“Thực xin lỗi em về trễ, em đi nấu cơm ngay đây.” Lộc Hàm vừa vào cửa liền thấy Thế Huân thần sắc âm trầm, cau có ngồi trên ghế sofa, nghĩ rằng do mình về trễ nên mới làm anh mất hứng đến vậy. Cậu nhỏ giọng nhanh chóng nói xin lỗi, rồi vội vã chạy vào bếp.
“Lộc Hàm…” Thế Huân đứng dậy theo sau Lộc Hàm vào phòng bếp, hơn nữa tiến nhanh thêm một bước đưa tay quàng lấy eo cậu, thân thể kề sát vào lưng của cậu. Cằm gác lên vai, cuối đầu hướng lỗ tai Lộc Hàm nhu hòa gọi khẽ một tiếng.
“Thế… Thế Huân…” Lời nói như thì thầm nỉ non vào tai, chọc đến trái tim Lộc Hàm đều nhịn không được run rẩy. Thế Huân bình thường rất ít khi gọi thẳng tên mình, còn gọi "Lộc Hàm” hai chữ thân thiết đến vậy ít lại càng ít. Nhưng vừa rồi anh không phải mất hứng sao, tại sao lại đột nhiên cải biến thái độ. Cậu đoán không ra suy nghĩ trong lòng anh, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nhu thuận dịu ngoan để Thế Huân ôm.
"Lộc Hàm…” Thế Huân lại gọi một tiếng, cúi đầu hôn lên cổ Lộc Hàm, đôi môi mềm mại không ngừng cọ sát vào chỗ da thịt non mịn nơi gáy, lưu lại từng đạo từng đạo nước miếng thấm ướt.
“Anh… anh không phải đói bụng sao!? Em… em sẽ nhanh chóng nấu cơm cho anh ăn.” Thế Huân dịu dàng như thế, Lộc Hàm sao có thể trụ được, thân thể dần dần có phản ứng, lại nhớ chuyện nấu cơm chiều, vội vàng thu liễm tâm thần muốn tránh ra khỏi cái ôm của Thế Huân.
“Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn ăn em.” Thế Huân cúi đầu cười ra tiếng, một cánh tay nhanh hoàn lấy thắt lưng Lộc Hàm ngăn lại thân thể lộn xộn của cậu, tay kia thì làm càn sờ về phía khố gian Lộc Hàm, ngón tay cách lớp quần từ trên xuống dưới phát họa hình dáng dương v*t còn chưa cương.
Tính tình của Lộc Hàm là Thế Huân nói cái gì thì nghe cái đó, anh muốn làm gì liền ngoan ngoãn thuận theo, thân thể lại không chịu được khiêu khích của Thế Huân, ngón tay lộng không quá vài cái, dương v*t liền gắng gượng đĩnh.
“Sao lại mau cứng như vậy!? Xem ra em còn đói hơn cả tôi!” Thế Huân cố ý dùng chút lực nhéo một cái, đổi lấy một tiếng than nhẹ từ Lộc Hàm, anh cười trêu đùa cậu một câu, liền đưa tay cỡi dây lưng Lộc Hàm.
Hạ thân Lộc Hàm phủ tây khố phẳng phiu, bị Thế Huân giải khai dây lưng, quần liền trực tiếp tuột đến đầu gối, lộ ra quần lót màu trắng bên trong.
Vẫn là cái quần lót lúc sáng khi rời giường đã mặc! Thế Huân cúi đầu cẩn thận xác nhận mình không có lầm, rồi lấy ngón tay kéo chiếc quần lót xuống, bên trong chỉ có một vệt ẩm ướt nhỏ, là chất nhầy dương v*t vừa rồi mới tiết ra, những nơi còn lại đều sạch sẽ.
Trong điện thoại rõ ràng truyền đến tiếng ho khan của đàn ông, cậu lại nói với mình bên cạnh không có ai! Tại sao cậu luôn ở nhà mà lại có bộ dáng như rất mệt mỏi!? Chẳng lẽ hết thảy chỉ là do mình hiểu nhầm Lộc Hàm!? Thế Huân nhíu nhíu mày, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Thế Huân đương nhiên không có gấp đến độ Lộc Hàm vừa về nhà là muốn làm tình với cậu ngay, nhưng có một số việc Thế Huân lại rất gấp muốn xác nhận. Trên người Lộc Hàm chứa nhiều điểm đáng ngờ làm cho anh liên tưởng đến thân phận MB của cậu. Cho dù hiện tại quan hệ hai người có ấm áp đến thế nào, cũng không thể làm Thế Huân hoàn toàn quên đi Lộc Hàm là một MB, là chính mình bao nuôi cậu.
Nhưng là dù có nhiều điểm đáng ngờ thì Thế Huân cũng không có chứng cứ rõ ràng, tuy rằng lấy thân phận của anh có thể trực tiếp chất vấn cậu, nhưng anh lại luyến tiếc làm tổn thương hòa khí của cả hai. Vạn nhất là do mình nghĩ nhiều trách lầm cậu, Lộc Hàm đối với mình tốt như vậy, nhìn bộ dáng tổn thương ủy khuất của cậu trong lòng Thế Huân cũng thấy khó chịu. Mà không xác định một chút trong lòng anh lại bất ổn, đúng lúc lấy cớ làm tình tự mình kiểm tra một chút mới an tâm.
Ngón tay Thế Huân để ở phùng gian (khe mông) Lộc Hàm từ trên xuống dưới chậm rãi ma xát, rồi khi sờ đến chỗ cửa huyệt, anh ngoan độc nhẫn tâm, ngón tay đột nhiên sáp đi vào.
“A!” Vừa nãy Thế Huân đều ôn ôn nhu nhu, Lộc Hàm làm sao cũng không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên làm như vậy, lập tức đau đớn hô to một tiếng, nước mắt bỗng chốc ướt hốc mắt.
Hậu huyệt rất khô và chặt, hoàn toàn không có nửa điểm dấu vết bị người khác sử dụng qua!!!