Kịch bản mới của Vương đạo có thể nói là cẩu huyết rải đầy khắp phố, câu chuyện kể về một nam một nữ tình cờ gặp nhau ở một góc phố đâu đó trong thành phố, hai người vô tình ngoái đầu nhìn lại, một khắc ánh mắt giao nhau kia, tim đập thình thịch, nhất kiến chung tình, nhanh chóng phát triển thành một đôi, nhưng đột nhiên có một ngày nam chính biến mất không thấy, nữ chính tìm đến những nơi hai người từng đi qua cũng không tìm được người con trai ấy.
Cho đến một ngày cô gái lại gặp chàng trai ở nơi đó rồi lại một lần nữa khiến chàng trai rung động, nhưng bất kể là diện mạo hay là khí chất đều hoàn toàn không giống với người kia, hóa ra năm đó chàng trai không lời từ biệt là vì tai nạn xe cộ, bị hủy dung mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ quá khứ của mình, chỉ là dựa vào cảm giác mà đi tới nơi quen thuộc lại xa lạ này, sâu trong nội tâm cảm thấy có một người rất quan trọng bị lãng quên, ngược xuôi ngang dọc tìm tìm kiếm kiếm, hai người yêu nhau cuối cùng cũng gặp lại, tín vật đính ước khiến hai người nhận ra đối phương, lại một lần nữa yêu nhau.
Số mệnh đã định, cho dù anh đã quên, lần nữa gặp lại, em vẫn như trước đối với anh nhất kiến chung tình.
Hàm Nhất vừa nghe xong câu chuyện ánh mắt tối sầm, không biết đánh giá như thế nào, câu chuyện này thật đủ bậy, “Còn thiếu ung thư nữa là có thể gom thành tam đại pháp bảo của phim Hàn rồi.”
“Tôi thấy cũng không tệ lắm.” Bạch Dương rất hài lòng với vai diễn của mình.
Ngụy Nghiêm vào vai nam chính trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, Bạch Dương vào vai nam chính sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, Hàm Nhất là nữ chính duy nhất.
Bắt đầu quay trước là phần của Ngụy Nghiêm và Hàm Nhất, Bạch Dương ở một bên đợi lệnh, mặt khác là xem quá trình quay của hai người kia.
Hai người lần đầu gặp đã nhất kiến chung tình, đi tay trong tay, hai người sóng vai bước tới, ngón tay cố ý vô tình chạm vào nhau, chàng trai chủ động nắm lấy tay cô gái.
Ngụy Nghiêm thuận theo tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàm Nhất, Bạch Dương nhìn thấy thế cả người căng chặt, hai tay nắm chặt lấy nhau, miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “To gan, sao có thể tùy tiện như vậy, buông ra, cậu buông ra cho tôi.”
Ngụy Nghiêm cùng Hàm Nhất đang bước chậm trên phố, hai người cùng uống một cốc đồ uống, cùng ăn một phần đồ ngọt, ý cười nhiễm lên cả khuôn mặt.
Bạch Dương ở một bên xem tức giận đến ngứa răng, nhìn thấy hai người ăn nước miếng của đối phương, liền cả người ghét bỏ, “Thật mất vệ sinh.”
Thời gian bên nhau luôn thực ngắn ngủi, phần của Ngụy Nghiêm và Hàm Nhất tạm thời kết thúc, kế tiếp là phần quay riêng của Hàm Nhất, một mình đi bộ trên phố, sự mất mát nơi đáy mắt không thể che giấu, vô định như cô hồn dã quỷ, nhưng vẫn không tìm thấy người mình yêu.
Nhiều nhân viên công tác tại trường quay đều bị diễn xuất của Hàm Nhất cuốn hút đến nỗi hai mắt ươn ướt, Bạch Dương cũng bất tri bất giác bắt đầu đau lòng nhìn Hàm Nhất bất lực như vậy.
Bạch Dương nhịn không được khen ngợi Hàm Nhất có tiềm năng làm diễn viên.
Phần quay cá nhân của Hàm Nhất đã quay xong, cuối cùng cũng đến phiên Bạch Dương lên sân khấu, hai máy quay khác nhau quay hai vị diễn viên, một người lạc lõng hụt hẫng, một người mê mang ngây ngô, ở một nơi quen thuộc gặp được nhau, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hai trái tim đập dữ dội, đôi chân tự nhiên bước tới gần phía người kia, mặt đối mặt, chàng trai mà Bạch Dương thủ vai mở miệng trước, “Tôi có phải quen cô hay không? Trái tim tôi nói với tôi như vậy.”
Cô gái nhìn thấy chiếc vòng cổ độc nhất vô nhị trên cổ người đàn ông xa lạ, nước mắt không khống chế được trào ra, “Tôi nghĩ là chúng ta quen nhau.”
Cô gái biết được sự thật từ miệng chàng trai, nhịn không được ôm lấy chàng trai.
Khoảnh khắc Bạch Dương bị Hàm Nhất ôm lấy, cảm giác từ trái tim tới cổ họng đều đau, khẩn trương đến nói không nên lời.
Hàm Nhất cũng cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, cảm giác như vậy vừa rồi khi diễn cùng Ngụy Nghiêm hoàn toàn chưa trải qua.
Hai người đi thăm lại nhiều chốn xưa, tìm lại những chuyện lúc bên nhau đã từng trải qua, tuy rằng không nhớ lại được quá khứ, nhưng là cảm giác quen thuộc, khiến chàng trai an tâm không ít, loại cảm giác mất đi rồi tìm lại được này, chàng trai cho rằng cô gái chính là hình bóng trong giấc mơ của mình, là người mà bấy lâu nay mình vẫn luôn tìm kiếm.
Một lần nữa hai người yêu nhau cuối cùng cũng quay về thời điểm bắt đầu quen biết, một lần nữa bắt đầu yêu đương, hai người cùng nhau đi tới khu vui chơi, bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên sau khi gặp lại.
Lần trước đến khu vui chơi là cùng Bạch Dương quay chương trình, Hàm Nhất tính tận dụng cơ hội quay phim lần này, quyết định sẽ ở khu vui chơi chơi một chuyến thỏa thích, các trò chơi mạo hiểm một cái cũng không bỏ qua, tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, tàu trượt nước siêu tốc, ai mà sợ chơi, thì người đó chắc chắn được chọn, Bạch Dương ngồi cùng Hàm Nhất hết lần này đến lần khác, chỉ khổ Ngụy Nghiêm, bởi mỗi một trò chơi đều phải quay hai lần, vì lúc chỉnh sửa MV cần có vài cảnh quay cận mặt, sau khi Ngụy Nghiêm ngồi cùng Hàm Nhất chơi mấy chỗ xong, sắc mặt trắng bệch, bụng như sông cuộn biển gầm, cuối cùng ôm thùng rác không đứng dậy được.
“Hàm Nhất, chúng ta chơi trò khác đi, tôi có chút không chịu nổi rồi.” Ngụy Nghiêm đã bắt đầu cầu xin buông tha.
“Được rồi.” Hàm Nhất cũng đau lòng cho thân thể yếu ớt này của Ngụy Nghiêm, luyến tiếc bỏ qua vài trò chơi yêu thích.
Bạch Dương nhìn bộ dáng tiều tụy của Ngụy Nghiêm, lắc lắc đầu, “Cậu cũng không được a.”
Hàm Nhất nhìn một vòng, “Nhà ma đi.”
“Nhà ma?” Ngụy Nghiêm kích động kêu lên.
Hàm Nhất an ủi nói: “Yên tâm đi, không mạo hiểm đâu.”
Nhà mà này là nổi tiếng về độ kinh dị trong thành phố, tổ quay phim đều là nhân viên đã chơi trước đó đi vào, ba người đi vào nhà ma, nhân viên công tác đi theo phía sau, vị trí của ba người có thể dễ dàng chuyển đổi để tiện quay chụp, Ngụy Nghiêm mỗi lần đối mặt với ống kính đều làm bộ bình tĩnh.
Đột nhiên có một bóng ma hiện ra, Ngụy Nghiêm sợ tới mức trực tiếp nhảy lên trên lưng Bạch Dương, một trận hét thảm thiết “A ——” .
Màng nhĩ của Bạch Dương thiếu chút nữa bị điếc rồi, “Đại ca, cậu nhất thiết phải đến mức đấy không? Cậu xuống dưới.”
“Không cần, không không không không, chúng ta nhanh ra ngoài đi.” Ngụy Nghiêm nằm trên lưng Bạch Dương sống chết không chịu xuống.
Hàm Nhất vừa thấy bộ dáng hai người liền thấy buồn cười, “Chúng ta ra ngoài đi, không lát nữa Bạch Dương có thể sẽ bị Ngụy Nghiêm siết cổ chết.”
Cứ như vậy mấy người từ nhà ma đi ra, Ngụy Nghiêm bị Bạch Dương một đường cõng ra ngoài, ra được bên ngoài, Ngụy Nghiêm cảm giác rốt cục mình lại thấy ánh sáng mặt trời.
Bạch Dương tức giận nói: “Cậu có thể xuống rồi chứ.”
Chân Ngụy Nghiêm vừa chạm đất liền nhũn ra căn bản không thể đứng vững, thân thể trực tiếp đổ về phía Hàm Nhất, Bạch Dương nhanh tay nhanh mắt kéo về, Ngụy Nghiêm bị ngoại lực kéo xoay người trực tiếp đụng vào lồng ngực Bạch Dương, tư thế hai người càng thêm quỷ dị.
Hàm Nhất thấy Bạch Dương và Ngụy Nghiêm ôm nhau trước mặt mình, không khỏi nhớ tới lần nắm tay lúc leo núi lần trước, bầu không khí như vậy thật sự có chút kỳ quái, không khỏi run rẩy một chút.
Bạch Dương thấy phản ứng của Hàm Nhất, trong lòng càng thêm buồn bực, nếu không phải vì em, tôi cần gì như vậy, sắc mặt càng khó xem, gằn từng tiếng nói với Ngụy Nghiêm trên người: “Cậu có thể đứng lên không? Hả?”
Ngụy Nghiêm cũng có chút ngượng ngùng, cố gắng đứng lên, “Thực xin lỗi.”
“Thôi bỏ đi, cậu vẫn nên chăm chỉ rèn luyện một chút lòng can đảm của mình đi.” Bạch Dương không còn lời nào để nói, mà Trần Hàm Nhất ở trước mặt mình không chút che giấu nào cười to.
Bạch Dương: “Rất buồn cười sao?”
Hàm Nhất ôm bụng khoát khoát tay, cười không nói nên lời.
Cuối cùng vì Ngụy Nghiêm mà Hàm Nhất buông tha vài trò chơi khó, chọn hai trò đơn giản nhất là vòng ngựa gỗ và vòng đu quay.
Vòng quay ngựa gỗ coi như là thuận lợi quay nhất, Hàm Nhất ngồi hai vòng, phân biệt cùng Ngụy Nghiêm và Bạch Dương nắm tay hai lần.
Nhưng Ngụy Nghiêm là quay từ phía sau, tự tiện thêm một hành động hôn tay Hàm Nhất, hành động này khiến Hàm Nhất có chút không vui, nhưng do đang quay phim nên không biểu hiện ra ngoài.
Bạch Dương ở một bên nhìn thấy, trong lòng đem Ngụy Nghiêm ngũ mã phân thây* để giải tỏa nỗi hận.
*五马分尸/ wǔmǎfēnshī/: hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội
Lúc đến vòng đu quay Ngụy Nghiêm quay trước, do không gian trong cabin nhỏ, cameraman không tiện vào cùng, chỉ có thể đặt máy vào trong, trong thời gian mười phút, Bạch Dương lo lắng chờ đợi, sợ Ngụy Nghiêm lại làm ra hành động gì quá phận.
Bạch Dương chưa bao giờ thấy mười phút lâu như bây giờ, bốn chữ trông chờ mòn mỏi này hôm nay mới lần đầu tiên cảm nhận được, Bạch Dương gắt gao nhìn chằm chằm cabin của Hàm Nhất và Ngụy Nghiêm, một khắc cũng không dám dời tầm mắt, cuối cùng chờ tới khi sao sáng trăng lên, hai người cũng xuống dưới, trông bộ dáng của Hàm Nhất hình như không phát sinh chuyện gì, tim Bạch Dương mới buông lỏng một chút.
Lần này là Bạch Dương cùng Hàm Nhất ngồi vòng đu quay, trước đó từng thấy sự tương tác giữa Hàm Nhất và Ngụy Nghiêm, chỉ là cùng nhau nhìn phía xa xa, rồi nhìn nhau cười vài lần.
vòng đu quay chậm rãi chuyển động, Hàm Nhất cùng Bạch Dương từng chút lên cao, Hàm Nhất mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, Bạch Dương hạnh phúc nhìn Hàm Nhất, chính mình cũng bất giác cười theo.
Giống như giờ này khắc này, Bạch Dương không phải là Bạch Dương, Hàm Nhất không phải là Hàm Nhất, chỉ là câu chuyện đôi tình nhân tương phùng, lần nữa tìm được hạnh phúc, luyến tiếc dời tầm mắt, sợ trong nháy mắt tiếp theo liền biến mất không thấy.
Bạch Dương đột nhiên nhớ đến một câu chuyện về vòng đu quay do một đàn anh kể, những đôi yêu nhau nếu ngồi vòng đu quay sẽ chia tay, cách duy nhất để phá giải ma chú là hôn ở nơi cao nhất, lần đầu tiên Bạch Dương nghe câu chuyện này chỉ cảm thấy là chuyện vớ vẩn, nhưng trong tình huống này, trong bối cảnh của câu chuyện này, ma chú này hết sức chân thật, Ngụy Nghiêm và Bạch Dương đóng cùng một người trong thời kỳ khác nhau, lần trước ở nơi này do một đôi yêu nhau không phá giải ma chú cho nên mới chia tay, hiện tại sau khi gặp lại không muốn giẫm lên vết xe đổ, vì vậy nụ hôn này là phải xảy ra.
Ánh mắt nóng bỏng của Bạch Dương thu hút sự chú ý của Hàm Nhất, đáy mắt sâu thẳm, như có rất nhiều chuyện muốn nói, có rất nhiều ẩn tình ở đây.
Hàm Nhất cùng Bạch Dương đối mắt khiến chính mình hoàn toàn rơi vào vực nước sâu không đáy, bị tơ tình từng chút từng chút quấn lấy trái tim, tình cảm dạt dào truyền tới làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, nhưng lại không nơi nào có thể trốn thoát.
Cabin của hai người ngày càng lên cao, Hàm Nhất nhận ra được chính mình ở trong trạng thái tâm tình khác vừa rồi, tâm hoảng ý loạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh khỏi ánh mắt của Bạch Dương.
Nhưng Bạch Dương không nhìn về phía khác, mà vẫn nhìn chằm chằm người trước mắt, đôi mắt lấp lánh.
Sắp đến gần điểm cao nhất, Bạch Dương cúi đầu xuống một chút, tới gần Hàm Nhất.
Hàm Nhất cảm giác được Bạch Dương đến gần, theo bản năng ngẩng đầu.
Ai biết Bạch Dương cách gần như vậy, đầu vừa ngẩng lên hai người bốn mắt chạm nhau, chóp mũi vừa vặn đụng trúng, môi của hai người cũng ngoài ý muốn đụng chạm.
Mọi thứ đến đột ngột, toàn bộ xung quanh dường như tĩnh lại.
Trên bầu trời, những đám mây trắng ôm lấy nhau, như một đoàn kẹo bông, mềm mại ngọt ngào, những tia nắng xuyên qua mây trắng chiếu vào cửa kính cabin, rơi chuẩn xác lên hai người, trong không khí tràn ngập mùi vị ngọt ngào ngấy ngấy của kẹo bông, thật lâu không tan đi, chọc người trầm mê trong đó ——
Trái tim của Hàm Nhất đập dữ dội, giờ phút này xung quanh yên tĩnh dị thường, cô không cảm nhận được gì khác, chỉ có thể cảm nhận được con người Bạch Dương.