Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 10: An ủi lẫn nhau [h]



“Ngoan, đem nó ra xem.” Thế Huân tiếp tục dùng ngữ khí ôn nhu chỉ đạo Lộc Hàm.

Lộc Hàm run rẩy đưa tay kéo xuống quần lót của anh, dương v*t cứng rắn lặp tức nhảy ra, đã không còn quần lót trói buộc, nhìn hình dạng của nó càng dữ tợn thô to, thân màu tím nổi lên gân xanh dữ tợn, cực đại đích quy đầu mượt mà no đủ, dựng đứng thẳng tắp ở trước mắt Lộc Hàm.

Kích thước ước chừng còn lớn hơn một vòng so với mình, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, không thể kìm lòng mà nuốt xuống một chút nước miếng, cẩn thận vương tay chạm vào, rồi mới bắt chướt động tác Thế Huân an ủi mình lúc nãy, cầm lấy dương v*t cao thấp di động.

“Ân… Lâm… Nhanh một chút…” Thế Huân phát ra thanh âm cực kỳ thoải mái vui sướng, đĩnh thẳng lưng đem dương v*t càng hướng vào trong tay Lộc Hàm, mà ngón tay cắm ở hậu huyệt Lộc Hàm lại hướng chỗ sâu đi vào thêm một ít.

Hai người an ủi lẫn nhau, giữa phòng ngủ tràn ngập hương vị tình dục nồng đậm cùng với tiếng rên rĩ đứt quãng không ngừng.

“A… Thế Huân… Thế Huân…” Người mới nếm trải tình dục Lộc Hàm đã sắp không chịu nổi khoái cảm quá mãnh liệt này, thân thể vừa bắn tinh một lần vô cùng mẫn cảm, nhưng khi trong đầu hiện lên hình ảnh ngón tay Thế Huân ở bên trong hậu huyệt của cậu trừu sáp, còn trong tay của mình lại đang nắm chặt dương v*t thô nóng của Thế Huân, hình ảnh quá dâm mỹ này làm cho huyết mạch Lộc Hàm bí trướng, chứ đừng nói đến thân thể chân thật cảm nhận cảm giác này.

“Lâm… Lâm, anh nhịn không được. Ngoan, lấy giúp anh cái bảo hiểm (aka BCS) trong ngăn kéo.” Thế Huân cũng là tên đã trên dây, không ngừng nặng nề thở dốc.

Lộc Hàm nghĩ Thế Huân nói chắc là ngăn kéo mà anh vừa lấy ra dầu bôi trơn, quả nhiên Lộc Hàm từ bên trong đụng đến đồ bảo hiểm.

Hôm nay Lộc Hàm đã cùng Thế Huân ở nơi này làm rất nhiều việc lần đầu tiên trong đời. Tỷ như lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên làm tình, còn có… Lần đầu tiên sử dụng đồ bảo hiểm. Lộc Hàm không phải là thánh nhân, đàn ông đã ba mươi tuổi dĩ nhiên có dục vọng, bất quá trước đây đều là chính mình lấy tay tự giải quyết, mà tự giải quyết thì đương nhiên không cần đeo bảo hiểm. Tuy rằng hồi trước khi xem phim có thấy cảnh người ta đeo bảo hiểm, nhưng chính mình động thủ thì chưa từng, hơn nữa dương v*t Thế Huân đích xác là quá thô to, Lộc Hàm đùa nghịch hơn nữa ngày mới có thể giúp anh đeo hảo. Bất quá Thế Huân lại không hề để ý, còn cười nhẹ nói một câu, Quan Lâm có phải hay không rất muốn anh đi vào, kích động đến mức tay cũng bắt đầu run rẩy.

Chờ Lộc Hàm đeo xong bảo hiểm, Thế Huân cũng thuận theo hậu huyệt rút ra ngón tay ướt đẫm, còn cố ý ở trước mắt Lộc Hàm đưa ngón tay lên miệng, ngậm vào mút mút. “Ông” một tiếng, trong đầu Lộc Hàm lại một đống mơ hồ. Ở thời điểm cậu thất thần, Thế Huân đã quỳ giữ hai chân hắn, đem dương v*t đặt tại huyệt khẩu.

Dù sao thì kích thước và tính chất của ngón tay cùng dương v*t là hoàn toàn bất đồng, cho nên khi Thế Huân chậm rãi tiến vào, tuy rằng Lộc Hàm không có cảm giác đến nỗi cơ thể bị xé rách như một số tiểu thuyết thường viết, nhưng thật sự cũng rất đau, đau đến mức cảm giác vui sướng vừa rồi đã lặp tức biến mất, hậu huyệt bị dương v*t thô to kéo căng đến cùng cực, nội vách tường bị ma xát nóng bỏng, đau đớn nóng rát làm cho trán Lộc Hàm toát ra mồ hôi lạnh, miệng hổn hển hấp khí.

“Lâm, Lâm, Lâm…” Thế Huân cũng cảm giác được dưới thân đang khó chịu, một bên dịu dàng khẽ gọi một bên ở trên thân thể Lộc Hàm hạ xuống vô vàn nụ hôn.

Đau đớn làm cho đầu óc mơ hồ vì tình dục biến thành vô cùng thanh tỉnh, một tiếng gọi khẽ của Thế Huân truyền vào trong tai Lộc Hàm. Cậu thầm nghĩ, mặc kệ là bị xem trở thành ai, miễn sao cuối cùng hoàn thành được giấc mộng mười năm qua của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.