Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 58: Ấm áp



Khống chế không được mà rơi xuống, cũng không dám ăn quá nhanh, sợ không cẩn thận sẽ đem nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.

Một buổi cơm trưa ăn thật lâu, thẳng đến đồ ăn đều trở nên nguội lạnh, Lộc Hàm vẫn còn máy móc gắp lấy đưa lên miệng. Tối hôm qua nghe được Thế Huân nói muốn mình ở lại, niềm vui sướng kia lời nói cũng khó có thể hình dung, đối với việc có thể cả ngày đều được ở cùng với anh, tâm cậu ngập tràn vui sướng chờ mong. Vậy mà hiện tại chỉ còn một mình ở trong căn nhà trống rỗng, Lộc Hàm không biết ăn cơm xong cậu nên làm cái gì, chỉ có không ngừng đem thời gian ăn cơm cố gắng kéo dài kéo dài.

Hai má phình to, thậm chí có cảm giác muốn nôn, miệng cố gắng cũng không nhét thêm được thứ gì, Lộc Hàm cuối cùng buông đũa xuống, chậm rãi đem một miệng đầy thức ăn nuốt xuống. Đứng lên sờ sờ bụng, hẳn là ăn nhiều lắm, phải vận động cho xuống cơm mới được.

Thu thập xong bàn ăn, đem phòng bếp quét dọn sạch sẽ, Lộc Hàm dọn tới phòng khách, thư phòng, phòng ngủ toàn bộ đều sửa sang lại một lần. Tuy rằng mỗi tối sau khi cùng Thế Huân hoan ái, Lộc Hàm đều đem phòng thu dọn chỉnh tề, nhưng bây giờ cậu còn nghiêm túc tỉ mỉ sửa sang lại, mỗi một ngóc ngách trong phòng đều không bỏ xót.

Cuối cùng là cả người mệt mỏi ngã ngồi trên sofa, Lộc Hàm ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên vách tường, nhìn kim đồng hồ không ngừng quay đều, thẳng đến khi sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn bị hắc ám bao phủ.

Đã đến thời gian làm cơm chiều, Lộc Hàm đứng lên đi vào trong bếp. Thế Huân không có nói sẽ về ăn cơm, hơn nữa anh thật sự là có hẹn với khách hàng, hay là bởi vì chuyện của Quan Lâm nên tâm tình không tốt, tùy tiện tìm đại một cái cớ đi để đi ra ngoài. Lộc Hàm không biết, nhưng cậu cố chấp kiên trì, nếu Thế Huân nói anh có hẹn vơi khách hàng, vậy nhất định là có hẹn với khách hàng đi.

Tuy rằng bàn chuyện với khách xong tám chín phần sẽ đến nhà hàng dùng cơm. Nhưng Lộc Hàm vẫn lo lắng Thế Huân đột nhiên trở về, tâm tình anh vốn là không tốt, bữa trưa cũng chưa có ăn bao nhiêu, buổi tối bụng sẽ càng thêm khó chịu, hay là làm một ít thức ăn có lợi cho dạ dày lại dễ hấp thu. Đúng rồi, Thế Huân rất thích ăn cháo gạo nếp, Lộc Hàm còn nhớ rõ lần đầu nấu bữa sáng cho anh chính là món này, một chén cháo trắng không thêm thứ gì nhưng anh lại ăn đến thực mỹ mãn, hiện tại đã mua đường phèn, thêm vị ngọt tự nhiên chắc chắn sẽ làm Thế Huân thích.

Đun nồi nước đến sôi, đem gạo nếp vo sạch đổ vào, vặn nhỏ lửa từ từ nấu nhừ. Chỉ trong chốc lát, mùi hương gạo nếp nồng đậm liền từ trong nồi nhẹ nhàng bay ra, Lộc Hàm gợi lên khóe môi, trên mặt nở một nụ cười tự nhiên. Vì người mình yêu thương mà nấu ăn là một loại hạnh phúc, dù chỉ là một chén cháo gạo nếp. Lộc Hàm đã đem chính tình yêu của mình dành cho Thế Huân gởi vào trong đó, chỉ có điều, anh chỉ nhấm nháp được hương vị mặt ngoài của món cháo mà thôi.

Thế Huân lấy chìa khóa mở cửa, ở chỗ huyền quan liên ngửi được mùi cháo bay đến, đi vào phòng khách, đèn trên bàn trà phát ra thứ ánh sáng màu vàng nhu hòa, đem toàn bộ căn phòng đều hòa trong không khí ấm áp vui vẻ. Càng tới gần phòng bếp, mùi hương càng thêm ngào ngạt hơn, Lộc Hàm đứng ở trước bếp hết sức châm chú khấy cháo, thậm chí ngay cả tiếng bước chân càng ngày càng gần của Thế Huân cậu đều không nghe thấy.

Buổi chiều Thế Huân căn bản là không có hẹn với khách hàng, hôm nay vì muốn dẫn Lộc Hàm đi dạo phố, anh đã từ chối tất cả các cuộc hẹn. Ngay từ đầu anh là muốn dẫn Lộc Hàm đi dạo một vòng, cậu thích cái gì liền mua cho cậu cái đó, chỉ là không nghĩ tới sẽ trùng hợp gặp được Quan Lâm.

Cùng Quan Lâm bên nhau năm năm, Thế Huân yêu năm năm, sủng năm năm, cuối cùng lại chấm dứt bằng việc chia tay. Anh tuy rằng thương tâm khổ sở, nhưng cũng không có oán hận Quan Lâm, dù sao hắn cũng là bởi vì mẫu thân bị ung thư, muốn trước khi lâm chung có thể được ẵm cháu mới cùng anh chia tay, coi như cũng không vui sướng gì hơn mình. Kỳ thực nếu nói về mánh khóe trên thương trường, anh dư sức dùng một chút kỹ sảo đem Quan Lâm về lại bên cạnh, nhưng anh không làm như vậy, Thế Huân chỉ là cố gắng cứu vãng tình cảm hai người, không thành công thì cũng đành chịu. Quan Lâm muốn kết hôn thì cứ kết hôn đi, để lại Thế Huân chậm rãi tự khép lấy vết thương lòng.

Nhưng hôm nay Quan Lâm nói một câu “Ghê tởm nhất chính là đồng tính luyến ái”, làm Thế Huân không biết hắn đã đem tình yêu năm năm qua của hai người vứt đi chỗ nào!? Là muốn phụ họa cô gái kia sao!? Hay là sợ cô ta biết hắn từng là đồng tính luyến ái!? Cô gái kia là bạn gái của hắn? Hay là vị hôn thê?

Nhưng cô gái kia rốt cuộc có thân phận gì Thế Huân không quan tâm. Anh cũng không có si tâm vọng tưởng Quan Lâm là nhìn thấy anh thân thiết với Lộc Hàm mới ăn dấm chua mà nói như vậy, nếu hắn còn để ý đến mình, vậy tại sao lúc trước không kiên trì thêm một chút trong tình cảm của hai người!?

Một câu kia của Quan Lâm làm Thế Huân có cảm giác hắn đã phủ định toàn bộ tình cảm năm năm qua của anh, một cảm giác mất mác chợt nảy lên trong lòng, ngực bị ép đến cơ hồ thở không nổi, cả buổi chiều anh đều vô mục đích lái xe trên đường. Bóng tối dần dần buông xuống, đèn đêm bật sáng, từng tòa nhà cao tầng đều được thấp sáng bằng ngàn ngọn đèn rực rỡ, càng làm cho Thế Huân cảm thấy cô đơn hơn. Ngước mắt lên nhìn cửa số một nhà nào đó lộ ra một ngọn đèn ấm áp, Thế Huân đột nhiên nhớ tới, kỳ thật cũng có một người đang ở nhà chờ mình trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.