Trước khi ghi hình chính thức, ê-kíp chương trình đã ráo riết thu thập ý kiến đóng góp từ người hâm mộ để thiết kế riêng cho kế hoạch ghi hình.
Kế hoạch ghi hình mới được xác định, hai bên bắt đầu ghi hình chương trình chính thức kỳ một mà không cần kịch bản.
Bên tổ chương trình một lần nữa hẹn hai người ra quán cà phê trong lần đầu gặp mặt.
Đạo diễn Nghiêm đích thân ra trận: “Vì để hai vị hiểu nhau hơn, ê-kíp chương trình và người hâm mộ đã đặc biệt vạch ra một kế hoạch mới cho hai người. Mỗi người hãy chuẩn bị mười câu hỏi để hỏi đối phương, gia tăng cảm giác thân thuộc. Bây giờ cho mỗi người 10 phút để chuẩn bị, thời gian bắt đầu.”
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất khá bất ngờ trước hình thức ngoài ý muốn này, có điều cũng không thể coi là làm khó, hai người họ liền tự chuẩn bị câu hỏi.
Mười phút sau, đạo diễn Nghiêm lên tiếng: “Hết giờ, hai người đã sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng!” Bạch Dương và Trần Hàm Nhất đồng thanh.
Đạo diễn Nghiêm: “Được rồi, trước tiên Bạch Dương hãy hỏi Trần Hàm Nhất mười câu.”
Bạch Dương hắng giọng nói: “Câu hỏi thứ nhất: Cô bao nhiêu tuổi?”
Trần Hàm Nhất: “25 tuổi.”
Bạch Dương vừa nghe liền biết bằng tuổi mình, phải hỏi kỹ càng xem ai lớn hơn. Theo quan điểm của Bạch Dương, đây là vấn đề quan trọng nhất lúc này, quyền ngôn luận và quyền làm chủ trong tương lai phụ thuộc vào chuyện này, anh liền nhanh chóng thay đổi câu hỏi thứ hai: “Câu hỏi thứ hai, cô sinh tháng mấy?”
“Sinh tháng năm, lớn hơn anh năm tháng!” Trần Hàm Nhất đương nhiên biết Bạch Dương đang suy nghĩ gì, trực tiếp phá vỡ ảo tưởng của Bạch Dương.
Bạch Dương vừa nghe xong liền hối hận, thà không hỏi còn hơn, bây giờ lại biến thành em trai: “Câu hỏi thứ ba, thích ăn gì?”
Trần Hàm Nhất: “Chỉ cần không phải là kỳ trân dị bảo, cái gì cũng có thể ăn, khá dễ nuôi.”
Bạch Dương tiếp tục hỏi: “Câu hỏi thứ tư, sở thích thường ngày là gì?”
Ngần người cũng có thể coi là sở thích, trong lòng Bạch Dương tràn đầy nghi hoặc: “Câu hỏi thứ năm, môn thể thao yêu thích là gì?”
“Không thích vận động. Nguyên tắc của tôi là có thể nằm thì không ngồi, có thể ngồi không bao giờ đứng, có thể đứng không bao giờ đi, có thể đi chắc chắn không chạy.” Câu trả lời của Trần Hàm Nhất khiến một cậu thiếu nhiên yêu vận động như Bạch Dương sững sờ.
Bạch Dương: “Tôi nghe nói bất động là rùa, Trần tiểu thư chưa nghe qua sinh mạng nằm ở vận động sao?”
Trần Hàm Nhất: “Anh nói xem những con rùa 80 nghìn năm tuổi không di chuyển nhiều, có phải càng sống lâu hơn không? Hãy nhìn những con vật di chuyển nhiều, như những chú chó bị người ta đeo dây dắt đi dạo, chỉ sống được mười mấy năm. So sánh như vậy có phải mạng sống phụ thuộc vào việc nằm yên không?” Trần Hàm Nhất cực kỳ khinh thường hành động nuôi chó không văn minh kia.
Bạch Dương bị lý lẽ của Trần Hàm Nhất đánh bại: “Được rồi, câu hỏi thứ sáu.”
“Xin ngắt lời một chút, là câu hỏi thứ bảy. Vừa rồi cũng tính là một câu hỏi.” Trần Hàm Nhất sửa sai cho Bạch Dương.
Các thành viên khác của tổ chương trình cũng rất xấu hổ về điều này. Họ thực sự nghiêm túc và tỉ mỉ, thậm chí còn quan tâm đ ến số lượng câu hỏi.
Ngược lại Bạch Dương thấy không sao, bớt hỏi một câu càng nhẹ nhàng hơn: “Câu hỏi thứ bảy, thích mua gì?”
Trần Hàm Nhất: “Mua túi.”
Bạch Dương: “Câu hỏi thứ tám, thích loại túi nào?”
Trần Hàm Nhất: “Túi đẹp.”
Câu trả lời này cũng không khác không trả lời là bao, Bạch Dương cảm thấy hỏi cũng thừa: “Câu hỏi thứ chín, thích màu gì?”
Trần Hàm Nhất: “Đen, trắng và xám.”
Bạch Dương gật đầu: “Câu hỏi cuối cùng, tại sao lại tham gia chương trình này?”
Đây là câu hỏi duy nhất khiến người ta cảm thấy hứng thú, thậm chí nhiều người trong tổ chương trình cũng tò mò về lý do hai người này tham gia chương trình.
Trần Hàm Nhất thở dài: “Mẹ ép.”
Ngay khi câu trả lời này được đưa ra, các nhân viên có mặt tại hiện trường đều nín cười. Đây thực sự là một câu trả lời ngoài mong đợi, người có thể khuất phục được Trần Hàm Nhất chắc chắn không phải là người thường, e rằng bà mẹ này còn có vai trò lợi hại hơn Trần Hàm Nhất.
Trần Hàm Nhất: “Đến lượt tôi hỏi anh.”
“Được.” Bạch Dương gật đầu.
Trần Hàm Nhất: “Câu hỏi đầu tiên, họ tên?”
“Bạch Dương.” Bạch Dương nghe vậy liền sửng sốt, sau đó liền nhanh chóng trả lời. Đây có thể coi là một câu hỏi, vậy mà bản thân còn cố tìm mấy câu hỏi khác, thật là ngốc.
Trần Hàm Nhất: “Câu hỏi thứ hai, giới tính?”
“Cô không nhìn ra sao?” Bạch Dương trợn tròn mắt.
“Nhìn thấy chưa chắc đã đúng, mời nhanh chóng trả lời câu hỏi.” Trần Hàm Nhất vẫn nghiêm túc hỏi.
Bạch Dương: “Nam.”
Trần Hàm Nhất tiếp tục hỏi: “Câu hỏi thứ ba: nhóm máu?”
Bạch Dương: “Nhóm máu O.”
Trần Hàm Nhất sẽ ghi lại mỗi khi cô hỏi một câu hỏi, rất nghiêm túc, như thể một công tố viên đang thẩm vấn tù nhân: “Câu hỏi thứ tư, chòm sao?”
Bạch Dương: “Thiên Bình (ping).”
“Từ đó đọc là “cheng”, chòm Thiên Bình. Hãy chú ý đến cách phát âm của mình.” Trần Hàm Nhất thản nhiên chỉ ra lỗi sai của Bạch Dương.
Bạch Dương chỉ có thể tiếp nhận sự chỉ trích và giáo dục của đối phương. Rất nhiều người có mặt đều toát mồ hôi lạnh, nghĩ lại thời còn đi học với giáo viên dạy ngữ văn.
Trần Hàm Nhất: “Câu hỏi thứ năm, thích thứ gì?”
Bạch Dương: “Giày, tất cả các loại giày thể thao.”
Trần Hàm Nhất hơi gật đầu, tiếp tục hỏi: “Câu hỏi thứ sáu, thần tượng là ai?”
Bạch Dương tự hào nói: “Leonardo DiCaprio, nam diễn viên phim Titanic.”
“Không tệ, câu hỏi thứ bảy, thích kiểu con gái nào?”
Bạch Dương sửng sốt trước câu hỏi của Trần Hàm Nhất, tại sao đột nhiên lại hỏi cái này: “Chưa từng nghĩ tới.”
Trần Hàm Nhất: “Hãy nghĩ về nó ngay bây giờ, và mô tả nó một cách cụ thể. Đây là câu hỏi thứ tám.”
Các nhân viên đều bị ấn tượng bởi những câu hỏi của Trần Hàm Nhất và sự chuyên nghiệp của những câu hỏi khiến Bạch Dương không có cơ hội làm chiếu lệ.
Bạch Dương nhìn Trần Hàm Nhất một cái, đột nhiên cười xấu xa: “Đại khái là nhan sắc xinh đẹp, cơ thể cao ráo, gợi cảm mê hoặc, thích vận động.”
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi hột, điều này hoàn toàn trái ngược với Trần Hàm Nhất, thật là không chút lưu tình. Ngược lại Trần Hàm Nhất không quan tâm lắm, hài lòng nói: “Rất tốt.”
“Tốt?” Bạch Dương khó hiểu đáp lại Trần Hàm Nhất.
“Vậy tôi không cần phải lo lắng rằng anh sẽ thích tôi, không tốt sao?” Trần Hàm Nhất cười nói.
Bạch Dương suy nghĩ một chút: “Cũng khá tốt thật.”
Trần Hàm Nhất: “Câu hỏi cuối cùng, tại sao lại đến với chương trình này?”
Bạch Dương: “Bố mẹ tôi ép.”
“Phụt, ha ha…” Các nhân viên không thể nhịn được trước câu trả lời này nữa. Cùng một câu hỏi, hai người đều trả lời giống hệt nhau, thật sự rất bất ngờ, hình như ở nhà hai người đều là phận bị ăn hiếp, trong lòng không khỏi cảm khái: Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Mười câu hỏi và câu trả lời đã kết thúc. Đạo diễn Nghiêm và những biên kịch khác có chút khổ não. Những câu hỏi này quả thật không thể nào ngắn gọn hơn, rất nhiều câu chỉ cần tra Baidu là có, xem ra họ đã xem thường khả năng của hai người này rồi.
Đạo diễn Nghiêm không còn cách nào khác ngoài thông báo kết thúc ghi hình và chuyển sang địa điểm ghi hình tiếp theo.
Địa điểm chuyển sang cửa một rạp chiếu phim, đạo diễn lại thông báo: “Để hai vị hiểu rõ về nhau hơn, mời hai vị chọn phim để xem. Xem xong, chúng tôi sẽ có một số câu hỏi phỏng vấn hai vị.”
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất không phải là những người thường đến rạp. Bạch Dương không có thời gian, còn Trần Hàm Nhất thì không muốn vì có quá nhiều người. Trước yêu cầu như vậy, cả hai nhìn nhau và cùng bước đến bảng thông báo của rạp chiếu phim.
Trần Hàm Nhất: “Anh muốn xem gì?”
Bạch Dương liếc mắt nhìn: “Cái này đi, phim kinh dị “Mật thất vô hình”. Bạch Dương là fan của phim kinh dị nên đương nhiên chọn thứ mình thích xem, nhưng trong mắt Hàm Nhất lại trở thành phiền phức. Trước nay Trần Hàm Nhất luôn tránh xa loại phim này chứ đừng nói xem.
“Anh đi xem đi, tôi xem phim hài “Sự cố.” Hai phim chênh lệch nhau mười phút về thời lượng chiếu và gần như kết thúc cùng lúc, vừa hay không ai bị chậm trễ.” Ý kiến của Trần Hàm Nhất khiến Bạch Dương rất hài lòng.
Bạch Dương: “Đã quyết định như vậy, vậy ai tự mua vé của người nấy đi.”
Trần Hàm Nhất: “Được.”
Cả hai hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của tổ chương trình, mỗi người mua vé và đến hai rạp chiếu phim khác nhau. Phòng chiếu phim nhỏ và ánh sáng yếu, không thể hỗ trợ tất cả nhân viên và thiết bị đưa vào, chỉ có thể cử một người quay phim đi theo. Không cách nào theo dõi mọi thứ trong rạp chiếu phim theo thời gian thực.
Tiểu Giả ở một bên: “Đạo diễn, như thế này phải làm sao mới được? Hai người này không làm theo thông lệ.”
“Chia nhau vào quay.” Đạo diễn Nghiêm cũng không ngờ tới hành động trái với sinh vật bình thường của hai người, xem ra là đã đánh giá thấp đối phương.
Sau hơn một giờ, Bạch Dương đi ra trước, hai phút sau, Trần Hàm Nhất cũng đi ra.
Bạch Dương: “Thấy thế nào? Buồn cười không?”
Trần Hàm Nhất: “Không biết.”
Bạch Dương: “Không biết là ý gì?”
“Cô ấy hoàn toàn không xem phim. Cô ấy ngủ thiếp đi trong vòng năm phút sau khi đi vào. Tận đến khi kết thúc rồi tôi vỗ vai cô ấy thì cô ấy mới tỉnh.” PD theo Trần Hàm Nhất thay cô trả lời.
Nhân viên có mặt đều lắc đầu, có lẽ cảnh này không thể biên tập được.
“Bạch Dương xem phim thế nào?” Đạo diễn Nghiêm tò mò hỏi.
Bạch Dương hào hứng nói: “Khá tuyệt, cả rạp chỉ có mình tôi. Tôi bao rạp rồi.”
Tuy nhiên, người còn lại với biểu cảm không ổn: “Anh ấy vui, nhưng tôi thì không, suýt nữa sợ chết khiếp!”
Đạo diễn Nghiêm cười khà khà hai tiếng. Cuộc phỏng vấn e là xôi hỏng bỏng không, không biết nên hỏi gì. Trận ra quân đầu tiên của tổ chương trình đã hoàn toàn thất bại.
Sau khi tổ chương trình quay xong, họ bắt đầu suy nghĩ về lý do thất bại. Để chương trình diễn ra suôn sẻ, lần đầu tiên một nhóm người hâm mộ được thành lập, một số nhân vật cốt cán của Hội chi viện được bổ sung, cùng nhau thảo luận về việc ghi hình chương trình. Trước đây, điều này hoàn toàn không được phép. Quá trình diễn ra chương trình luôn là bí mật thương mại, mọi người đều phải ký một thỏa thuận không tiết lộ, bây giờ lại công khai cho một số nhóm fan, quả thật bất lực.