Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 67: Mộng đẹp



Vừa rồi làm tình thực thích, nhưng thực ra cũng đem Lộc Hàm mệt muốn chết. Một là bắn đến hai lần làm thân thể hư nhuyễn, hai là lúc ân ái vẫn luôn câu lấy thắt lưng Thế Huân làm hai chân bủn rủn. Cho nên vào phòng tắm, khi Thế Huân đặt cậu xuống đất, Lộc Hàm đưa tay chống lấy tường mới đỡ được thân thể. Thế Huân cũng biết mình làm có bao nhiêu kịch liệt mới khiến cho Lộc Hàm biến thành như vậy, hơn nữa tâm tình hiện tại đang tốt, cũng không cần Lộc Hàm tự mình làm, Thế Huân chính là giúp cậu tắm rửa thân thể còn giúp cậu tẩy sạch hậu huyệt, tuy rằng ngón tay tiến vào lổ nhỏ mềm mại ướt át kia là để rửa sạch tinh dịch còn xót lại, nhưng Thế Huân suýt nữa là cầm giữ không được.

Bất quá cũng là đàn ông ba mươi tuổi rồi, biết được như thế nào để khống chế dục vọng, sẽ không giống thiếu niên 17,18 tuổi xúc động một chút là cắm đi vào. Thế Huân rất nhanh giúp Lộc Hàm rửa sạch, còn mình thì vội vã tẩy sạch rồi lặp tức ra khỏi phòng tắm, tựa hồ hai mắt không nhìn thất thân thể trần truồng của Lộc Hàm sẽ có thể giảm bớt khát vọng của mình đối với cậu.

Tưởng tượng có thể vui vẻ sống cùng nhau với Thế Huân, Lộc Hàm ngốc nghếch nghĩ rằng mộng đẹp trong lòng đã trở thành sự thật. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cũng rất thức thời không đợi Thế Huân mở miệng bảo cậu đi, sau khi mặc quần áo tử tế liền tập tễnh từng bước từng bước hướng phòng mình đi đến.

“Em đêm nay ngủ lại đây đi.” Thế Huân chăm chú nhìn bóng dáng lung lay của Lộc Hàm một hồi lâu, vẫn nhịn không được mở miệng. Người Lộc Hàm vốn gầy, bận vào bộ quần áo mặc nhà rộng thùng thình, dáng người lại càng có vẻ đơn bạc, lại bởi vì thân thể không thoải mái mà tư thế đi không được tự nhiên, đều này làm Thế Huân sinh ra vài phần đau lòng.

“A!?” Lộc Hàm quay đầu, ánh mắt ngây dại nhìn Thế Huân, căn bản là không thể tin những gì mình nghe thấy.

“Sao vậy, em không thích ngủ cùng giường với tôi à!?” Khoảng cách hai người rất gần, Lộc Hàm không thể không nghe thấy mình nói gì, chủ động kêu cậu ở lại, đổi lại một tiếng đáp không đâu ra đâu. Trong lòng Thế Huân trong lòng cảm thấy mất mặt, liền nhíu nhíu mày, khẩu khí cũng ẩn chứa một tia không vui.

“Không… Không phải… Em.. Em đồng ý mà…” Lộc Hàm vội vàng phủ nhận, lúc thì lắc lúc lại gật đầu.

“Lại đây ngủ đi.” Nhìn đến bộ dáng lo lắng của Lộc Hàm, biểu tình Thế Huân dịu đi, bình thản nói một câu, liền tự mình cởi quần áo lên giường nằm.

Sau khi Quan Lâm rời đi, Thế Huân cũng không có tâm tình dư thừa mà tưởng nhớ đến những chuyện đã qua, trên giường cũng chỉ để lại một cái gối một tấm chăn. Lộc Hàm từ từ đi đến giường, cởi bỏ quần áo xốc lên một góc chăn thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh anh.

Trong chăn thân thể cả hai đều trần trụi, khi tiếp xúc với da thịt ấm áp của Lộc Hàm, Thế Huân kỳ lạ phát hiện bản thân không có sinh ra dục vọng, chỉ là cảm giác trong lòng thực ấm áp, thực thoải mái.

“Em buổi tối ngủ không có thói quen xấu nào chứ!?” Hai người im lặng nằm trong chốc lát, Thế Huân đột nhiên mở miệng hỏi một câu. Khi sống cùng Quan Lâm, cả hai bắt đầu ngủ chung một chăn, nhưng thói quen ngủ của Quan Lâm không tốt, một lát là xoay tới xoay lui, làm Thế Huân ngủ cũng không được tốt, sau đó chỉ có thể tách ra mạnh ai nấy ngủ. Vết xe đỗ trước kia làm Thế Huân có điểm sợ hãi, lo lắng Lộc Hàm có có tư thế ngủ không tốt.

“Không có.” Lộc Hàm nghiêng người đáp lời Thế Huân một câu làm cho anh an tâm tươi cười.

“A. Tắt đèn ngủ đi.” Thế Huân yên lòng, nghĩ thầm Lộc Hàm sẽ không lừa gạt mình. Mà dù cậu có thói quen xấu, thì chính mình đã mở miệng bảo cậu ở lại, hiện tại lại đuổi đi thì sẽ quá đáng rồi, hai người cùng giường chỉ một buổi tối, mình nhẫn chút là được chứ gì. Thế Huân dặn Lộc Hàm tắt đèn, lập tức liền nhắm hai mắt lại.

Lộc Hàm đưa tay tắt đèn ngủ, trong phòng lâm vào bóng tối, bên cạnh tiếng thở của Thế Huân càng ngày càng đều, hẳn là ngủ rồi.

Thẳng đến hiện tại, Lộc Hàm vẫn cảm thấy có thể cùng Thế Huân cùng giường mà ngủ giống như là chưa ngủ hẳn, đã bắt đầu nằm mơ! Tâm tình kích động thật lâu vô pháp bình phục, nhưng lại không dám phát ra nửa điểm thanh âm sợ đánh thức Thế Huân ở bên cạnh, thậm chí ngay cả hô hấp đều cố gắng làm thật nhẹ nhàng. Tay Lộc Hàm bên trong ổ chăn nhẹ nhàng khoát lên tay Thế Huân, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp làm cho hốc mắt của cậu lập tức ươn ướt.

“Ngô…” Thế Huân đột nhiên phát ra một tiếng nức nở vô thức, làm Lộc Hàm lập tức dời đi cánh tay.

“Thế… Thế Huân…” Thế Huân trở mình, giống như đang ôm gối ôm, hai tay quấn lấy thân thể của Lộc Hàm, đem cậu gắt gao kéo vào trong ngực. Lộc Hàm hoảng sợ, nghĩ rằng Thế Huân tỉnh lại muốn làm cái gì, nhưng đợi nửa ngày anh cũng chỉ dùng hai má cọ cọ bả vai mình, cánh tay ôm chặt hơn một chút, sau đó không có thêm động tĩnh nào nữa.

Nằm trong lòng ngực ấm áp của Thế Huân, Lộc Hàm cũng chầm chậm nhắm hai mắt lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.