Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta

Chương 29: Kim Đan Đỉnh





Kim đan sơ cấp và kim đan trung cấp, kim đan sơ cấp vừa mới học được cách tự sử dụng linh lực, ai thua ai thắng đã có kết luận.

Du Án cảm thấy không thích hợp, chật vật né tránh một lượt công kích mới, cũng không rảnh lo mất mặt hay không mất mặt, lập tức nhận thua, nhưng mà nháy mắt tiếp theo Lưu phong chủ lại tấn công tới.
Du Án chỉ đành phải ứng phó với ông ta trước, một bên đánh trả một bên có ý đồ rời đi khỏi võ đài, nhưng Lưu phong chủ sớm đã nhận thấy được ý đồ của nàng.

Mỗi khi nàng tới gần bên cạnh võ đài hoặc là có ý nhận thua sẽ bị ông ta nháy mắt ép về ở giữa.
"...!Lưu phong chủ, ta không muốn cùng ngươi tranh giành vị trí Tông chủ, ngươi hà tất phải đuổi cùng giết tận?" Du Án thở hổn hển hỏi.
Đáy mắt Lưu phong chủ hiện lên một tia tàn nhẫn, khác với hình dáng người hiền lành ngày xưa: "Ta cũng không muốn tranh giành cùng Du phong chủ, nhưng ngươi hôm nay nhất định phải chết!"
Dứt lời, lại một đạo linh lực đâm ra, Du Án miễn cưỡng tránh thoát, nháy mắt Lưu phong chủ lại thêm một kiếm, Du Án đột nhiên lắc mình nhưng vẫn bị chậm, trên cánh tay bị chém một nhát.
Sức mạnh chênh lệch, thắng bại đã định.

Nếu nàng còn tiếp tục như vậy nữa thì sợ là chỉ có một con đường chết.

Du Án cắn răng, khi đang tránh né Lưu phong chủ dồn khí đan điền, thanh âm nháy mắt truyền ra rất xa: "Lưu phong chủ, ta nhận thua!"
Võ đài của người tu tiên khác với người phàm trần, lớn đến nổi gần như bao phủ toàn bộ ngọn núi phía sau, đám người vây xem tất cả đều ở ngoài rìa, chỉ có thể nhìn thấy Lưu phong chủ áp chế Du Án, cũng không biết những thứ khác, hiện giờ nghe được âm thanh của nàng thì lập tức nhìn về phía khán đài quyết định.
Chỉ cần khán đài quyết định treo lên cờ xanh thì trận này liền kết thúc, hai người nhất định phải rời sân.
Người quyết định lập tức nhìn về phía Triệu Hòa Bình, lão ta khẽ lắc đầu, lập tức cao giọng nói: "Thi đấu nhận thua cần lấy cờ trắng để xác nhận, miệng nói không có hiệu quả.

Hành động này của Du phong chủ có lẽ là một chiến thuật."
Mọi người vừa nghe lập tức nhìn về phía võ đài, quả nhiên nhìn thấy động tác của Lưu phong chủ chần chờ, nhất thời mọi người bừng tỉnh.
Chu Nhân Nhân cùng Triệu Hòa Bình đứng ở trên đài cao, trong lòng có chút không kiên nhẫn: "Lưu phong chủ sao lại thế này, không phải lại muốn lật lọng, không đành lòng giết nàng ta chứ?"
"Chắc là không phải đâu." Triệu Hòa Bình nhìn thấy rõ ràng mỗi một lần Lưu phong chủ ra tay đều là sát chiêu.
Chu Nhân Nhân cười lạnh: "Nếu không phải thì vì sao Du Án đến bây giờ vẫn chưa chết?"
"Chẳng lẽ ngươi không phát hiện Du Án lần này cùng trước đây không giống nhau sao?" Triệu Hòa Bình nhìn nàng ta một cái.
Chu Nhân Nhân ngẩn người, dần dần nhíu mày.
Không giống nhau, ngày xưa linh lực của Du Án không ổn định, ngay cả một chiêu cũng chưa chắc có thể sử dụng được, nhưng hôm nay lại ở tiếp được nhiều chiêu của Lưu phong chủ như vậy, tuy rằng đỡ đòn chật vật nhưng linh lực vẫn vững vàng như cũ, không hề có xu thế yếu bớt.
"Nếu hôm nay ở phía trên là ngươi và nàng, ngươi cảm thấy ai có cơ hội thắng lớn hơn?" Triệu Hòa Bình đột nhiên hỏi.
Chỉ một câu nói, mặt Chu Nhân Nhân liền đỏ lên.
Kim đan cùng trúc cơ, đương nhiên là Du Án thắng.

Khuôn mặt Chu Nhân Nhân vặn vẹo: "Không có khả năng, nàng ta đang dùng ám chiêu gì đó mới có thể trở nên lợi hại như vậy.

Nếu không với thể chất giống như phế vật của nàng ta thì sao có thể vận dụng linh lực được chứ."
"Mười tám, mười chín tuổi chưa bao giờ tu luyện, có thể thừa nhận linh lực của cha mẹ trong phút chốc trở thành kim đan, sợ là bản thân cũng không bình thường như vậy." Ánh mắt Triệu Hòa Bình tối lại: "Hôm nay bảo Lưu phong chủ lấy tính mạng của nàng ta là đúng, người như vậy tuyệt đối không thể tiếp tục sống ở Hợp Tiên Tông."
Chu Nhân Nhân nghe được Triệu Hòa Bình ca ngợi Du Án, dù là khen ngợi với những lời độc ác nhưng trong lòng nàng ta không tiếp thu được.

Từ lúc nàng ta bắt đầu có ký ức, nàng ta đã có thiên phú tu tiên giỏi nhất Hợp Tiên Tông, mà Du Án vẫn còn là phế vật dựa vào cha mẹ.
Nhưng nàng ta rõ ràng là thiên tài, vậy mà từ lúc tiến vào cảnh giới của trúc cơ, dù có hao hết tâm sức cũng không có cách nào tiến thêm một bước nữa.

Du Án cái gì cũng không làm lại có được đẳng cấp mạnh hơn so với nàng ta.
Bất luận nói như thế nào, Du Án cũng không có cách nào vận dụng linh lực, mặc dù là kim đan nhưng thực lực ngay cả trúc cơ cũng không bằng.

Nàng ta tuy rằng là trúc cơ đỉnh nhưung vẫn có thể giễu cợt Du Án.

Mà hôm nay nhìn lại, chính mình lại có cảm giác sự ưu tú bị đánh nát, bất luận là sức mạnh của Du Án ở trên võ đài hay là lời của Triệu Hòa Bình đều đang nhắc nhở nàng ta, trúc cơ vẫn không mạnh bằng kim đan.
Dựa vào cái gì? Du Án không nghiêm túc tu luyện được một ngày, dựa vào cái gì dễ dàng như vậy đã đến cảnh giới này, mà nàng ta nỗ lực như vậy nhưng mà lại chậm chạp không thể đột phá kim đan.

Dung nhan dần dần thành thục, hiện nay đã hơn hai mươi tuổi rồi, nếu lại muộn thêm mấy năm tu hành nữa, vậy chính là hơn ba mươi.
Dựa vào cái gì Du Án có thể giữ được nhan sắc của tuổi hai mươi, mà bản thân mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình già đi? Đáy mắt Chu Nhân Nhân hận ý càng ngày càng đậm, chỉ hận không thể tự tay giết chết Du Án.
Dưới võ đài, mọi người quan sát cũng đang xì xào bàn tán, đều đang vì sức mạnh Du Án biểu hiện ra mà kinh ngạc...
"Ta nhớ rõ hình như có người nói kim đan của Du phong chủ chỉ là để trưng bày thôi mà, ngay cả con kiến cũng bóp không chết, sao ta cảm thấy lời này có chút không đúng."
"Đương nhiên không đúng rồi, Lưu phong chủ chính là người mạnh nhất tông môn của chúng tôi hiện nay, có thể ở dưới tay ngài ấy tránh được nhiều chiêu như vậy, tự nhiên cũng không phải hạng người bình thường."
"Vậy ngày trước nàng ta vì sao không biểu hiện ra ngoài?"
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Có lẽ là người ta khiêm tốn đấy.

Điểu Ngữ Phong ngay cả người hầu cũng không có, nàng ta cũng không tham dự vào công việc của tông môn, nhìn một cái là biết chính là loại cao nhân thế ngoại (không màng thế sự)."
"Đúng đúng đúng, cao nhân thế ngoại."
Du Án không biết chính mình ở trong mắt mọi người của tông môn đã thành " cao nhân thế ngoại", khi nghe được đài quyết định tuyên bố liền biết bọn họ đã bị mua chuộc, suýt nữa hộc máu.
Sau mấy lần nàng trốn tránh đều thành công, Lưu phong chủ dần dần đánh mất kiên nhẫn: "Du phong chủ, hôm nay sợ là ngươi không xuống được cái võ đài này rồi."
Dứt lời lại là một lượt công kích.
Du Án lần này chậm trong phút chốc, bị ông ta đánh trúng ngực, trong nháy mắt bay về phía sau, cả người rơi ở trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Lưu phong chủ lạnh mặt từng bước một ép tới gần, Du Án gắt gao nhìn chằm chằm ông ta: "Lưu phong chủ, có thể để Du mỗ chết một cách rõ ràng hay không, ngươi vì sao phải đối với ta như vậy?"
"Một thân linh lực này của Du phong chủ, ta chính là thấy thèm." Lưu phong chủ giương môi.
Du Án giễu cợt một tiếng, giơ tay lau sạch máu trên khóe môi: "Lưu phong chủ nếu thật muốn có linh lực trong thân thể này của ta thì có rất nhiều cơ hội giải quyết ta, cần gì phải đặc biệt chạy đến trước mặt mọi người, tăng thêm danh tiếng giết hại đồng môn."
"Rõ ràng là Du phong chủ sống chết không nhận thua, ta không có lựa chọn nào khác mới ra tay giết, sao có thể nói là ta giết hại đồng môn được chứ?" Lưu phong chủ cong khóe môi, khóe mắt nếp nhăn cũng động: "Du phong chủ đừng có lãng phí thời gian, ta cũng muốn cho ngươi chết thoải mái."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Phải không?" Du Án cười lạnh: "Lưu phong chủ tốt nhất đừng nên khoác lác, dẫu sao chưa đến một bước cuối cùng, cũng không biết ai sẽ thắng..."
Chữ "thắng" còn chưa nói xong, nàng đột nhiên phóng một đạo linh lực đánh qua, Lưu phong chủ tránh đi, lại ngẩng đầu nhìn Du Án đang liều mạng chạy tới bên cạnh võ đài.
Chỉ cần nàng có thể chạy xuống khỏi võ đài liền giống như nàng nhận thua, Lưu phong chủ không thể công kích nữa.
Sắc mặt Lưu phong chủ biến đổi lập tức đuổi theo.

Du Án liều mạng chạy, mắt thấy sắp đến bên cạnh, ánh mắt nàng sáng lên, trực tiếp nhảy lên một cái.
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo biến cố bất ngờ, thân thể của nàng đột nhiên bị một cổ lực lượng vô hình gông cùm xiềng xích, không có cách nào đi xuống dưới võ đài.

Du Án chỉ có thể trơ mắt nhìn phía dưới võ đài, lại không cách nào đi xuống dưới.
Chu Nhân Nhân liên tục nhìn chằm chằm vào bọn họ lập tức ra lệnh: "Lưu phong chủ và Du phong chủ đạo pháp cao cường, để tránh tổn thương người vô tội mọi người lui về phía sau một dặm, lập tức liền lui!"
Nàng ta ở trong tông môn tuy rằng không có thực quyền nhưng cũng nói sao làm vậy quen rồi, mọi người nghe vậy lập tức rút lui về phía sau.

Toàn bộ lui về phía sau một dặm chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Du Án trơ mắt nhìn những người này rời đi, muốn há miệng cầu cứu lại không biết Lưu phong chủ động tay động chân gì với mình, miệng vẫn mở nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Thân thể của nàng bị giam cầm đến càng ngày càng gấp, lục phủ ngũ tạng đều có cảm giác muốn bị bài trừ, cả người như một con cá trên bờ, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên phí sức.
"Du phong chủ đừng trách ta, ta cũng là vạn bất đắc dĩ." Lưu phong chủ ở sau lưng âm u nói, trên tay đột nhiên nắm chặt.
Du Án phun ra một búng máu, Phách Hồn đao trong tay vô lực rơi trên mặt đất.
Đang lúc trước mắt nàng biến thành màu đen, khi cảm giác chính mình sẽ phải chết thì đột nhiên nghe được một âm thanh sắc bén: "Sư tôn!"
Trong nháy mắt, một đoạn cành hoa đâm tới phía Lưu phong chủ.

Lưu phong chủ nháy mắt bắt lấy, cũng bởi vậy mất khống chế Du Án nên nàng trực tiếp từ giữa không trung ngã xuống, kêu lên một tiếng, cuộn thành một con tôm lớn tại chỗ.
"Sư tôn! Người sao rồi..."
Du Án cảm giác được có người ở bên gọi nàng, vì nàng lau vết máu ở khóe miệng, thanh âm của hắn cùng tay run rẩy rất lợi hại.


Mặc dù Du Án giờ phút này cả người đều ở trong cực hạn đau đớn nhưung vẫn có thể cảm giác được sợ hãi của hắn.
A Cẩn? Là hắn sao? Du Án miễn cưỡng mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy hắn xuất hiện ở bên cạnh võ đài, trên tay còn nắm bùa dịch chuyển chưa đốt xong.
...!Xong rồi, Điểu Ngữ Phong tổng cộng có hai người, không phải hôm nay đều chết ở nơi này chứ?
Trên đài cao, Chu Nhân Nhân sau khi nhìn thấy Tống Cẩn lập tức ngo ngoe rục rịch muốn đi đem người mang lại đây.

Dư quang Triệu Hòa Bình quét đến ánh mắt vội vàng của nàng ta, cười lạnh một tiếng nhắc nhở: "Hiện giờ thành công trong tầm mắt, Nhân Nhân sẽ không vì một tiểu nam sủng lỡ đại sự cả đời của chính mình chứ?"
Bị nhắc nhở như vậy, Chu Nhân Nhân lập tức dừng bước chân, cắn răng nhìn chằm chằm trong sân.
Du Án không biết sinh ra sức mạnh từ nơi nào, mở to mắt nhìn thấy Tống Cẩn, lập tức cầm tay hắn, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Đi mau..."
Lưu phong chủ tuyệt đối sẽ không để nàng rời đi, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp bám trụ ông ta, cố gắng bảo toàn cho Tống Cẩn.
"Sư tôn, thực xin lỗi, ta tới chậm." Hốc mắt Tống Cẩn đỏ bừng.
Du Án biết hắn muốn làm cái gì, hơi hơi lắc đầu: "Không thể dùng hoa cộng sinh, nếu không dù thắng cũng không sống được."
Tu Tiên giới cùng ma vật không đội trời chung, nếu hôm nay A Cẩn bị nhiều người nhìn thấy hắn có thể thao túng nhiều hoa cộng sinh như vậy, chỉ sợ thầy trò hai người bọn họ nháy mắt sẽ trở thành đối tượng mọi người đòi đánh, riêng Hợp Tiên Tông còn tốt, một khi tiên môn khác tham gia, sợ sẽ không phải chết đơn giản như vậy.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Du Án nhìn về phía hắn nhiều hơn một phần cầu xin.
Đôi mắt Tống Cẩn rất hồng, gắt gao nắm tay nàng không bỏ.

Du Án ho khan một tiếng, lại ho ra một vũng máu.
Lưu phong chủ tùy tay đem cành hoa ném trên mặt đất, chậm rãi đi tới phía thầy trò hai người bọn họ: "Du phong chủ thật đúng là giấu tài, rõ ràng vận dụng linh lực giỏi như thế nhưng vẫn không chịu thể hiện, rõ ràng đồ đệ có tu vi trong người lại muốn hắn giả dạng làm ma ốm, chắc ngươi đã sớm chờ hôm nay rồi."
Du Án miễn cưỡng quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm ông ta nói: "Việc hôm nay cùng đồ nhi của ta không liên quan, hắn chẳng qua là tới xem ta thi đấu mà thôi.

Ngươi muốn giết cứ giết ta, đừng động tới hắn."
"Sư tôn không cần cầu xin hắn." Ánh mắt Tống Cẩn lạnh lẽo: "Có con ở đây, hắn không động đến người được."
Lưu phong chủ nghe vậy cười ha ha: "Du phong chủ, ngươi dưỡng đồ nhi này cũng thật đáng giá!"
"A Cẩn, đi mau." Du Án nhận thấy được ý muốn giết người của hắn, lập tức lấy bùa dịch chuyển ra.
Tống Cẩn nắm lấy tay nàng, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu phong chủ: "Ngươi hôm nay nếu dám giết chúng ta, ngày mai việc ngươi giết Lý phong chủ sẽ truyền khắp các tiên môn."
Lưu phong chủ sửng sốt, biểu tình nháy mắt dữ tợn: "Ngươi có ý gì?"
"Lý phong chủ không phải tẩu hỏa nhập ma mà là trúng độc.

Loại độc chỉ có trên đỉnh núi của ngươi.

Nếu ta không đoán sai, ngươi sợ Lý phong chủ cùng ngươi tranh vị trí Tông chủ, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, không ngờ Chu Nhân Nhân đột nhiên một tay chặn ngang, tra ra trên thi thể có độc dược.

Ngươi hôm nay cố ý muốn giết sư tôn của ta, chỉ sợ cũng là bởi vì Chu Nhân Nhân uy hiếp đúng không?" Tống Cẩn từng câu từng chữ chất vấn.
Du Án ngẩn người: "...!Ngươi điều tra lúc nào?"
"Con luôn cảm thấy Lý phong chủ qua đời kỳ lạ, liền đi tra xét một chút." Tống Cẩn ôn tồn trả lời, sau khi nhìn thấy vết máu trên mặt nàng ánh mắt tối sầm xuống.
Lưu phong chủ nheo đôi mắt: "Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì."
"Ngươi nghe không hiểu, những người khác có thể nghe hiểu là được." Tống Cẩn lạnh lùng nhìn thẳng ông ta: "Thi thể thiêu hủy rồi nhưng dầu của người chết vẫn còn ở đây, độc Vô Căn Thảo cũng vẫn còn ở đây.

Ta đã đem việc này truyền ra ngoài, nếu chúng ta chết rồi, chuyện của ngươi sẽ bị mọi người trong thiên hạ biết."
...!A Cẩn quá lợi hại.
Du Án chống thân mình ngồi dậy, Tống Cẩn lập tức đỡ lấy nàng, nàng trực tiếp dựa ở trong lòng ngực hắn.
"Chỉ cần ngươi tha cho chúng ta, việc này chúng ta tuyệt đối không để lộ ra, Du Án ta nói được thì làm được." Nàng đánh lên tinh thần ông ta.
Ánh mắt Lưu phong chủ u ám, nhìn bọn họ không nói gì.
Du Án lặng lẽ kéo một chút góc áo Tống Cẩn, Tống Cẩn lập tức đỡ nàng, ý đồ ôm nàng từ trên võ đài xuống.
Chu Nhân Nhân ở nơi xa nhìn rõ hết tất cả những điều này, lập tức lòng nóng như lửa đốt: "Lưu phong chủ sao lại thế này, hắn vì sao không ra tay?"
"Nhân Nhân đừng nóng vội, Lưu phong chủ sẽ không bỏ qua cho bọn họ." Triệu Hòa Bình nhàn nhạt nói.
Chu Nhân Nhân lập tức nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy Lưu phong chủ hội tụ linh lực trong tay, mà giờ phút này Du Án đang đưa lưng về phía ông muốn xuống võ đài, dường như không nhìn thấy.
Du Án quả thật không nhìn thấy, thấy Lưu phong chủ không nói liền cho rằng việc này đã thỏa thuận thành công, chống đỡ một chút sức lực di chuyển thân mình.

Tống Cẩn đang cắn răng muốn đem nàng ôm xuống dưới nhưng vừa ngước mắt trong lúc lơ đãng nhìn thấy linh lực trong tay Lưu phong chủ, con ngươi hắn co rụt lại một cái, căn bản không kịp gọi hoa cộng sinh ra, chỉ theo bản năng mà bổ nhào vào trên người của Du Án.
Du Án đầu tiên là sửng sốt, còn chưa mở miệng hỏi làm sao vậy liền cảm giác một đạo linh lực chấn động đến cả người nàng tê rần, tiếp theo Tống Cẩn phun ra một búng máu, trong nháy mắt nhiễm hồng gương mặt nàng.
Đôi mắt của nàng đột nhiên mở to, đại não chớp mắt trống rỗng, chờ khi lấy lại tinh thần thì đã thấy khuôn mặt Tống Cẩn trắng bệch, nặn ra một chút ý cười với nàng.
"Sư tôn...!đi mau..."
Độ cao võ đài so với mặt đất cao hơn một thước, khi Tống Cẩn bổ nhào vào trên người nàng, hai chân còn trên mặt đất, giờ phút này nói xong câu nói đột nhiên từ bỏ hết tất cả sức lực, mềm nhũn mà hướng trên mặt đất trượt vòng quanh.
Du Án đột nhiên ôm chặt hắn, hốc mắt đỏ bừng, run giọng kêu hắn: "A Cẩn, A Cẩn..."
Nhưng mà Tống Cẩn không có động tĩnh.
"A Cẩn!" Du Án khàn cả giọng, toàn thân linh lực trong nháy mắt không có kiểm soát, ở trong cơ thể nàng đấu đá lung tung.

Gân mạch bị linh lực một chút một chút đâm rách lại lành lại, đau đớn quét toàn thân nàng.


Nàng luôn sợ đau lại không hề có chút cảm giác nào, chỉ là trái tim đau đớn khó có thể miêu tả.
Bên trong vực sâu, Tống Giác đang nghỉ ngơi mở choàng mắt, cau mày xoa ngực.
Hắn cảm thấy rất đau.
Chủ phong sau núi, mọi người vây xem nhưng không một ai nói chuyện.
"Đồ đệ của Du phong chủ thật thông minh, biết lấy chuyện ta sợ nhất ra uy hiếp ta." Lưu phong chủ chậm rãi đi đến trước mặt Du Án, nhìn Tống Cẩn trong lồng ngực nàng đã ngất, cười lạnh: "Đáng tiếc, hắn nếu sớm đã biết, cũng sẽ không vào lúc này mới nói cho ngươi, thế cho nên ngươi không hề chuẩn bị mà ứng phó với ta.

Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn là mới vừa tra ra chân tướng liền vội vội vàng chạy đến, làm sao có thời gian đem việc này thông báo ra ngoài chứ?"
Cả người Du Án như ở trong lửa bị bỏng, mỗi một tấc da thịt đều đau, trong biển lửa quay cuồng, ánh mắt phiếm hồng.

Nàng oán hận nhìn về phía Lưu phong chủ, ôm Tống Cẩn càng chặt hơn.
"Du phong chủ không cần nhìn ta như vậy, ta cũng không có biện pháp." Lưu phong chủ giả dối buông tiếng thở dài: "Bây giờ nếu ngươi còn không xuống đài, vậy thi đấu vẫn đang tiếp tục, chúng ta chỉ sợ rằng phải đánh tiếp thôi.

Xin lỗi."
Lời còn chưa dứt, ông ta nheo đôi mắt, hội tụ linh lực toàn thân vào lòng bàn tay, bay thẳng đến chỗ Du Án.
Ầm ầm ầm.
Trên võ đài nổ ra một tiếng sấm, tiếp theo đó là sương khói lượn lờ, mọi người đứng bên ngoài võ đài đều đang ngẩng đầu, cố gắng nhìn xuyên thấu qua sương khói để nhìn được tình hình trên võ đài.
"Sao rồi?" Chu Nhân Nhân gấp không chờ nổi hỏi.
Triệu Hòa Bình khẽ cười một tiếng: "Du Án hẳn phải chết..."
Nói còn chưa dứt lời, sương khói tan đi, Du Án cả người đẫm máu đứng ở trên võ đài, một tay chặn công kích của Lưu phong chủ.
Sắc mặt Chu Nhân Nhân biến đổi: "Sao lại thế này?".
"Nàng ta...!Nàng ta giống như đột phá..." Triệu Hòa Bình hoảng sợ mở to hai mắt.
Mọi người vây xem sau khi nhìn thấy trạng thái của Du Án, trong nháy mắt tựa như giọt nước trong chảo dầu, trực tiếp nổ tung...
"Du phong chủ đột phá rồi?! Nàng thăng cấp!"
"Chắc là vậy, cảm giác được uy áp rồi sao? Lúc trước nàng tuyệt đối không thể so sánh được..."
Mọi người đều đang khiếp sợ, Lưu phong chủ cũng giống như vậy.

Ông ta run sợ nhìn Du Án hơi thở mới vừa rồi còn thoi thóp, ngay cả đường cũng đi không được, giờ phút này quanh thân hiện lên ánh sáng nhạt đứng ở trước mặt ông ta, còn dễ dàng hóa giải công kích của ông ta.
Phải biết rằng vừa rồi ông ta chính là tụ hội tất cả linh lực vào một kích, nàng mặc dù không chết cũng không thể đứng ở trước mặt mình như vậy được.
"Cảm ơn Lưu phong chủ tặng linh lực cho ta, nếu không ta cũng sẽ không thăng cấp thành kim đan đỉnh." Đôi mắt Du Án đen nhánh, chậm rãi nói ra một câu làm khiếp sợ toàn hội trường.
Lưu phong chủ không thể tin tưởng lui về phía sau: "Không thể nào...!Không có khả năng...!Ngươi mới kim đan sơ cấp, mặc dù thăng cấp, cũng chỉ là kim đan trung cấp, sao có thể là đỉnh!"
"Có thể hay không có thể, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?" Du Án lạnh mặt, vung Phách Đồn đao chém về phía ông ta.
Ngày xưa Phách Hồn đao chỉ là một khối sắt vụn, giờ phút này bởi vì nàng thăng cấp dường như nhiều hơn một tầng vầng sáng, ngay cả rỉ sét phía trên cũng sáng lên.
Lưu phong chủ vội vàng ứng phó, lại bị linh lực hoàn mỹ của nàng tác động phun ra một búng máu.
Trong sân tình huống nháy mắt biến hóa, Du Án một chiêu làm bị thương cổ họng của Lưu phong chủ, ông ta không có cách nào lớn tiếng nói chuyện, lại như mèo bắt chuột trêu đùa ức hiếp.

Lưu phong chủ ý thức được chính mình không phải đối thủ của nàng, lập tức muốn nghĩ cách xuống đài, nhưng mỗi lần chạy nhanh đến mép võ đài đều sẽ bị Du Án bắt trở về.
Lặp lại hai ba lần, Du Án rốt cuộc chơi chán rồi, một chưởng đem ông ta đánh rớt trên mặt đất.

Lưu phong chủ phun ra một vũng máu, nằm trên mặt đất thoi thóp, trơ mắt nhìn nàng tới gần.
"Ngươi không thể...!Du phong chủ, xem như ta cùng với cha mẹ ngươi quen biết nhiều năm..." Lưu phong chủ ý thức được không ổn, rốt cuộc bắt đầu khủng hoảng.
Du Án bình tĩnh nhìn ông ta, sau một lúc lâu chậm rãi nói: "Lưu phong chủ, ta cũng không có biện pháp, ngươi động ai không động, lại muốn động vào hắn."
Nghe nàng lặp lại lời nói trước đó chính mình đã nói, đáy mắt Lưu phong chủ sợ hãi, giãy giụa muốn đi xuống dưới đài.
Đáy mắt Du Án hiện lên một tia lạnh lẽo, một tay đem Phách Hồn đao giơ qua đỉnh đầu, tiếp theo nháy mắt gió cát lượn lờ, thổi đến tất cả mọi người không mở mắt ra nổi, lúc sau đó là một tiếng vang thật lớn.
Chờ mọi việc lắng xuống, chỉ thấy Du Án ôm Tống Cẩn ở trong bụi mù đi ra, mặt không cảm xúc đi đến trước đài cao.
Tất cả mọi người ngừng hô hấp, đáy mắt Chu Nhân Nhân hiện lên một tia sợ hãi rõ ràng.
"Võ đài bị phá hủy rồi, hôm nay thi đấu trước tạm dừng, sau khi sửa xong lại tiếp tục." Du Án liếc mắt nhìn Chu Nhân Nhân một cái: "Nhớ rõ giúp Lưu phong chủ nhặt xác."
Nàng dứt lời liền ôm Tống Cẩn đạp gió mà đi.
Chu Nhân Nhân rùng mình một cái, lại nhìn về phía võ đài, chỉ thấy thi thể Lưu phong chủ tách rời, chết không nhắm mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.