Hai Cậu Trúc Mã

Chương 41: Phiên ngoại: Nếu như có Lý Bảo Bảo



Bây giờ luật sư Lý có con đường tan tầm cố định, trước đến trường đại học đón thầy Lý, lại đến nhà trẻ đón bạn nhỏ Lý Thiên Không. Thành viên mới của gia đình xuất hiện, thật ra có hơi không ứng phó kịp, cũng may bất kể là về mặt kinh tế hay là sức lực, chăm sóc bạn nhỏ này vẫn thừa sức, Lý Bất Đổng bình thường không nhiều tiết, cũng có người làm bạn với cậu.

Lý Nhất Minh vừa tới cửa trường học, liền nhìn thấy thầy Lý đứng ở đó, trong tay không biết đang làm gì, ấn còi hai tiếng, cậu mới phản ứng được mà lên xe.

“Cục cưng đang xem gì đấy.”

“Cái này!” Lý Bất Đổng ngoan ngoãn đưa tờ giấy trong tay cho anh xem, “Tối hôm qua ta em kể chuyện cho Bảo Bảo nghe, nó nói trong lớp có một bạn nhỏ rất lợi hại, có thể xoay rubik, em nói em lợi hại hơn, cũng có thể xoay.” Thầy Lý vô cùng đáng thương lấy rubik từ trong cặp ra, “Nhưng mà em xem giải thích rồi vẫn không xoay được, Lý Thiên Không chắc chắn sẽ cười em!”

Lý Nhất Minh xoay hai ba cái xong cục rubik, “Đưa cho Lý Thiên Không nói, đây là em xoay, thằng nhóc mất nết đó dám cười em, anh sẽ đạp nó.”

Có luật sư Lý làm hậu thuẫn, thầy Lý có niềm tin hơn nhiều, cậu đứng ở ngoài nhà trẻ đón con trai, Lý Thiên Không đứng xếp hàng, đứng ở phía sau cùng, bởi vì lùn nhất lớp, luôn bị cái bạn cao hơn kia bắt nạt, Lý Thiên Không ở nhà khóc hoài.

Thầy Lý thấy không phải là như vậy, không phải chứ, sau khi giải tán, đứa bé trai cao cao đó đi tìm Lý Thiên Không, không biết nhét cho nhóc cái gì, còn nặn nặn mặt, con trai mình dẩu môi không tình nguyện, nhưng cũng không dám phản kháng.

“Ba ơi…” Lý Thiên Không đi tới bên cạnh cậu, ngước đầu gọi cậu.

“Bảo Bảo hôm nay ở nhà trẻ chơi có vui không?”

Lý Bất Đổng dắt tay nhóc đi, Lý Thiên Không muốn trèo lên cổ, nhưng chỉ có ba Lý Nhất Minh tới đón nhóc mới có thể trèo lên cổ, “Dạ vui, hôm nay con nhận được một cây kẹo, con muốn cho ba ăn!”

Con trai hiểu chuyện quá! Lý Bất Đổng bế nhóc cao cao sau đó ôm vào lòng, “Bảo Bảo ngoan quá, chúng ta về nhà cho ba Nhất Minh cùng ăn được không?”

“Dạ được!”

Về đến nhà, Lý Thiên Không liền chạy đi tìm Lý Bánh Bao chơi, Lý Bất Đổng ngồi ở trên ghế salong nhìn bọn họ, cũng nhìn luật sư Lý ở nhà bếp làm cơm, lén lút chạy vào nhà bếp, cọ đến bên người Lý Nhất Minh, “Mới vừa đưa cục rubik cho con xem, nó cực kỳ ngưỡng mộ em!”

“Sau đó thì sao.”

Lý Bất Đổng kéo cánh tay anh, “Em cực kỳ ngưỡng mộ anh!”

“Ra chơi với hai đứa kia đi, anh đang nấu cơm.”

Lý Nhất Minh đuổi cậu đi ra ngoài, khóe miệng không tự chủ giương lên.

Buổi tối, thầy Lý đi dỗ Lý Thiên Không ngủ, trở về liền muốn cùng luật sư Lý làm chút chuyện vị thành niên không thể quan sát.

Nhưng kết quả, “Ba ơi ba ơi, Lý Bánh Bao muốn ăn thịt con. (`ω′) “

Lý Nhất Minh đi mở cửa, bế Lý Thiên Không lên, “Sao thế Bảo Bảo?”

Lý Thiên Không vươn tay đòi ba Bất Đổng bế, vùi trong lòng cậu làm nũng, “Ba ơi, con muốn ngủ với ba, con sợ.”

“Bảo Bảo đừng sợ, con ngủ ngoan đi, ba ở đây với con!”

Luật sư Lý nhìn hai người bọn họ dính vào nhau, trong lòng uất ức, rõ ràng Lý Bất Đổng là người của anh trước mà, tại sao phải có Lý Thiên Không xuất hiện!

Cho dù không tình nguyện cũng phải lên giường, Lý Thiên Không ngủ ở giữa bọn họ, muốn ôm Lý Bất Đổng cũng không được, “Nhóc thúi, sao nhát gan vậy.”

“Nhất Minh, em nói cho anh biết, hôm nay lúc đón Bảo Bảo, nhìn thấy một thằng bé đẹp trai cho Bảo Bảo sô cô la, Bảo Bảo còn nói người ta bắt nạt nó, em cảm thấy thằng bé đó thích Bảo Bảo, con trai chúng ta đáng yêu thế mà.”

Lý Nhất Minh nhìn Lý Bất Đổng phiên bản nhỏ, “Hồi bé em cũng đáng yêu như thế, còn đáng yêu hơn nó, không dính ba mẹ, chỉ dính anh.”

Thầy Lý dẩu miệng, bạn nhỏ Lý Thiên Không nằm ở giữa hai người nhanh chóng ngủ say, Lý Nhất Minh định bế nhóc đi, “Anh bế nó về phòng.”

“Đừng có đánh thức nó, để nó ngủ ở đây đi.”

“Vậy anh thì sao!” Lý Nhất Minh thối mặt.

“Ngủ ngon!”

Thầy Lý nhấn tắt đèn, phòng ngủ rơi vào màn đêm.

Vừa sáng, Lý Nhất Minh tỉnh lại, trong lồng ngực là thầy Lý tóc xù nằm úp sấp, anh nhìn phòng ngủ một vòng, là mơ rồi.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.