Hai Đứa Nhỏ Vô Tư

Chương 14



Tâm tình hai ngày nay của Chu Hạo cũng không quá tốt, Tề Nhạc khuya trở về nhà, sau khi tắm xong thừa dịp ba mẹ đã ngủ liền mò qua nhà đối diện. Cậu dùng chìa khóa mà Chu Hạo cho cậu để mở cửa, tiến vào phòng ngủ thì nhìn thấy Chu Hạo nằm ở trên giường, một cánh tay gác lên trán, trên bàn sách còn đặt tờ nguyện vọng chưa điền.

“Chu Hạo.”

“Ừ.” Chu Hạo mở mắt ra nhìn cậu.

Tề Nhạc có chút bận lòng: “Ngày mai phải về trường nộp tờ nguyện vọng rồi.”

Chu Hạo thở dài, chống cánh tay ngồi dậy, gọi cậu: “Nhạc Nhạc, lại đây.”

Tề Nhạc đi tới, ngồi ở mép giường, nhìn Chu Hạo.

Chu Hạo ôm lấy Tề Nhạc, để mình dựa vào trên vai cậu: “Lúc trước sợ cậu thất vọng, không dám nói cho cậu biết, tớ không đậu, để vào trường đó tớ còn thiếu mấy điểm nữa”

“Hửm?” Tề Nhạc nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn hắn: “Cũng không phải chỉ có một trường đại học đó, có thể báo danh vào khoa chính quy trường của tỉnh mà”

“Học viện thể dục thể thao mà cậu muốn thi vào lại ở thành phố khác.”

Tề Nhạc vươn tay nắm lấy hai má của Chu Hạo: “Có phải là cậu thi đại học thi đến choáng váng rồi không? Sang năm tớ cũng có thể báo danh trường của tỉnh mà.”

“Thế nhưng cậu thích trường đó mà.”

“Tớ càng yêu thích cậu hơn, ngu ngốc ạ.”

Tề Nhạc cúi đầu nhìn Chu Hạo, hắn chỉ mặc một cái quần thể thao ngắn, thân trên để trần, lộ ra đường nét bắp thịt rắn chắc màu vàng nhạt.

Tề Nhạc hài lòng vuốt ve bụng hắn, rồi đẩy Chu Hạo ngã lên giường, còn mình bò lên trên người cắn bụng của hắn.

Chu Hạo bị cậu gặm gặm, đám mây đen lúc nãy tan biến vào khoảng không ngay lập tức, ôm đầu Tề Nhạc, cười to: “Đừng gặm nữa, cậu đói bụng thì để tớ đi nấu cơm cho cậu. Thịt của tớ không thể ăn được.”

Tề Nhạc duỗi đầu lưỡi ra, liếm liếm chỗ cậu vừa gặm trên bụng, rồi bò lên phía trước hôn miệng Chu Hạo, thấp giọng nói: “Tớ sắp mười tám tuổi rồi.”

“Hửm?”

Tề Nhạc thấy Chu Hạo không hiểu, tức giận cắn lên môi Chu Hạo một cái: “Tớ lớn rồi.”

Chu Hạo bỡn cợt nhìn Tề Nhạc, một tay duỗi xuống địa phương đã có phản ứng của cậu: “Để tớ mò xem nào.”

Tề Nhạc cà cà lên người hắn: “Một chút nữa sẽ càng lớn hơn.”

Chu Hạo kéo Tề Nhạc nằm lên giường, trở mình hôn cậu, đầu lưỡi chui vào miệng cậu liếm hút, hô hấp nóng bỏng phun lên trên mặt Tề Nhạc.

Tề Nhạc vội vã cởi bỏ quần áo của hai người xuống, đồng thời vươn tay nắm chặt phân thân của Chu Hạo, nghiêng đầu để cho Chu Hạo hôn lỗ tai của cậu, mở miệng nói: “So với cậu cũng không nhỏ hơn bao nhiêu cả.”

Chu Hạo ghé vào lỗ tai cậu, trầm thấp cười: “Một lát nữa cậu sẽ biết.”

Tề Nhạc khẽ hừ một tiếng, ngón tay Chu Hạo đã dò vào phía sau của cậu, cậu cau mày, lần đầu tiên tiếp nhận dị vật làm cho cậu có chút không quen, còn có chút đau nhói.

Chu Hạo cúi đầu hôn lên mặt cậu, nhẹ giọng an ủi: “Không có gì, bảo bối, không có gì, một lát nữa là tốt rồi.”

Nơi đó rất khô khốc, Chu Hạo suy nghĩ một chút, từ tủ đầu giường lấy ra một chai kem dưỡng ẩm đổ lên tay mình và phía sau của Tề Nhạc.

Hắn đẩy hai ngón tay vào thăm dò, một bên tìm tòi một bên hôn Tề Nhạc, hỏi cậu: “Đau không?”

Tề Nhạc lắc đầu: “Cậu tiếp tục đi.”

Chu Hạo lại bỏ thêm một ngón vào, nhẹ nhàng đưa đẩy ngón tay.

“Ah.” Đôi mắt Tề Nhạc trở nên ướt át, lấy tay mò mẫm cơ bụng mà cậu thích nhất trên người Chu Hạo, nghiêng đầu, muốn cắn, thế nhưng không thể với tới.

“Nằm yên nào.” Chu Hạo vươn bàn tay sạch bên kia sờ sờ mặt Tề Nhạc: “Một lát nữa cho cậu cắn.”

Chu Hạo rút tay ra, lại đổ kem dưỡng ẩm lên phân thân của mình, từng chút từng chút thăm dò tiến vào.

Mới đi vào một chút đã không thể động đậy được nữa, Chu Hạo cầm hai chân của Tề Nhạc vòng qua người mình, nắm chặt tay của cậu: “Thả lỏng một chút, không thoải mái sao? Không thoải mái thì xoay lại, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”

Tề Nhạc lắc đầu, cậu muốn nhìn Chu Hạo, cậu cố gắng thả lỏng toàn thân, toàn tâm toàn ý tiếp nhận Chu Hạo.

Chu Hạo nắn bóp gò mông tròn trịa của cậu, cảm giác cơ thịt căng cứng dần thả lỏng thì mới tiếp tục chuyển động, mãi đến khi hơn phân nữa nằm ở bên trong thì mới dừng lại.

Hắn cầm tay cậu kéo đến chỗ phân thân vẫn còn nằm ở bên ngoài: “Nhạc Nhạc, cậu sờ một cái đi, tớ đang ở bên trong cậu.”

Tề Nhạc sờ soạng một lúc, đột nhiên trong lòng chua xót chịu không được, nước mắt chảy xuống, nhìn Chu Hạo, giơ tay ra, dùng thanh âm nhuyễn nhuyễn nhu nhu như hồi còn bé làm nũng gọi hắn: “Chu Hạo.”

Chu Hạo cúi người, đề cho cậu ôm hắn.

“Em yêu anh.”

Chu Hạo hôn cậu: “Anh cũng yêu em.”

Hai tay Tề Nhạc siết chặt lấy lưng Chu Hạo, dùng sức hôn hắn, gần nửa ngày mới thở hổn hển buông ra.

Chu Hạo đau lòng hôn lên đôi mắt của cậu: “Có đau không? Có phải là rất khó chịu hay không?Nếu khó chịu thì không làm nữa.”

Tề Nhạc lắc đầu, chỉ lo Chu Hạo từ trong cơ thể mình rút ra, có chút gian nan vặn vẹo eo, vừa chảy nước mắt vừa nói: “Không…Không đau, anh không thể đi ra, em thích như vậy.”

“Được, không ra, em muốn làm bao lâu thì sẽ làm bấy lâu.”

Tề Nhạc khẽ hừ một tiếng, tuy rằng miệng nở nụ cười, nhưng mồ hôi trên trán lại chảy xuống không ngừng.

“Anh động đi.”

Chu Hạo nghe lời cậu, chống nửa người lên, bắt đầu chuyển động một cách chậm rãi, một tay còn xoa bóp địa phương đã mềm xuống của Tề Nhạc.

Tề Nhạc nắm ga trải giường thật chặt, không nhịn được hừ hừ kêu ra, lại cố chấp mở to mắt, không muốn bỏ sót bất cứ biểu tình nào của Chu Hạo.

Nơi căng cứng đau nhức cũng quen dần, phía trước cũng có phản ứng một lần nữa đứng thẳng lên.

Chu Hạo tăng tốc độ, nhịn không được thở hổn hển hôn lên môi Tề Nhạc. Tề Nhạc cũng dần tìm thấy lạc thú, toàn tâm cảm thụ khoái cảm đâm xuyên mà Chu Hạo mang lại, tuy rằng vẫn còn có chút bài xích, thế nhưng so với lúc mới tiến vào thoải mái hơn nhiều.

Cậu duỗi chân kẹp lấy eo Chu Hạo, hai tay nắm lấy phía trước của mình tự an ủi như Chu Hạo đã từng làm, tiếng rên rỉ càng ngày càng lớn, lại bị nụ hôn của Chu Hạo chặn lại.

Chỉ có một mình Chu Hạo, cậu chỉ nguyện ý làm chuyện này cùng với Chu Hạo, cậu không biết tình cảm của cậu đối với Chu Hạo thay đổi từ khi nào, chỉ biết là cậu yêu hắn, từ khi bắt đầu có dục vọng đã ảo tưởng có thể chung sống với hắn cả đời, không ai có thể phá hoại tình cảm của cậu và Chu Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.