Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 72: Tâm động [h]



Hiện tại Thế Huân đã biết tình cảm của Lộc Hàm. Trái lại chính là, bản thân mình đối với Lộc Hàm là cảm giác gì!? Thế Huân nghĩ chính mình hẳn sẽ không đi thích một MB đi. Lộc Hàm cùng Quan Lâm so sánh, điều kiện bên ngoài đều kém nhiều lắm, tướng mạo bình thường, gia thế phổ thông, hơn nữa còn là một MB ai cũng có thể làm chồng.

Nhưng Thế Huân lại không thể không thừa nhận, so với Quan Lâm, anh càng thích cùng Lộc Hàm sống cùng nhau. Cùng tan tầm, cùng đi chợ mua thức ăn, những bữa cơm mỹ vị ngon miệng, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ… Hai người thực giống như một đôi vợ chồng bình thường. Cuộc sống ấm áp làm Thế Huân chân chính cảm nhận được từ ‘Nhà’, đây là điều mà trước kia cùng Quan Lâm chưa bao giờ cảm thụ qua. Thậm chí cuộc sống quá mức tốt đẹp có khi còn làm cho tiềm thức của Thế Huân xem nhẹ quan hệ bao dưỡng của hai người cùng thân phận MB của Lộc Hàm.

Thế Huân có chút phân vân, hưởng thụ cuộc sống thoải mái do Lộc Hàm mang lại, còn có cảm giác điên cuồng khi hai người hợp lại làm một. Nhưng lại cảm thấy Lộc Hàm là một MB, trong lòng ít nhiều có chút không được tự nhiên, trong nhất thời cũng không xác định được mình có thể tiếp nhận được tình cảm của Lộc Hàm hay không.

Quên đi, vẫn là làm bộ như cái gì cũng không biết đi, dù sao Lộc Hàm thích mình, trăm phương nghìn kế đối xử tốt với mình, đối với mình có lợi không hại, cho nên hai người duy trì tình trạng hiện tại cũng không có gì là không tốt.

Thế Huân hôn môi Lộc Hàm, bàn tay hướng sau lưng cậu không ngừng xoa nắn, áo sơ phẳng phiu màu trắng cũng bị niết thành nhiều nếp nhăn. Bàn tay Thế Huân thuận theo đường cong trên lưng Lộc Hàm dần dần trượt xuống cái mông. Vén lên vạt áo sơ mi, trực tiếp nắm hai bên cánh mông mạnh mẽ xoa bóp, hơn nữa một bên nhu một bên còn đem mông Lộc Hàm dùng sức hướng khố gian của mình mà ấn, làm cho dương v*t cùng đồng dạng cứng rắn của cả hai cách lớp quần Thế Huân mà không ngừng ma xát.

“A!” Dù sao Lộc Hàm vẫn đang trần trụi nửa người dưới, Thế Huân lại ấn rất dùng sức, không biết là do bị dây lưng hay lớp vải quần thô ráp cọ xát trúng, Lộc Hàm đau đớn kêu một tiếng.

“Có phải hay không đụng phải!?”Thế Huân lập tức buông Lộc Hàm ra, nhìn thấy cậu đau đến mồ hôi lạnh đều toát ra, khuôn mặt nguyên bản hồng hồng cũng trở nên trắng bệch, thậm chí dương v*t đang cứng rắn cũng vì đau đớn mà mềm nhũn.

“Không… Không có việc gì…” Lộc Hàm nhanh chóng cắn môi, không để mình vì đau mà kêu lên nữa.

“Sao lại không có việc gì!? Đều cọ đỏ…” Thế Huân đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Lộc Hàm, vén lên áo sơ mi, nhìn đến dương v*t bị quần cọ xát mà đỏ lên, đầu tiên là dùng môi nhẹ nhàng hôn lấy, rồi mới hé miệng đem dương v*t ngậm vào, cũng không có phun ra nuốt vào, mà chính là dùng khoang miệng ấm áp vây trụ, nghĩ muốn giúp Lộc Hàm giảm bớt một chút đau đớn.

Cho dù Thế Huân đã tính sẽ vờ như không biết tình cảm của Lộc Hàm, nhưng trong lòng ít nhiều đã có chút khác lạ. Nói sau thì Lộc Hàm bị đau đến đổ mồ hôi cũng hoàn toàn là sai lầm của anh, là Thế Huân bảo Lộc Hàm chỉ mặc mỗi áo sơ mi trần trụi nửa người dưới, lại nhất thời kích động dùng sức ấn người ta vào quần mình cọ xát. Hơn nữa Lộc Hàm mặc kệ có bao nhiêu đau cũng sẽ không trách cứ Thế Huân nửa câu, chính là cắn chặt răng cố nén.

Thế Huân cũng không phải ý chí sắt đá, nhìn bộ dáng Lộc Hàm đỏ hốc mắt nhẫn nhịn chịu đau, trong lòng mềm nhũn, cảm giác đau lòng trỗi dậy, muốn giúp cậu an ủi giảm bớt một chút, dù sau cũng không phải chưa từng giúp Lộc Hàm khẩu giao, làm như thế cũng không có gì là ghê gớm.

“Thế… Thế Huân…” Đối với Thế Huân là không có gì, nhưng Lộc Hàm cảm thấy dương v*t mình không cẩn thận bị cọ, Thế Huân liền ngồi xổm xuống ngậm nó vào trong miệng, cảm giác được Thế Huân che chở làm Lộc Hàm đến thanh âm cũng thay đổi, lập tức cảm giác một chút cũng không đau. Thậm chí bởi vì được Thế Huân hàm trong miệng, đầu lưỡi mềm mại nhẹ liếm quy đầu, Lộc Hàm liền khống chế không được lại dần dần cương.

“Lại vừa cứng! Xem ra là không đau!” Thế Huân buông ra dương v*t lần thứ hai cứng rắn, mỉm cười nhẹ búng ngón tay, làm trụ thịt mất thăng bằng lung lay, Lộc Hàm rên rỉ một tiếng, Thế Huân liền lại há miệng đem dương v*t ngậm lấy. Lần này hoàn toàn là dẫn theo cảm giác tình dục mà khẩu giao, bất quá không cố dùng sức mút, mà chỉ ôn nhu phun ra nuốt vào, ngẫu nhiên dùng đầu lưỡi khẽ liếm lên quy đầu vài cái.

“Aha… Thế Huân Thế Huân…” dương v*t tựa hồ ở trong miệng Thế Huân lại trướng lớn một chút, quy đầu bị liếm càng ngày càng căng, hai chân Lộc Hàm mềm nhũn không chút khí lực, chỉ có thể lấy tay vịnh vào bả vai Thế Huân chống đỡ cơ thể sắp ngã. Có lẽ đối với Thế Huân mà nói, lần đầu tiên giúp Lộc Hàm khẩu giao là ở trên giường, bây giờ là ngồi xổm ở trước mặt cậu, chẳng qua là thay đổi tư thế cùng vị trí. Còn đối với Lộc Hàm, là người mình thầm yêu mười năm, người trong cảm nhận vẫn luôn cao cao tại thượng Thế Huân, cứ như vậy không một chút băn khoăn ngồi trước mặt mình phun ra nuốt vào dương v*t của mình, chỉ vì muốn ình vui thích cùng khoái cảm. Có phải hay không là bởi vì thích mình mới làm đến bước này, “Tôi là bạn trai của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân" những lời này liên tục hiện lên trong đầu, Lộc Hàm không thể không nghĩ đến, không thể không động tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.