Vì tôi và Tiểu Điềm Điềm đều đã uống ít rượu nên quyết định gọi người lái xe thay của KTV chở về, sau đó chào tạm biệt nhau, tôi ngồi băng sau xe ghim sạc điện thoại, giờ phút này chẳng những không thấy mệt mỏi mà lại còn thấy tỉnh táo hơn hẳn. Đúng lúc này Doãn An Thất gọi điện thoại đến, tôi nhìn ba chữ hiện lên trên màn hình một lúc rồi bấm nhận cuộc gọi đặt điện thoại lên tai nghe.
Dãy ngân hà do những dòng xe tấp nập nối đuôi nhau phía xa xa, những tòa nhà chọc trời hai bên đường vùn vụt lướt qua cùng với những vì sao lấp lánh ngoài cửa xe ánh vào nhau thật hài hòa.
Giọng Doãn An Thất có hơi khàn khàn vẻ buồn ngủ như vừa mới tỉnh giấc: "Anh nghe nói hôm nay em đến quán KTV đó à?"
"Ừ, Tiểu Điềm Điềm rủ, có Bưu Tử với Lão Lý cũng đến góp vui nữa." Một tay tôi cầm điện thoại, tay còn lại vươn ngón tay lên gõ gõ kính xe cảm nhận sự lạnh buốt của mặt kính, ấy thế mà tôi lại thấy dễ chịu.
Doãn An Thất cười khẽ rồi cất tiếng như khuyên ngăn: "Người bên ngoài không sạch sẽ đâu, bẩn lắm."
"Tôi biết," Tôi rút ngón tay về, nhìn thoáng qua ngoài cửa số một lát rồi quay đầu nhìn mặt lưng của chiếc ghế phía trước, "Anh khỏi phải quan tâm."
"Nếu anh chỉ là bạn em thôi thì ngay lúc này đây anh sẽ giới thiệu một vài người sạch sẽ cho em." Giọng anh luôn dễ nghe như thế, nhất là những khi anh cố kiềm nén tính tình của mình để dỗ dành tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ chắc là kiếp trước tôi và Doãn An Thất đã mắc nợ nhau cho nên kiếp này số phận mới đưa đẩy chúng tôi quen biết nhau, yêu thương nhau để rồi cuối cùng chia cắt chúng tôi bằng cách đau đớn nhất, thảm thiết nhất. Khiến tôi từ một người hiền hòa trở nên đanh đá, khiến anh từ một người bốc đồng, bồng bột trở thành một người biết chịu đựng, biết nhẫn nhịn.
Tôi hất nhẹ cằm nhìn vào đôi mắt và khuôn mặt lãnh đạm của mình trong kính chiếu hậu rồi nhướng nhướng khóe miệng: "Anh thấy thú vị lắm à Doãn An Thất? Anh muốn mắng thì mắng đi, cần gì phải nhẫn nhịn nói chuyện như thế, anh thấy hay lắm ư?"
Khoảng 30 giây sau phía bên kia đầu dây chỉ nghe thấy mỗi tiếng hít thở, tôi nghĩ chắc do mình uống nhiều rồi nên mới trở nên đanh đá và ngang ngạnh như thế, thậm chí còn có một ý nghĩ hoang đường trỗi lên trong tâm trí tôi thôi thúc tôi nói ra những lời quá đáng hơn nữa để chọc tức anh, sau đó chúng tôi sẽ đùng đùng cãi nhau một trận rồi cứ thế cắt đứt một cách hết sức hợp lý, tôi có thể lấy vô số lý do để làm cái cớ rời khỏi thành phố khiến tôi khổ sở này, hay là nói tôi sẽ có thể hoàn toàn đẩy anh ra khỏi thế giới của mình.
Thế giới của tôi sẽ trở nên trong sạch trắng xóa, nơi đó chỉ cần có tôi, một mình tôi thôi.
"Anh rất tức giận nhưng anh không muốn làm em buồn."
"Bạch Tề, anh yêu em."
Giọng nói quen thuộc đến mức không cách nào quên được ấy xé toạc thế giới trắng tuyền, hắt vào đó một lớp mực thật dày, từng lớp mực ấy phản chiếu lên một bóng hình hết sức rõ ràng, đó là một gương mặt thuộc về Doãn An Thất.
Anh phồng má thành mặt bánh bao, móc kẹo trong túi ra đưa cho tôi.
Anh đeo ba lô tràn đầy sức sống quay đầu lại bảo tôi đi theo anh.
Anh dựa lại gần liếm liếm que kem của tôi.
Anh biến ra một bông hồng từ sau lưng cắm vào túi áo tôi.
Anh nhón chân hôn lên trán tôi.
Anh nắm tay tôi nói rằng muốn cùng tôi đi hết cuộc đời này.
Tôi hạ điện thoại xuống nhìn thời lượng cuộc gọi dần tăng lên, ngón tay di xuống phím màu đỏ dứt khoát ngắt kết nối.
Cậu bé lái xe thuê cho xe chạy chậm lại rồi quay đầu gọi tôi: "Thưa ngài."
Sau khi tôi trả tiền rồi nói một tiếng cám ơn xong, cậu bé lái thuê xuống xe mở cửa cho tôi bước xuống.
Gió đêm mang theo chút hơi lạnh thổi qua mặt làm cho đầu óc đang rối bời trở nên tỉnh táo hơn được tí. Tôi khóa xe trở về phòng, bác gái giúp việc đến gần hỏi tôi có muốn uống canh giã rượu không, tôi gật gật đầu rồi ngã nằm ra trên sô pha.
Trong chốc lát cơn buồn ngủ chợt ùa tới, chỉ trong mười mấy giây sau là tôi hoàn toàn chẳng biết trời trăng gì nữa.
Tôi mở bừng mắt, đập vào mắt là hình ảnh nóc nhà trắng toát, hạ tầm mắt xuống trông thấy kiểu tóc mái không thể quên được. Tôi theo phản xạ muốn vén mớ tóc mái ấy của anh lên, nhưng kịp rút tay lại ngay trước khi chạm đến chúng, thế nhưng anh lại mở to hai mắt, cứ thế ưỡn thẳng người lên khiến tôi chẳng thể tránh đi đâu được.