “Gọi chú Lý đi.”

“Đồ óc chó…”

Lý Nhất Minh gõ trán cậu, “Nhóc hư hỏng em không say đúng không? Còn biết mắng người?” Đắp chăn lên cho cậu, Lý Nhất Minh dí vào trán cậu, “Nhìn vào mắt anh, nói, sau này không mắng người nữa.”

“Không mắng người nữa.”

“Ngoan, ngủ một mình đi, anh vẫn chưa hết bận.”

Thầy Lý ngủ thẳng đến nửa đêm tỉnh một lần, đá đá bên cạnh không có ai, mở đèn đi tìm, “Sao anh còn chưa ngủ nữa?”

Lý Nhất Minh xem văn kiện, “Hôm nay chắc phải thức suốt đêm, em về ngủ đi, đứng ở đây lát nữa bị cảm đấy.”

“Em muốn thức với anh!” Lý Bất Đổng say ke xách ghế ngồi bên cạnh anh, “Lần này là vụ án gì?”

“Ly hôn.” Lý Nhất Minh đặt một phần tài liệu trước mặt cậu, “Nhà trai ngoại tình, nhà gái muốn toàn bộ tài sản.”

“Đã ngoại tình thì dễ quá rồi.”

Luật sư Lý chỉ ra trọng điểm, “Nhà gái cũng ngoại tình.”

“Chà chà.” Thầy Lý cũng không dám nhìn, “Anh nói xem, cô gái này gấp gáp như vậy làm gì, cứ ly hôn trước, còn sợ không tìm được người khác sao?”

Lý Nhất Minh cười cậu, “Thầy Lý của chúng ta rành quá nhỉ.”

“Nhất Minh!” Lý Bất Đổng đặt đầu lên cánh tay luật sư Lý, tỏ vẻ dễ thương, “Nếu như chúng ta ly hôn, anh sẽ cho em bao nhiêu tiền?”

“Một cắc cũng không cho.”

Lý Bất Đổng nghe đáp án há mồm cắn tay anh, cắn một dấu thật sâu mới nhả ra, “Em đã mất anh rồi mà anh còn không để cho em chút tiền tiêu.”

“Em lừa gạt tình cảm của anh, lừa gạt thân thể của anh, còn muốn anh cho em tiền?”

Thầy Lý duỗi đầu lưỡi liếm liếm dấu răng mới vừa cắn, lấy lòng, “Không cần tiền, cần anh thôi.”

Lý Nhất Minh vò tóc cậu, “Đi ngủ đi cục cưng, anh vẫn chưa xong đâu.”

“Em đi đây.”

“Đi đi, đắp chăn cho kín.”

Sau đó Lý Nhất Minh không yên lòng lại đi xem thử, người kia ôm gối trong lồng ngực, ngủ rất say, “Nhóc vô lương tâm, trước đây không có anh không phải không ngủ được sao.”

Lý Nhất Minh nhớ tới hồi năm tuổi ra ngoài chơi với ba mẹ, một tuần mới về nhà, sau đó nghe mẹ Bất Đổng nói, nhóc con ngày nào trước khi đi ngủ cũng phải khóc một trận, bởi vì không có anh. Bây giờ lớn rồi, không còn giống hồi bé nữa.

Thầy Lý học kỳ này dạy khá nhiều lớp, nhân lúc ra chơi lén lút ngủ bù, quá buồn ngủ, hôm qua Lý Nhất Minh xã giao trở về, hưng phấn cả một buổi tối, người chịu khổ lại là cậu, bây giờ còn đau lưng nhức eo. Sáng sớm cũng chưa ăn gì, vừa đói bụng vừa buồn ngủ, không có ai thương!

Lý Bất Đổng: Mẹ ơi, con muốn ăn canh cá.

Mẹ: Tan tầm rồi đến đây, làm canh cá cho con, nấu thật ngọt. Lát nữa đi siêu thị mua ít đồ ăn vặt cho con, buổi tối mang về.

Lý Bất Đổng: Vẫn chỉ có mẹ thương con!

Mẹ: Lý Nhất Minh bắt nạt con à?

Lý Bất Đổng: Vâng!

Thầy Lý trò chuyện với mẹ, bên kia Lý Nhất Minh gửi sang đoạn tin nhắn cậu nhắn với mẹ.

Lý Nhất Minh: Anh không thương em? Tối hôm qua thương chưa đủ phải không?

Thầy Lý tức đến nổ phổi tắt điện thoại vào tiết.

Buổi tối mua một phần đồ ăn nhẹ đến chỗ mẹ, lúc chờ thang máy Lý Nhất Minh cũng tới, anh mặc âu phục rất là ngầu, “Mua cái gì đấy?”

“Bánh đậu xanh!”

“Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?” Lý Nhất Minh vươn tay sờ khóe miệng cậu, “Sao nổi mụn rồi?”

“Còn không phải tại tức anh quá sao?”

“Lý Bất Đổng em chắc chắn là anh làm em tức, chứ không phải làm em ‘đau’?”

Thầy Lý vào cửa thang máy không cho anh vào, mặt đỏ rần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.