Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 61: Cắn [h]



Tình dục theo dây dưa gắn bó của cả hai mà càng ngày càng lan rộng, cơ hồ lúc này khố gian của Thế Huân đã cương cứng, dương v*t thẳng tấp kề sát thân thể Lộc Hàm, khó chịu ma sát.

Lộc Hàm biết Thế Huân nghẹn rất khó chịu, liền nghĩ muốn giúp anh khẩu giao. Cậu mất chút khí lực thoát khỏi nụ hôn của Thế Huân, ngẩng đầu liền thấy một sợ chỉ bạc nước miếng do hai người trong lúc gắn bó tạo ra, Lộc Hàm đỏ mặt, dùng đầu lưỡi liếm đoạn chỉ bạc câu vào trong miệng.

“Ngô…” Thế Huân đang lúc hôn đến động tình, bất mãn vì Lộc Hàm đột nhiên rời đi, lại bởi vì động tác liêu nhân làm hô hấp cứng ngắt, bàn tay đè xuống đầu Lộc Hàm, lại muốn hôn lên đôi môi mềm mại ướt át kia.

“Em… em giúp anh khẩu giao.” Thừa dịp miệng còn chưa bị Thế Huân ngậm vào, Lộc Hàm đỏ mặt nói một câu, cũng đem bàn tay để lên dương v*t anh, cách lớp quần mà xoa xoa.

“Ân…” Thế Huân đáp ứng buông ra thân thể Lộc Hàm, sau đó thoải mái dựa lưng vào ghế sofa. Tuy nói anh rất ngạc nhiên vì sự chủ động của Lộc Hàm, vừa hiến hôn vừa khẩu giao, bất quá đối với Thế Huân mà nói, chỉ cần đơn giản nhắm mắt là được hưởng thụ, thì cần gì để ý quá nhiều nguyên nhân.

Lộc Hàm trượt khỏi thân thể Thế Huân, cuối đầu quỳ gối giữa hai chân anh. Mở ra dây lưng, kéo khóa kéo, cởi quần lót, dương v*t tử sắc thô dài lặp tức thẳng tắp dựng đứng trước mặt, trên thân còn gồ lên gân xanh làm trụ thịt càng thêm dữ tợn, đỉnh quy đầu cực đại no đủ đặt biệt nhô ra, thậm chí trên lỗ nhỏ đã trào ra một ít chất nhầy, làm toàn bộ quy đầu dính nháp một mảng trong suốt.

Nhìn cảnh tượng dâm mỹ này, Lộc Hàm không tự chủ nuốt nước miếng nhớ lại cảm giác sảng khoái khi được Thế Huân tiến vào. Trụ thịt cứng rắn nóng bỏng lần lượt giảo lộng hậu huyệt, bên trong bị cọ xát vừa nóng vừa ngứa, từng đợt khoái cảm theo hậu huyệt lan tỏa ra toàn thân, thời khắc tinh dịch nóng bỏng phun vào nơi sâu nhất, cả người đều giống như bị hòa tan… Càng nhớ lại thân thể Lộc Hàm càng khô nóng khó chịu, ý thức dường như chỉ tập trung ở dương v*t Thế Huân, cậu hé miệng đem đầu lưỡi mềm mại liếm lên gốc của dương v*t, men theo thân trụ liếm ngược lên đến đỉnh, vẽ loạn xung quanh bằng một đạo dấu vết nước miếng.

“Ngô…” dương v*t bị liếm càng thêm trướng đau, Thế Huân hơi hơi nhíu mi, thật muốn đem dương v*t ngay lặp tức sáp nhập vào khoang miệng ấm áp, hảo hảo phát tiết một phen, nhưng lại luyến tiếc đầu lưỡi dịu dàng đang ở trên phân thân mà cao thấp liếm lộng, cảm giác ẩm ướt mềm mại, chọc đến tâm tư Thế Huân đều theo từng cái trượt của đầu lưỡi kia mà dao động không ngừng, thân thể có cảm giác bay bổng, nghĩ phải bắt lấy đồ vật nào đó để bản thân kiên định lại, Thế Huân lung tung sờ soạn sofa, chạm đến bàn tay Lộc Hàm đang khoát trên sofa liền gắt gao cầm lấy.

Tay bị Thế Huân nắm chặt, cảm giác ấm áp truyền tới đáy lòng Lộc Hàm, sau một lần dùng đầu lưỡi liếm lộng từ gốc tới đỉnh, cậu hé miệng đem dương v*t hàm vào trong. Vừa rồi liếm lộng đã làm lỗ nhỏ chảy ra không ít chất nhầy, dương v*t mới vừa bị hàm nhập, đầu lưỡi liền nhấm nháp được mùi vị tanh mặn nhàn nhạt. Lộc Hàm cuộn tròn đầu lưỡi nhẹ nhàng đâm vào lỗ nhỏ trên đỉnh, liền cảm giác được bàn tay Thế Huân đang nắm lấy tay mình đột nhiên căng thẳng, miệng phát ra một tiếng rên rĩ, một cỗ chất nhầy tanh mặn liền theo lỗ nhỏ trào ra. Lộc Hàm cảm giác mình đã tìm được cách làm Thế Huân thoải mái, liền cuốn đầu lưỡi tại đó đâm hạ vài cái, một lượng lớn chất nhầy lại tràn ra, nhất thời trong miệng Lộc Hàm đều ngập tràn hương vị của Thế Huân.

“Ân… Ngậm sâu chút…” Cảm giác bị đầu lưỡi đâm vào quy đầu như thế, bản thân Thế Huân cũng sắp bắn đến nơi, anh vội vàng dùng tay nhàn rỗi của mình bắt lấy đầu Lộc Hàm ấn xuống càng sâu.

Lộc Hàm cũng liền lập tức ngoan ngoãn đem dương v*t ngậm vào càng sâu bên trong miệng, bởi vì sợ răng nanh làm tổn thương đến da, cậu cố ý đem miệng mở thật lớn, nước miếng vô pháp nuốt vào chảy xuống ướt cả âm mao Thế Huân. Lộc Hàm nghĩ muốn cố gắng hàm sâu một chút để Thế Huân càng thêm thoải mái, nhưng bởi vì dương v*t quá mức thô dài, quy đầu đã đĩnh đến chỗ sâu nhất trong yết hầu, khiến hô hấp trở nên khó khăn nhưng phân thân vẫn chỉ vào được hơn phân nửa, Lộc Hàm chỉ có thể dùng môi mút trụ dương v*t, cao thấp phun ra nuốt vào.

“Ngô… Sâu một chút… Sâu hơn một chút…” Thế Huân bị khoái cảm bao phủ, thầm nghĩ làm sao để cho khoang miệng ấm áp kia càng vậy trụ dương v*t của mình, liền không quan tâm mà đĩnh thắt lưng hướng càng sâu trong miệng Lộc Hàm giảo lộng.

Yết hầu bị đỉnh đến khó chịu, cũng vô pháp nhập thêm nữa phần. Nhưng khi nghe được Thế Huân khó chịu rên rỉ, Lộc Hàm cảm thấy có chút đau lòng, thầm nghĩ hay cho anh cấm vào chỗ kia của mình đi, ít nhất có thể làm cho dương v*t toàn bộ đều đi vào. Lập tức liền há mồm buông ra dương v*t, đứng dậy cởi quần, trèo lên sofa dạng chân ngồi chồm hỗm qua người Thế Huân, nâng mông lên nhắm ngay vật cứng rắn thẳng đứng kia trực tiếp ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.