“Thế… Thế Huân…” Lộc Hàm mặc xong áo sơmi, lo lắng bước vào phòng ngủ. Trước khi vào phòng, cậu đã đứng ở trước gương, nhìn trước nhìn sau cả buổi, chỉnh chỉnh sửa sửa, sợ Thế Huân sẽ cảm thấy cái áo anh mua mặc trên người mình nhìn không bắt mắt.
“Không phải đã nói em ‘Chỉ’ mặc áo sơmi sao!?” Thế Huân đang dựa vào đầu giường đọc sách, nghe được tiếng của Lộc Hàm thì ngẩng đầu lên, nhìn đến cậu quần tây áo sơ mi chỉnh tề, nhíu nhíu mày, bất mãn oán giận nói một câu.
“A!? Em…” Lộc Hàm không biết Thế Huân tại sao lại mất hứng, lo lắng muốn giải thích rằng mình đúng là chỉ mặc áo sơ mi, bên trong cái gì đều không có mặc. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Thế Huân vẫn luôn chăm chăm nhìn vào hai chân mình, hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, khuôn mặt bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
Sau đó, Lộc Hàm ngoan ngoãn cỡi quần tây cùng quần lót để qua một bên, hạ thân hoàn toàn trần trụi, toàn thân cao thấp cũng thực “Chỉ” mặc mỗi cái áo sơ mi, ngượng ngùng khép lại hai chân đứng trước mặt Thế Huân. Ngẩn đầu nhìn thấy anh châm chú nhìn mình, Lộc Hàm mặt càng đỏ hơn, cũng may vạt áo sơmi đủ dài, che lại dương v*t đã có chút cứng rắn, bằng không tuy nói Lộc Hàm luôn đối Thế Huân ngoan ngoãn phục tùng, anh tùy tiện muốn sao thì cũng thỏa mãn anh, nhưng Lộc Hàm vừa nghĩ tới chính mình bị Thế Huân nhìn chăm chú, dương v*t liền vô pháp khống chế mà cương, thực hận không thể tìm một cái lỗ lặp tức chui xuống.
Ánh mắt mông lung, hai má phiếm hồng. Hầu kết không nhô ra mấy phập phồng lên xuống, cổ áo hơi hơi mở rộng lộ ra cảnh oa (aka là hang cua trên cỗ á) lỗm xuống, áo sơ mi trắng rộng thùng thình làm thân hình thon gầy càng có vẻ đơn bạc.
Nửa người trên ăn mặc chỉnh tề, nửa người dưới lại hoàn toàn trần trụi, hai chân thon gầy thẳng tấp làm cho người ta mơ màng. Tuy rằng vạt áo sơmi dài tới đùi, nhưng chỗ khố gian lúc này đã nổi lên một chút, đại khái chỉ cần hơi di chuyển, dương v*t cứng rắn sẽ lõa lồ hiện ra… Thế Huân không chuyển mắt nhìn Lộc Hàm, cảnh tượng trước mắt cùng lúc trước tưởng tượng giống nhau như đúc, nhưng khi chân thật nhìn thấy cậu hấp dẫn như thế đứng trước mặt mình, cảm giác huyết mạch sôi sục tưởng tượng kia căn bản là không thể sánh bằng. (=]]]] thằng này nó biến thái quá)
Thế Huân từ giường đứng lên đi đến trước mặt Lộc Hàm, dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, môi liền hôn lên đôi môi mềm nhuyễn của Lộc Hàm.
Lộc Hàm hé miệng, mặc kệ lưỡi Thế Huân xâm nhập vào bên trong, đầu lưỡi còn chủ động cuống lấy anh.
Lộc Hàm nhu thuận dịu ngoan làm cho Thế Huân trong lòng khẽ động, nếu như nói lần trước lúc ân ái Lộc Hàm bất chấp đau đớn, dùng hậu huyệt chưa được khuếch trương muốn an ủi dương v*t đang trướng đau của anh, làm Thế Huân hoài nghi cậu có phải hay không thích mình, vậy thì hôm nay lúc cậu cùng bạn học nói chuyện, anh giả trang làm bạn trai Lộc Hàm, một loạt phản ứng của cậu đã làm anh xác định 100% cậu là thật sự thích mình.
Lúc bạn học của Lộc Hàm hỏi thân phận của Thế Huân, anh nhìn thấy Lộc Hàm xấu hổ không biết trả lời ra sao, mà đôi tiểu phu phu ở đối diện lại trắng trợn tay trong tay khoe khoang sự ngọt ngào của bọn họ. Thế Huân trong lòng mềm nhũn, không nỡ để một mình Lộc Hàm đối diện khó khăn.”Tôi là bạn trai của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân” những lời này là Thế Huân tự nhiên thốt ra, mà Lộc Hàm sau khi nghe được, trên mặt nháy mắt xuất hiện nét kích động cùng vui mừng như điên hoàn toàn thu vào trong mắt Thế Huân.
Nếu đã giới thiệu là bạn trai, Thế Huân tự nhiên cũng biểu hiện thân mật một ít, cánh tay nhanh ôm lấy bả vai Lộc Hàm, lại dịu dàng nắm lấy khuôn mặt người đối diện, người bạn học kia trêu bọn họ nên giữ ý tứ một chút, mặt Lộc Hàm lặp tức đỏ bừng. Bộ dáng thẹn thùng ngọt ngào kia cũng không có nửa điểm che dấu.
Bạn học cũ đi rồi, Thế Huân đùa Lộc Hàm phải lấy thân báo đáp cho những hỗ trợ của anh, bất quá còn dùng câu “Dùng trái tim để hứa” để thăm dò, bộ dáng Lộc Hàm khẩn cấp gật đầu đáp ứng đã làm cho Thế Huân hoàn toàn sáng tỏ, cũng sẽ không cần cậu phải chính miệng nói ra. Nếu Lộc Hàm thật sự gật đầu đáp ứng, Thế Huân ngược lại không biết nên xử lý tình cảm của hai người như thế nào. Liền cố ý không cho Lộc Hàm có thời gian trả lời, lập tức nói sang chuyện khác dắt tay cậu cùng nhau trở về nhà.
Tính từ lúc bắt đầu bao dưỡng, thời gian hai người sống chung cũng chỉ hơn một tháng, phía trước hình như chưa từng tiếp xúc, Lộc Hàm tại sao đột nhiên lại thích mình!? Hơn nữa còn đối với mình phi thường tốt, tựa hồ tình cảm rất sâu sắc!? Thế Huân trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao bộ dáng anh rất suất chúng, gia thế tốt, lại là tổng giám đốc Ngô thị, với lại lấy thái độ anh đối với Lộc Hàm, nhất định là khi cậu làm MB chưa từng gặp qua người đàn ông nào tốt đến vậy, tất cả những đều này làm Thế Huân cảm thấy, Lộc Hàm sẽ thích mình cũng không có gì lạ.