Lý Bất Đổng vào giao thừa nhận được quà năm mới —— điện thoại mới!
“Sao anh mua thật vậy.” Thầy Lý khoái lắm không buông tay, cứ nhìn mãi điện thoại mới.
“Em đã mở miệng nói muốn thì anh nhất định phải mua rồi.” Luật sư Lý nằm trên giường, hai chân gác lên nhau thản nhiên tự đắc, “Có bao giờ em muốn cái gì mà anh không mua cho em không.”
Câu nói này Lý Nhất Minh nói tương đối tự tin, lên tiểu học anh đã tiêu hết tiền trong ống tiết kiệm, mua đồ chơi cho Bất Đổng, cấp hai cấp ba đại học càng lún sâu hơn, muốn cái gì mua cái đó, mẹ Bất Đổng lúc đó chỉ coi hai người là anh em, còn nói Nhất Minh không thể nuông chiều em trai như vậy. Sau đó Bất Đổng bĩu môi oán giận, “Đều tại anh, hại em bị mẹ la.”
“Vậy lần sau anh lén mua cho em, có được không?”
“Được.” Ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lòng Lý Nhất Minh rất rõ ràng, tuy rằng Lý Bất Đổng ở trước mặt anh sẽ ra vẻ tiểu bá vương, nhưng trên thực tế lại dùng tâm tư nhỏ nhoi của mình để đối xử tốt với anh. Cậu sẽ đem hết tiền tiêu vặt cho Lý Nhất Minh bảo quản, ngoài miệng lại nói là mình sẽ làm mất tiền, có đồ ăn ngon đồ chơi đẹp, đều chia cho anh một nửa, cho dù là Lý Nhất Minh phải chịu đòn, Lý Bất Đổng cũng sẽ đứng ra nói có một nửa trách nhiệm là của mình để cùng bị phạt, cho nên đối xử tốt với cậu cũng là có lý do.
Hai nhà ba mẹ ở rất gần, đêm giao thừa cùng nhau ăn cơm, ba mẹ Nhất Minh lì xì cho Bất Đổng, ba mẹ Bất Đổng lì xì cho Nhất Minh, quy củ từ nhỏ đến lớn, Lý Bất Đổng đặt điện thoại mới xuống đi tới bên giường lấy tiền lì xì ra, ra vẻ ông đây rất thích gương mặt của anh, “Cho anh đấy.”
“Mẹ cho em mà sao lại cho anh? Vì để bù tiền mua điện thoại sao?”
“Không phải, anh biết rồi mà.” Thầy Lý cắn môi dưới, động tác bản năng của cậu mỗi khi thẹn thùng, tiền mừng tuổi hàng năm đều đưa cho Lý Nhất Minh, anh đã biết rõ mà còn hỏi cái gì nữa.
Luật sư Lý kéo cậu một cái, kéo đến trên người mình, bóp mặt cậu, “Lần đầu tiên em đưa tiền mừng tuổi cho anh là năm em chín tuổi, em nói, anh Nhất Minh ơi, số tiền này em đưa hết cho anh, sau này chúng ta phải mua một căn nhà lớn ở cùng với nhau nha.”
“Em không có nói vậy đâu.”
“Đồ hư hỏng em lại không thừa nhận!” Lý Nhất Minh sờ đến điểm nhột của cậu, nhìn cậu cười loạn giãy dụa tâm tình liền tốt lên.
“Khi đó chắc là bởi vì thích anh nên mới nói như vậy.” Thầy Lý lớn tiếng nói, Lý Nhất Minh ngừng tay cậu lại tiếp tục nói, “Chúng ta rõ ràng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng anh vẫn bảo vệ em, lúc đó em thật sự nghĩ, sau này phải ở cùng với anh nên mới đưa tiền mừng tuổi cho anh!”
Lý Nhất Minh nhìn hắn đôi mắt nghiêm túc của cậu, đến gần hôn một cái, “Cho nên nói, phải thường xuyên nói thật với anh, mỗi lần như vậy đều là bạo kích với anh, tim không chịu được.”
Lý Bất Đổng nằm úp sấp ở trên người anh nghe tiếng tim đập, “Mới như vậy mà anh đã không chịu được á? Lý Nhất Minh, hôm nay giao thừa rồi đấy.”
“Năm mới vui vẻ, cục cưng.”
“Không phải cái này, chúng ta…”
“Chúng ta thế nào?”
Nhìn luật sư Lý đang giả vờ ngây ngốc, Lý Bất Đổng đẩy anh ra muốn đứng lên, “Chúng ta phải chia phòng ngủ!”
“Thôi bỏ đi, thầy Lý nhà chúng ta da mặt mỏng, chuyện như vậy cũng không cần em nói thật đâu.”
Vì để xúc tiến gia đình hài hòa, sau tết Lý Bất Đổng đề nghị nuôi chó, Lý Nhất Minh cân nhắc rất lâu, phân tích lợi và hại, gật đầu đồng ý, “Có thể nuôi chó, nhưng mà em tự chịu trách nhiệm sinh hoạt hàng ngày của nó. Anh không quan tâm tới hai đứa đâu.”
“Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm.” Thầy Lý sức lực không đủ.
Trong hai mươi bảy năm nay, hai người bọn họ từng nuôi cá, nuôi thỏ, nuôi vịt, là Lý Bất Đổng đột nhiên nổi cơn tốt bụng đòi nuôi, chuyên tâm một hai ngày liền ném cho Lý Nhất Minh, lúc nhớ tới thì sẽ nuôi vài ngày. Cứ như vậy mà nên, luật sư Lý là chuyên gia nuôi động vật nhỏ, anh gãi gãi cằm Lý Bất Đổng, để cậu ngẩng đầu, “Muốn nuôi thì nuôi thôi, một đứa vừa lớn vừa khó nuôi như thế này, không phải cũng đã hai mươi tám tuổi rồi sao.”