Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 90: Hoài nghi



“Vạn lão bản, công việc ngài giao tôi đã hoàn thành.” Mắt thấy sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, Lộc Hàm siết chặt thời gian vội vàng hoàn thành công việc, đem văn kiện đã hoàn chỉnh để lên bàn làm việc trước mặt Vạn lão bản.

“Làm tốt lắm.” Vạn lão bản cầm lấy văn kiện quét hai mắt, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Vạn lão bản, nếu không còn chuyện gì khác, tôi có phải có thể tan tầm rồi không!?” Lộc Hàm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng hỏi một câu, trong lòng đã sớm lo lắng muốn chết, sợ hãi mình về trễ sẽ để Thế Huân phải đói bụng.

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, Lộc Hàm a, cậu hôm nay tăng ca cũng rất vất vả, tôi thân là lão bản cũng phải biết điều một chút, cùng đi ăn cơm đi, tôi mời khách!” Vạn lão bản đứng dậy khỏi ghế, vô cùng hào khí vỗ vỗ ngực mình.

“Không cần không cần, cám ơn tốt ý của Vạn lão bản. Tôi còn việc gấp phải về nhà…” Lộc Hàm vội vàng xua tay cự tuyệt.

“Gấp cái gì a, thật vất vả mới có cơ hội, vừa lúc hai chúng ta có thể ăn cơm, một bên tăng thêm tình cảm giữa ông chủ và nhân viên.” Vạn lão bản giống như sợ Lộc Hàm rời khỏi, vừa nói chuyện vừa đứng dậy khỏi bàn công tác chặn ngang cánh tay của Lộc Hàm.

“Vạn lão bản, nhà của tôi thật sự có việc gấp…” Lộc Hàm vung cánh tay muốn thoát khỏi kìm kẹp của Vạn lão bản, nhưng cái tay phì kia lại càng nắm chặt.

“Đi thôi đi thôi, cùng đi ăn cơm…” Vạn lão bản cơ hồ là cố sống cố chết nắm lấy cánh tay Lộc Hàm tha khỏi văn phòng.

“Vạn lão bản, Vạn lão bản…” Lộc Hàm bị túm đến nghiêng nghiêng ngã ngã, nhiều lần thiếu chút nữa là té nhào lên mặt đất.

Thời điểm hai người còn đang dằn co, di động Lộc Hàm đột nhiên vang lên.

“Vạn lão bản, tôi… tôi có điện thoại.” Lộc Hàm một bàn tay bám vào vách tường, mới miễn cưỡng không bị Vạn lão bản lôi kéo thân thể.

Vạn lão bản ngừng lại, nhưng cánh tay vẫn cứ như cũ bám lấy Lộc Hàm không buông.

“Uy!?” Lộc Hàm lấy điện thoại từ trong túi ra thấy là do Thế Huân gọi tới, mồ hôi lạnh lập tức liền xông ra, nơm nớp lo sợ bật nút nghe.

“Em bao giờ thì về nhà!?” Trong giọng nói Thế Huân lộ ra vài phần không kiên nhẫn, có lẽ do trễ rồi mà Lộc Hàm còn chưa về nấu cơm, đói bụng nên có chút nóng nảy.

“Em… em, à… lập tức trở về nhà.” Lộc Hàm vừa nghe khẩu khí kia của Thế Huân liền hoảng hốt, nói chuyện lại bắt đầu lắp bắp.

Khụ khụ! Nghe được hai chữ “Về nhà”, Vạn lão bản đang đứng bên cạnh Lộc Hàm cố ý ho mạnh hai tiếng.

“Bên cạnh em có ai sao!?” Thế Huân ở bên kia đầu dây lập tức truy vấn một câu.

“Không… không có.” Lộc Hàm cũng chỉ có thể phủ nhận. Nếu như mình nói có, Thế Huân sẽ hỏi thân phận người kia, mà Vạn lão bản lại đứng bên cạnh, vậy mình nên nói làm sao đây. Lộc Hàm hiện tại có chút hối hận vì đã không nói với Thế Huân mình đi tìm việc làm, một lần nói dối liền phải dùng hàng trăm lần nói dối khác để che lắp, nhưng mà hiện tại lời nói dối này cũng chỉ có thể tiếp tục tái diễn.

“A. Đã khuya rồi, có cần tôi tới đón em không!?” Cũng may Thế Huân cũng không có hỏi nhiều, ngược lại quan tâm đến Lộc Hàm.

“Không cần không cần! Em lập tức về nhà.” Lộc Hàm nào dám để Thế Huân tới đón mình, liền vội vàng cự tuyệt.

“Vậy được rồi, lát gặp lại.” Thế Huân tỏ vẻ đã biết liền trực tiếp cúp điện thoại.

“Vạn lão bản, nhà tôi thật có chuyện gấp, phải lập tức trở về.” Nghe được thanh âm Thế Huân cúp điện thoại, Lộc Hàm lập tức xoay người đối mặt Vạn lão bản ở bên cạnh, bởi vì nghe ra giọng điệu anh có vẻ không vui, cậu không dám để anh phải chờ nữa, cũng sẽ không yếu đuối như vừa nãy mặc ý Vạn lão bản tha túm mình, giơ tay lên ương ngạnh tách khỏi bàn tay béo phì của lão.

“Được rồi được rồi, lần sau có cơ hội lại mời cậu đi ăn cơm, thật sự là hảo tâm không hảo báo…” Vừa thấy Lộc Hàm thay đổi thái độ, Vạn lão bản đô đô ồn ào giống như bất đắc dĩ buông tay.

Lộc Hàm cũng bất chấp vấn đề lễ phép, ngay cả “Tạm biệt” cũng chưa nói, lập tức xoay người chạy đi.

“Lần này tạm thời buông tha cậu.” Vạn lão bản nheo lại đôi mắt đậu xanh chăm chú nhìn bóng dáng Lộc Hàm đang vội vàng rời đi, khóe miệng câu lên, gương mặt tràn đầy thịt béo hiện lên một nụ cười cực kỳ bỉ ổi.

Vừa rồi tiếng ho kia không phải là thanh âm của đàn ông sao!? Lộc Hàm tại sao lại nói bên cạnh hắn không có ai!?

Thế Huân ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cau mày chăm chú nhìn vào màn hình di động đã sớm tắt tối thui.

Trong nhà Lộc Hàm chỉ có cậu cùng mẹ, tại sao có thể xuất hiện tiếng ho của đàn ông!? Có phải là mình suy nghĩ quá nhiều hay không, có lẽ lúc ấy Lộc Hàm đã rời khỏi nhà, đang đi trên đường nên mới có thanh âm của đàn ông khác, có lẽ người kia chỉ là người qua đường mà thôi. Nhưng mới rồi gọi điện thoại, hoàn cảnh xung quanh cậu rất yên lặng, đâu có giống đang ở trên đường!

Mày Thế Huân càng nhăn càng chặt.

Từ khi Lộc Hàm từ chức ở Ngô thị, gần một đoạn thời gian đều ngoan ngoãn ở nhà. Mỗi ngày Thế Huân rời giường đều có bữa sáng nóng hổi để ăn, vừa ra đến trước cửa, cậu sẽ giống cô vợ nhỏ nhu thuận động lòng người giúp anh đeo caravat, sửa sang lại quần áo, cẩn thận dặn dò anh lái xe phải cẩn thận, luôn mỉm cười nhìn theo Thế Huân đi vào thang máy rồi mới đóng cửa vào nhà. Khi Thế Huân tan tầm về đến nhà, nhất định sẽ nhìn thấy Lộc Hàm đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối ngon miệng, anh chỉ cần ngồi vào bàn chờ ăn là được. Hai người ăn xong cơm chiều, tự nhiên Lộc Hàm sẽ chủ động đem hết thảy thu thập sạch sẽ, rồi mới tiến hành “Vận động tiêu cơm” mà mỗi đêm vẫn làm…

Nghĩ đến đây, đôi mày nhíu chặt của Thế Huân cũng giản ra một ít, trong đầu hiện ra thân mình trắng nõn trần trụi của Lộc Hàm, hai chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch không ngừng gọi tên mình, trên gương mặt tích đầy mồ hôi tinh mịn, dung mạo quyến rũ mê người…

Không đúng!!! Thế Huân đột nhiên đình chỉ mơ màng! Tuy rằng gần đây mỗi lần hai người ân ái, trên mặt Lộc Hàm vẫn như trước biểu tình cực hạn vui thích, nhưng anh lại có cảm giác cậu đang che giấu mỏi mệt, thậm chí thỉnh thoảng dưới mí mắt còn bị thâm đen, một bộ dáng mệt nhọc quá độ. Lúc ân ái, Thế Huân bị khoái cảm làm cho não bộ vô tâm nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nhớ lại, hoài nghi trong lòng từ từ sâu đậm, thỉnh thoảng anh cũng có hỏi xem Lộc Hàm ở nhà đã làm những gì, nhưng cậu chỉ nói là dọn dẹp nhà cửa một chút, đi khu chợ gần đó mua thức ăn, theo lý thuyết thì với cuộc sống nhàn nhã như vậy, Lộc Hàm không thể mệt mỏi như thế mới đúng!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.