Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 84: Hậu mặt [h]



“Thế… Thế Huân, không… không cần…” Lộc Hàm lo lắng muốn rút tay về, nhưng khí lực lại không sánh bằng Thế Huân, thân thể sau khi bắn tinh lại hư nhuyễn, tay còn bị Thế Huân nắm chặt hơn, làm sao cũng rút về không được. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi của anh liếm từ lòng bàn tay cho đến ngón tay, đem toàn bộ tinh dịch trên tay của mình hoàn toàn liếm sạch sẽ. Ngẫu nhiên Thế Huân ngẩng đầu, trong mắt lại thoáng qua nụ cười ấm áp mềm mại, Lộc Hàm chợt thấy sóng mũi cay cay, đôi mắt mới khóc xong lại đỏ lên vài phần.

“Thế Huân Thế Huân… nhanh lên tiến vào… em muốn…” Thập chỉ liên tâm ( mười ngón tay nói liền với trái tim), Thế Huân sau khi liếm khô tinh dịch, lại đem những ngón tay thon dài kia ngậm vào miệng mút lấy, cảm giác tê dại ngứa ngáy theo ngón tay lan ra toàn thân, làm cho Lộc Hàm tâm động tình cũng động, cổ họng phát ra âm thanh mang giọng mũi nghẹn ngào, bàn tay rãnh rỗi nôn nóng vụng trộm muốn cởi bỏ quần của Thế Huân.

“Đừng nóng vội, để tôi.” Thế Huân há miệng buông ngón tay Lộc Hàm ra, đưa tay cởi bỏ quần của mình, trụ thịt cứng rắn lập tức bật ra.

“Thế Huân…” Lộc Hàm lần này chủ động ghé vào giường, mông hướng Thế Huân cao cao nhếch lên, còn dùng sức tách ra hai chân, đem huyệt khẩu bài khai thêm một chút.

Lỗ nhỏ sâu thẩm kia không ngừng co rút, tựa như cái miệng nhỏ nhắn tham ăn muốn đem dương v*t của mình nuốt vào, cảnh tượng dâm mỹ trước mặt Thế Huân làm sao còn có thể nhịn được, bất quá cũng không có bừa bãi trực tiếp cấm vào, đầu tiên là cẩn thận đem cực đại đích quy đầu chen vào huyệt khẩu, rồi mới cố gắng kềm chế sức lực từng chút hướng chỗ sâu bên trong cọ xát.

“Mau một chút… A…” Lộc Hàm biết Thế Huân cố ý phóng hoãn tốc độ tiến vào là vì sợ làm đau mình, nhưng khi hậu huyệt cảm nhận được sự thô nóng của dương v*t, Lộc Hàm càng thêm đau lòng vì Thế Huân bị nghẹn đến khó chịu, mông hướng ra sau đỉnh đỉnh, lập tức toàn bộ dương v*t bị nuốt vào hậu huyệt, nháy mắt sự thoả mãn khi trọn vẹn dung nạp được Thế Huân làm cho cậu khó kìm lòng hô lên một tiếng.

“Hô…” Cảm giác lập tức được nơi ấm áp bao quanh, thoải mái đến mức làm Thế Huân thở mạnh một hơi, cũng không nóng lòng trừu sáp, mà nhắm mắt lại, cảm nhận hậu huyệt mềm mại gắt gao hấp thụ dương v*t, hai người kết hợp không có một khe hở, Thế Huân cảm thấy giống như cả con người lẫn trái tim đều đã sáp nhập vào trong thân thể Lộc Hàm, trong lòng một trận rung động, cuối xuống dùng tư thế đang giao hợp của hai người ôm ngang lấy Lộc Hàm.

Thế Huân đưa tay kéo lấy thắt lưng Lộc Hàm, một tay nhẹ nắm lấy cằm cậu làm cho cậu phải quay đầu, đôi môi anh dán lên, một bên hôn cậu một bên làm dương v*t càng đâm sâu vào, bắt đầu chậm rãi trừu sáp hậu huyệt.

Cửa phòng ngủ đóng chặt, bịt kín không gian tràn đầy hương vị tình dục, tiếng nước phát ra khi hai người hôn nhau cùng thanh âm thân thể va chạm trừu sáp quanh quẩn bên tai, kích thích thân thể càng thêm khoái cảm, bàn tay Thế Huân lung tung mò mẫm trên người Lộc Hàm, cọ đến đầu v* cứng rắn, liền dùng ngón tay chà xát thưởng thức; khi đụng đến dương v*t cứng rắn, liền đưa tay cầm lấy cao thấp an ủi.

“Ngô…” dương v*t Thế Huân vừa thô vừa dài, đem hậu huyệt mở ra đến cực hạn, quy đầu bóng mượt to lớn luôn hung hăng hướng chỗ sâu bên trong mà đĩnh, đầu lưỡi cũng bị Thế Huân câu triền mút vào, khoải cảm vui sướng một lần lại mạnh hơn một lần, Lộc Hàm thân mình mềm nhũn dựa vào trong ngực Thế Huân đang ở phía sau, nhưng lúc Thế Huân đưa tay cầm lấy dương v*t của mình, nguyên bản ánh mắt đang mông lung mê mang lập tức bối rối, trong miệng mơ hồ thoát ra thanh âm không rõ.

“Xảy ra chuyện gì!?” Thế Huân khó hiểu buông miệng Lộc Hàm ra, nhưng động tác trừu sáp cùng an ủi dương v*t không có dừng lại.

“A a… không cần lấy tay… em... em… phía sau…” Lộc Hàm nhớ rõ lần trước lúc ân ái, Thế Huân chỉ thích trừu sáp hậu huyệt đem mình thao đến bắn, đương nhiên an ủi phía trước sẽ càng thoải mái, nhưng Lộc Hàm muốn làm cho anh cao hứng, lại ngượng ngùng không thể trực tiếp giải thích, đỏ mặt lắp bắp muốn đẩy bàn tay anh đang cầm dương v*t của mình ra.

“Có phải muốn tôi chỉ sáp hậu mặt!?” Thế Huân hiểu rõ ý tứ của Lộc Hàm, không có hảo ý cười ra tiếng, buông ra dương v*t Lộc Hàm, lại cố ý đột nhiên thẳng thắt lưng ở chỗ sâu bên trong hậu huyệt đĩnh lộng một chút.

“A…” Thân mình Lộc Hàm vốn còn hư nhuyễn, Thế Huân lần này lại dùng lực khá lớn. Lộc Hàm mất trọng tâm ngã về phía trước, lại khôi phục tư thế quỳ gối nằm úp sấp, vểnh mông lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.