Hai Chàng Đại Gia

Chương 49



Nếu vậy thì dễ hiểu rồi. Nếu nói tôi chỉ có thể cứng với anh nghe quả là hoang đường, phải nói là anh ngưng cho tôi uống thuốc thì đúng hơn.

Tôi vẫn luôn cho rằng Doãn An Thất đã thay đổi, thế nhưng sự thật là do trước giờ tôi không nhìn rõ được con người anh.

"Sáng hôm đó anh định chở em đi ly dị thật sao?"

"Anh không muốn trả lời vấn đề này."

Bầu không khí trong phòng chợt trở nên im lặng, những gì cần đã nói gần hết, tựa như chơi game qua màn vậy, không biết tiếp theo nên làm gì, nên nói gì.

"Sáng hôm đó em cố ý không gọi anh dậy, định để cả hai chết chung, cứ thể chấm dứt tất cả."

"Anh biết."

"Anh biết?"

"Anh hiểu em mà."

"Nhưng em chẳng hiểu anh chút nào cả."

Doãn An Thất dựa lại gần tỉ mỉ nhìn như thể đang quan sát tôi, sau đó anh cúi người hôn lên môi tôi, chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

"Nếu như em hiểu anh thì chắc là em sẽ không chịu ở bên cạnh anh đâu."

"Ai biết được, khi quyền lựa chọn không đặt ở trước mắt mình thì làm sao biết em sẽ hành động thế nào."

Tôi cố gắng nâng tay lên, động tác này kéo theo vết thương đằng sau lưng của tôi hơi nhói lên.

Tôi áp lòng bàn tay vào sau gáy anh: "Tuy có lẽ đã muộn nhưng em vẫn muốn nói với anh. "

"Xin lỗi vì đã làm anh buồn lòng."

Anh lắc đầu, những lọn tóc sượt qua làm lòng bàn tay ngưa ngứa.

"Em lúc nào cũng tốt bụng và dịu dàng như thế.

"Em xem, anh đã phá hủy cuộc sống của em đến thế, anh khiến cho em sống trong những sự giả dối, khiến cho em không ngừng khổ sở vậy mà đến sau cùng em lại còn xin lỗi anh.

"Bạch Tề, em ngốc thật đấy."

Anh bảo tôi ngốc vậy anh thì hơn gì. Có biết bao con đường để đi vậy mà anh lại chọn con đường làm anh khổ đau nhất.

Anh có thể chất vấn, đánh mắng tôi, khiến tôi phải sống với anh trong nỗi hổ thẹn và áy náy, hoặc có thể dứt khoát buông tay tôi ra, bảo tôi rời khỏi anh.

Mười mấy tuổi anh đã tự kiếm ra tiền, biết đua xe, biết đánh bài, nếu như chẳng có tôi thì cho dù anh có nghèo đi nữa thì cũng có thể tự sống tốt.

Anh không muốn để tôi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác khó coi của mình nên mới cố chấp đẩy tôi ra, rồi hết lần này đến lần khác chọn sai cách để kéo tôi về bên cạnh.

Ngoại trừ sự căm hận có lẽ còn thứ gì đó khác.

Tôi ghì chặt lấy tóc anh.

"Lúc em về nước tại sao anh lại khua chiêng gióng trống muốn em quay lại, chẳng phải anh vẫn luôn tận hưởng cảm giác vừa yêu vừa hận của em dành cho anh sao?"

Anh không nói gì, muốn dùng sự im lặng bình tĩnh ấy để che lấp đi bản thân.

"Anh sợ đúng không? Anh sợ em thích phải một ngôi sao nhỏ bé nào đó, anh sợ cho dù có kiềm chế được dục vọng của em thì cũng không thể giữ được lòng em thay đổi đúng không?"

Doãn An Thất xoay mặt sang nơi khác, tôi trông thấy vành tai anh đỏ bừng, thoạt nhìn thật đáng yêu.

"Em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi..."

"Không, em không làm gì sai..." Doãn An Thất lập tức phản bác.

"Anh biết em là người rất dễ tự trách mình mà, lỗi của ai người nấy nhận, xin lỗi anh." Tôi châm chước câu từ, buông bàn tay đang nắm tóc anh ra, sau đó ôm lấy lưng anh vuốt ve như đang dỗ dành một chú mèo, "Chẳng phải anh cũng nên nói một câu xin lỗi với em sao?"

Anh mấp máy môi, lời nói ra tuy cũng là ba chữ, nhưng chẳng phải tiếng xin lỗi.

"Anh yêu em."

Con người tôi rất cực đoan, không dễ dàng tha thứ người khác, cũng chẳng dễ tha thứ cho bản thân.

Lúc tôi tưởng Doãn An Thất phản bội mình, ngày nào tôi cũng mong anh chết đi, hi vọng anh hoàn toàn rời xa khỏi thế giới của tôi, cho rằng anh đã chẳng còn như trước, không cho anh lại gần, không cách nào ngăn bản thân mình dùng mọi thủ đoạn để giày vò anh đến tận cùng.

Thế nhưng khi tất cả sự thật đã được phơi bày, khi tôi biết được người phản bội là tôi, Doãn An Thất mới là người thủy chung, kiên cường đến tận giờ phút này, anh chưa hề phản bội tôi cho dù là trên xác thịt hay tinh thần.

Nếu đổi lại là tôi, ngay cả khi không áp đặt tiêu chuẩn của mình lên người khác thì chuyện này vẫn khó khăn vô cùng, đặc biệt là khi đối với chính bản thân mình, con người ta thường có xu hướng khoan hồng hơn là đối với người khác.

Doãn An Thất che giấu tôi chín năm trời, khiến cho thế giới tôi đâu đâu cũng là sự giả dối.

Doãn An Thất thỉnh thoảng chuốc thuốc tôi, gây tổn hại cho sức khỏe tôi.

Doãn An Thất từng bước ép sát, khiến tôi đau đớn tuyệt vọng, nhiều lần tự sát không thành.

Doãn An Thất giả vờ làm một kẻ phong lưu đa tình, cố ý trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến tôi ở nước ngoài cũng không được yên, không ngừng khiêu khích tôi.

Bản thân Doãn An Thất không thể vượt qua nên anh cũng không tha cho tôi, cứ cố kéo tôi lại, trói buộc tôi, không cho tôi kiếm tìm cuộc sống mới.

...

Dường như tôi có rất nhiều lý do để tự biện hộ cho mình, tôi chỉ cần đặt mình vào vị trí người bị hại là có thể lẽ thẳng khí hùng trách mắng người có lỗi là anh, sau đó đẩy anh ra xa, làm cho anh đau đớn tuyệt vọng, điên cuồng không lối thoát.

Nhìn xem, ngay cả lời xin lỗi anh cũng không chịu nói.

Nhưng anh bảo.

Anh yêu tôi.

Tôi chẳng phải loại người chỉ cần anh nói anh yêu tôi là có thể bỏ qua tất cả.

Thế nhưng từ tận đáy lòng mình tôi biết rằng.

Tôi yêu anh.

Anh yêu tôi, tôi yêu anh, hà cớ gì phải hành hạ lẫn nhau, phí hoài thời gian thêm nữa.

Doãn An Thất tha thứ cho sự phản bội của tôi, thế nên anh mới lựa chọn đến gần tôi thêm lần nữa.

Tạm thời tôi chưa thể tha thứ chuyện anh giấu giếm tôi, nhưng tôi muốn ôm chặt lấy anh.

Thế là tôi thật sự ôm chặt anh, hai tay vòng quanh thắt lưng anh.

"Em cũng yêu anh.

"Nếu anh đồng ý vậy chúng ta làm lại từ đầu nhé."

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Doãn An Thất khóc ngay trước mắt tôi.

Chẳng phải nước mắt do cười mà ra, cũng chẳng phải giọt nước mắt tránh ánh nhìn của tôi rồi lén lút lau đi.

Anh phơi bày toàn bộ mặt yếu đuối của mình ra.

Sau lại cố nói thêm một câu.

"Ngốc, bị người ta bán đi rồi mà còn đếm tiền cho người ta."

"Vậy thì anh càng phải trông chừng em cho kỹ vào, phải giữ lấy em, không có anh thì cả tâm trí em cũng trở nên trống rỗng."

Anh không nói gì nữa, cúi người hôn tôi, môi lưỡi quấn quít, tình cảm đã lâu không thấy giờ phút này chợt hòa quyện vào nhau.

Số phận xem ra vẫn đối xử tốt với tôi. Nó không bắt tôi phải tự giải quyết vấn đề bản thân không thể tìm ra lời giải mà nó ném sang cho người yêu tôi.

Anh bị nó giày vò đến hấp hối, điên cuồng, tuyệt vọng, rồi kéo tôi trầm luân vào địa ngục.

Thế nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, khi tất cả sự thật được giải đáp thì chúng tôi vẫn còn dũng khí để bước tiếp.

Có lẽ đây là mục đích của Doãn An Thất, anh thông minh hơn tôi nhiều lắm, suy nghĩ cũng thấu đáo, anh muốn chúng tôi có một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng thế thì sao chứ, khi khúc mắc trong lòng tôi đã được hóa giải thì trái tim tôi bỗng hoàn toàn bị nỗi xót xa và yêu thương dành cho anh chiếm lấy.

Tôi thà làm một kẻ ngốc cứ thế sa vào cái bẫy của anh.

Tựa như trò chơi trốn tìm chúng tôi đã từng chơi với nhau từ rất lâu.

Mắt anh bịt một miếng vải, cố mọi cách nhưng không sao bắt được tôi, gấp đến độ khóc òa lên.

Tôi bước ra khỏi chỗ đang nấp bước từng bước về phía anh.

Đầu ngón tay anh vừa nắm được áo tôi đã mừng rỡ hò reo: "Bắt được em rồi này."

Tôi giơ tay tháo bịt mắt ra rồi mỉm cười ôm lấy anh.

"Anh giỏi quá."

Hết chương 49

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.