Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Chương 19: Cậu có thích tớ không



Từ tháng mười một trở đi thời tiết đã lạnh hẳn, đi xe điện mà không đeo găng tay thì không thể chịu được, tan học xong Nhiếp Duy Sơn vòng sang trường Thể thao đón Doãn Thiên Dương, trên đường đi hắn hỏi: “Sau khi bị thương thì không để lại di chứng gì chứ?”

“Nói cái gì đấy, vẫn là Thảo thượng phi.” Doãn Thiên Dương bị gió thổi làm cho run rẩy, hai bàn tay đút vào trong túi áo khoác của Nhiếp Duy Sơn, sau đó cậu lấy điện thoại và thẻ cơm ra, “Nghỉ giữa giờ hôm nay lúc cậu ngủ, tớ lấy thẻ cơm của cậu cùng nạp thêm tiền rồi.”

Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Nạp bao nhiêu?”

Doãn Thiên Dương dựa vào lưng đối phương nói: “Quên rồi, mà cậu quan tâm bao nhiêu tiền làm gì, có thêm nữa thì cũng chẳng vượt quá được hai trăm, tớ mang theo bốn trăm, cậu hai trăm tớ hai trăm”

Sau một lát không có tiếng nói chuyện, Nhiếp Duy Sơn vươn tay ra sau vỗ vỗ, đoạn nói: “Đừng ngủ, không lại bị gió thổi cảm lạnh bây giờ.”

Doãn Thiên Dương không mở mắt, hát cho tới khi về đến nhà, sau khi xuống xe ở đầu ngõ thì tạm biệt với Nhiếp Duy Sơn, bất chợt cậu như nhớ ra gì đó rồi nói: “Bố tớ muốn chúc mừng tuần thực tập đầu tiên của chị tớ, hình như có nói là mua bánh ngọt, cậu cất đồ xong thì sang chúc mừng nhớ.”

Nhiếp Duy Sơn về nhà cất xe và cặp sách, kết quả vừa bước vào sân đã nghe thấy lời dạy bảo của chú ba, vào nhà xem thì trông thấy Nhiếp Dĩnh Vũ bị phạt đứng ở phòng khách, chỗ chân tường TV còn có một chiếc dép lê, nhìn bộ dạng thì có lẽ là bị đánh.

“Chú ba ơi, có chuyện gì vậy ạ?” Nhiếp Duy Sơn giật thót trong lòng, sợ là chuyện đánh nhau đã bị phát hiện rồi, hắn bắt đầu suy nghĩ có nên chủ động thừa nhận hay không.

Ai ngờ chú ba nói: “Nó trốn học một tuần lễ rồi! Giáo viên chủ nhiệm hỏi tại sao ngày nào cũng đi học thêm, giờ tự học buổi tối thì thôi nhưng cả buổi kiểm tra tối cũng phải xin nghỉ!”

Nhiếp Duy Sơn trao đổi ánh mắt với Nhiếp Dĩnh Vũ, rồi nói: “Cháu nhớ thím ba có đăng ký học thêm cho nó, có phải là thêm giờ không ạ?”

“Thêm cái rắm, chú gọi điện thoại hỏi rồi, vốn dĩ tuần này nó không đi!” Chú ba tức giận đến mức đập mạnh lên bàn, quát Nhiếp Dĩnh Vũ, “Lớp mày đừng nói là trốn học, đến ngủ gật trong giờ còn không có, có phải mày đến thời kỳ phản nghịch không hả? Bố nói cho mày biết, phản nghịch thì cũng phải đè nó xuống đến khi thi đại học xong cho bố!”

Doãn Thiên Dương đợi mãi mà không thấy Nhiếp Duy Sơn tới, tính tình nóng nảy không kiềm chế nổi bèn xỏ tông đi sang gọi, vừa vào cửa đã bị Nhiếp Duy Sơn cản lại, cậu nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Nhiếp Duy Sơn ra dấu bảo cậu đừng nói, cậu gật gật đầu: “Tiểu Vũ trượt môn? Kích thích ghê!”

Chú ba vẫn còn đang tra hỏi, ông tức giận như vậy chủ yếu là bởi vì từ đầu đến cuối Nhiếp Dĩnh Vũ cũng không chịu nói mình đi đâu làm gì, nhỡ đâu sa ngã thì làm thế nào bây giờ. Nhận thấy trận đánh tơi bời thứ hai lại sắp bắt đầu, đột nhiên Doãn Thiên Dương lên tiếng: “Chú ba ơi, nhà cháu chúc mừng chị cháu đi thực tập, chú cho Tiểu Sơn và Tiểu Vũ sang ăn bánh ngọt đi ạ.”

Nhiếp Dĩnh Vũ cúi đầu: “Em không đi đâu, em vào làm bài tập đây.”

Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương đi sang hẻm bên cạnh, hai người đều rất khó hiểu, sau khi về đến nhà rồi dọn bát đũa xong, giữa bàn được đặt một chiếc bánh ngọt ba tầng rất to. Doãn Thiên Kết hỏi: “Tiểu Vũ đâu?”

Doãn Thiên Dương trả lời: “Phạm tội rồi, bị chú ba dạy dỗ.”

Doãn Hướng Đông than thở mình không bằng người: “Tiểu Vũ tiến bộ như vậy mà còn bị dạy dỗ, thế mà bố đối với thằng con trai hết thuốc chữa của mình lại thờ ơ, bố phải xem lại việc giáo dục trong gia đình thôi.”

“Mắc mớ gì đến con chứ, nhìn con làm gì.” Doãn Thiên Dương rất ấm ức, vừa ăn vừa tò mò hỏi, “Đúng rồi, rốt cuộc Tiểu Vũ làm sao vậy?”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Trốn học, một tuần không lên lớp tự học buổi tối, cũng không tới lớp học thêm, bây giờ còn không chịu nói mình làm gì.”

Nếu như nói Doãn Thiên Kết nổi tiếng là xinh đẹp trong khu ngõ này, vậy thì Nhiếp Dĩnh Vũ nổi tiếng là học giỏi. Từ nhỏ đến lớn đều học lớp chọn trường chuyên, hơn nữa còn là học sinh top đầu của lớp chọn, đạt đủ các loại giải thưởng của các cuộc thi đua, cho nên cơ bản không ai nghĩ tới chuyện Nhiếp Dĩnh Vũ sẽ trốn học.

Doãn Thiên Kết đứng dậy bê cả tầng cao nhất của chiếc bánh ngọt đi, sau đó để gọn vào đĩa rồi nói: “Tiểu Sơn à, khi nào em về thì mang cái này về cho Tiểu Vũ nhé.”

Đột nhiên Doãn Thiên Dương nhạy bén: “Chuyện gì đây!”

Doãn Thiên Kết lườm cậu một cái, rồi nói: “Không phải chị bắt đầu đi thực tập rồi sao, mỗi ngày tan tầm Tiểu Vũ đều đón chị, nó không lại gần mà chỉ đứng cách đấy một đoạn, chị bảo nó về thì nó đeo tai nghe không để ý đến chị.”

Thật ra Nhiếp Duy Sơn cũng đoán được, hắn nói: “Có lẽ là lần trước chị Kết xảy ra chuyện dọa nó, làm nó không yên tâm.”

Bạch Mỹ Tiên và Doãn Hướng Đông liếc mắt nhìn nhau, nhủ thầm con gái hay con trai cũng đều không bớt lo được, làm ảnh hưởng đến việc học tập của con nhà người ta còn bị đánh nữa. Sau khi ăn xong hai người sang nhà chú ba, nói rõ tình huống với chú ba, Doãn Hướng Đông nói với Nhiếp Dĩnh Vũ: “Bắt đầu từ ngày mai chú sẽ đi đón Thiên Kết, Tiểu Vũ, cháu cứ yên tâm lên lớp đi, mấy ngày nay cảm ơn cháu.”

Một chút tấm lòng ấy đã bị tất cả mọi người biết, gương mặt Nhiếp Dĩnh Vũ chợt trắng lại chợt đỏ, xấu hổ đến suýt chút nữa ngất đi.

Buổi tối anh em nhà họ Nhiếp tán gẫu ở trong phòng ngủ, Nhiếp Dĩnh Vũ ôm đĩa bánh ngọt ăn, trông bộ dạng còn ngu ngốc hơn so với việc Doãn Thiên Dương uống sữa bột, Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Có phải mày cảm thấy chị Kết đã thích mày rồi đúng không?”

“Anh, anh làm cụt hứng quá đấy.” Nhiếp Dĩnh Vũ dừng ăn, “Có lẽ là chị ấy cảm thấy rất ngại thôi, thật ra em làm những việc này cũng không phải là vì để chị ấy thích em, làm một vài việc vì người mình thích là một loại bản năng, mà bản chất của bản năng là không có bất kỳ mục đích gì.”

Nhiếp Duy Sơn không lên tiếng mà đang suy nghĩ.

Nhiếp Dĩnh Vũ nói tiếp: “Thích là gì đây? Đơn giản thôi, nếu anh nhìn đối phương một cái mà có thể vui vẻ cả ngày thì đấy chính là là thích. Em nhìn chị gái bán bánh bao đầu ngõ có vui không? Anh nhìn Kiến Cương ở lớp các anh có vui không? Không thể nào, bởi đấy là vì không thích, nhưng em nhìn thấy Thiên Kết thì rất vui, chỉ hận không thể vừa quay đầu là có thể nhìn thấy chị ấy, ra cửa cũng có thể nhìn thấy chị ấy, mỗi ngày nhìn thấy chị ấy cũng vẫn cảm thấy không đủ, cho nên em cực kỳ thích chị ấy.”

Nhiếp Duy Sơn càng im lặng hơn, nghiêm túc suy nghĩ.

“Lại nói tiếp.” Nhiếp Dĩnh Vũ nhìn liếc qua chiếc bánh ngọt, “Nếu thích một người thì nhất định sẽ quan tâm đối phương vui sướng hay đau buồn, chứ đừng nói là sự an toàn của người đó. Nếu tức giận thì giúp cho hả giận, nếu ấm ức thì dỗ dành, còn nếu gặp nguy hiểm vậy thì phải xắn tay áo xông lên, mà những việc này cho dù đối phương không để ý cũng chẳng sao cả, bởi vì thích cho nên cam tâm tình nguyện, còn nếu đối phương quan tâm thì đấy chính là hai bên cùng có tình cảm, trước mắt thì chuyện này với em có phần khó quá.”

Nếu Tần Triển thuộc kiểu hoạt ngôn trên sân khấu vậy thì Nhiếp Dĩnh Vũ là loại hình diễn thuyết trong các buổi hội thảo.

Nhiếp Duy Sơn đứng dậy đi về phòng nhưng đầu óc vẫn còn đang suy tư, hắn nói: “Anh ngủ trước đây, mày cũng ngủ sớm đi.”

Thứ bảy được nghỉ, hơn bảy giờ Nhiếp Dĩnh Vũ đã tới lớp học thêm, phải bù đắp lại một tuần đã qua kia. Đêm trước Nhiếp Duy Sơn còn suy nghĩ đến mất ngủ nhưng giờ cũng dậy rất sớm, hắn muốn tới cửa tiệm.

Sau khi lập đông các cây hoa ở lối vào của các cửa hàng đều được cất đi, đổi thành cây xanh có khả năng chịu rét, trước khi đến Nhiếp Duy Sơn cũng đi tới chợ hoa định chọn mua mấy bồn.

Mua xong thì mang đi, lúc ngang qua khu cây giống hắn không kìm được mà liếc mắt nhìn, nhớ tới Doãn Thiên Dương đã tặng hắn một cây giống táo, sau khi đặt đồ lên xe chuẩn bị lái đi thì hắn nhận được điện thoại.

Trong điện thoại Doãn Thiên Dương hỏi: “Sáng sớm mà cậu đã đi đâu vậy, tớ còn định tìm cậu làm bài tập nữa đây.”

“Tớ ở chợ hoa, bây giờ định tới cửa tiệm.” Nhiếp Duy Sơn lái xe bằng một tay, “Chắc sẽ qua đêm trong cửa hàng luôn, không thì cậu đến đấy tìm tớ đi?”

Doãn Thiên Dương đồng ý nói: “Chờ đấy, tớ mang đồ ăn ngon đến cho ông.”

Cửa hàng Nhĩ Ký đã có chút tuổi đời, chẳng qua nghề này càng cũ lại càng nổi tiếng, Nhiếp Duy Sơn đến lau chùi kệ hoa một chút rồi bày ra cửa, cây trồng mới mua xanh biếc được đặt trên cùng làm cho cả cửa hàng nổi bật hơn rất nhiều.

Cuối tuần nhiều người, lúc Doãn Thiên Dương đến ông Nhiếp cũng không nhìn thấy cậu, đợi đến khi lượt khách đi rồi cậu mới lại gần, đặt hộp giữ ấm lên quầy mở ra, rồi nói: “Ông ơi, bố cháu làm sủi cảo hấp thịt dê, ông thử hai miếng trước đi ạ?”

Ông Nhiếp ăn hai miếng: “Thì ra tay nghề của bố cháu tốt như vậy à?”

“Tất nhiên rồi ạ, trước đây bố cháu là nhờ vào một mâm sủi cảo hấp mới theo đuổi được mẹ cháu đấy ạ.” Doãn Thiên Dương miệng rộng nói liến thoắng, cậu đậy hộp lại rồi đi ra sân sau, “Cháu mang cho Tiểu Sơn nếm thử hai miếng rồi để lại buổi trưa ăn tiếp ạ.”

Bình thường phải một giờ mới ăn cơm trưa nhưng hôm nay ông Nhiếp không đợi được, chưa tới mười hai giờ đã treo biển “Tạm nghỉ”, ba ông cháu ăn ăn uống uống khiến cả sân sau tràn ngập mùi thơm, một buổi trưa thích thú vô cùng.

Nhiếp Duy Sơn ngồi làm việc tại bàn làm việc, cánh tay đè lên bản vẽ đã phác thảo trong giờ thi lần trước, Doãn Thiên Dương ở bên cạnh làm bài tập, viết hai câu lại dừng lại nhìn.

“Cậu ngồi yên làm bài đi, chưa từng thấy đánh bóng à.” Nhiếp Duy Sơn nói.

Doãn Thiên Dương nói: “Đánh bóng thì từng thấy nhưng chưa từng thấy vật liệu nào mờ ảo như thế, sao trông cứ như có một lớp lụa bao quanh vậy?”

“Đây là đá Đường Tâm tự nhiên, thích hợp để chạm khắc hoa.” Nhiếp Duy Sơn đánh bóng xong xuôi rồi nâng thứ đồ nhỏ kia ở trong lòng bàn tay, “Hoa mẫu đơn Đường Tâm, đây là của một bác gái đặt làm riêng cho con gái kết hôn.”

Doãn Thiên Dương hứng thú hỏi: “Cậu còn nhận đặt làm cao cấp cơ à? Phí làm hết bao nhiêu?”

“Cả thiết kế là tám nghìn tám, một bộ đầy đủ. Không bao gồm giá vật liệu bởi vì vật liệu của mỗi thứ khác nhau.” Nhiếp Duy Sơn nói xong nhìn Doãn Thiên Dương đang sững sờ thì nhủ thầm trong lòng có phải đang sùng bái hắn hay không, vì vậy lại nói thêm một câu, “Đáng lẽ là mười nghìn nhưng vì là đồ may mắn để kết hôn, lại là khách hàng quen nên chỉ lấy tám nghìn tám.”

Doãn Thiên Dương vẫn còn ngây người: “Tớ phải tích góp tiền mới được, đợi khi nào chị tớ kết hôn tớ cũng đặt một bộ cho chị ấy, cậu có thể bớt nữa được không? Tớ cảm thấy sáu nghìn sáu càng may mắn hơn.”

Nhiếp Duy Sơn từ bỏ hy vọng, đẩy Doãn Thiên Dương đang ngồi sát bên cạnh ra: “Nói sau đi, tớ muốn học bài.”

Đến chạng vạng Doãn Thiên Dương vẫn chưa đi, có lẽ cũng định ngủ lại trong cửa hàng, ông Nhiếp chuẩn bị cơm tối, đoạn nói: “Cháu ở đây làm chỗ này náo nhiệt hơn hẳn, tai ông cả ngày không có phút nào được yên ổn, miệng cũng cười đến mỏi nhừ.”

Doãn Thiên Dương giúp đỡ dọn bàn, Nhiếp Duy Sơn bưng đồ ăn lên, ăn xong thì trở nên lười biếng, chẳng ai đứng dậy thu dọn. Ông Nhiếp nói: “Vậy thì nghe ông dông dài mấy câu đi, Thiên Dương luyện thể thao rồi đúng không, Tiểu Sơn à,  gần đây cháu thế nào?”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Vẫn vậy thôi ạ, đi học rồi tan học, thành tích học tập cũng không tăng lên.”

Ông Nhiếp hỏi: “Gần đây không đua moto nữa chứ?”

“Cháu không đi từ lâu rồi ạ, đã hứa với chú ba rồi.” Nhiếp Duy Sơn nhìn cái bát trống không trước mặt, “Ông nội, ông muốn hỏi cháu có dự định gì đúng không ạ. Đoán chừng là cháu cũng không thi nổi đại học, cứ coi như thi đậu thì học phí là một vấn đề, cho nên cháu muốn tốt nghiệp rồi mở cửa hàng, kiếm tiền sớm một chút.”

Thu nhập của Nhĩ Ký đều dùng để trả nợ cho Nhiếp Phong, ông Nhiếp có thể quan tâm được con trai nhưng không lo được cho cháu trai, huống hồ còn có chú ba và Nhiếp Dĩnh Vũ, ông không thể bất công quá.

Nhiếp Duy Sơn hiểu cả, hắn nói: “Mở cửa tiệm cũng cần tiền, cháu định nhập ngũ, được mấy năm thì giải ngũ rồi vay một khoản nhỏ, chắc là cũng ổn.”

“Cậu định từ lúc nào đấy?!” Doãn Thiên Dương ngậm miệng không hé răng nãy giờ, lúc này đã không nhịn được nữa.

Ông Nhiếp nói: “Hồi đó mỗi đêm cháu đi đua moto ông chỉ muốn cho cháu nhập ngũ, dù gì cũng có thể quản giáo không để cháu gặp chuyện, vào quân ngũ rồi nếu ở được thì ở lại, không ở được thì xuất ngũ về nhà, đấy cũng là một con đường.”

Doãn Thiên Dương mặc kệ: “Ông ơi, chú Nhiếp đã không ở bên cạnh ông rồi, nếu Tiểu Sơn nhập ngũ thì cả nhà bọn họ sẽ chẳng còn ai ở bên ông nữa, ông nỡ sao ạ?”

“Dương nhi, chỉ là tán gẫu thì nói một chút thôi, cũng không phải là đã quyết định.” Nhiếp Duy Sơn vỗ lên lưng Doãn Thiên Dương. Ông Nhiếp than thở một tiếng, gật đầu nói: “Thiên Dương nói cũng đúng, không nhắc tới những thứ này nữa, còn sớm mà.”

Sau bữa cơm tối ông Nhiếp đi ngủ sớm, Nhiếp Duy Sơn trông cửa hàng, Doãn Thiên Dương thì ngồi nhìn Nhiếp Duy Sơn. Nhìn được một lát, Doãn Thiên Dương hỏi: “Cậu thật sự định nhập ngũ à?”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Có nghĩ tới nhưng chưa quyết định, nhưng nếu có thể giúp ông nội bớt lo lắng thì tớ sẵn lòng.”

Doãn Thiên Dương đã nhịn lâu lắm rồi: “Tớ không muốn!”

Cậu nói xong thì đi luôn, lái xe đạp rời khỏi phố đồ cổ, đi dọc theo đường cái một lúc lâu cũng không biết đi đâu, cuối cùng cậu lái tới khu nhà của Băng Băng.

Băng Băng mặc đồ ngủ ra vườn hoa tìm, trông thấy Doãn Thiên Dương ngồi trong đình thì đi tới hỏi: “Ông sao thế, bỏ nhà đi à?”

“Không phải, tâm trạng của tôi không tốt.” Doãn Thiên Dương kéo Băng Băng ngồi xuống bên cạnh, “Băng Băng này, nếu người mà ông rất quan tâm lén lút dự định là sẽ đi thì ông có tức giận không?”

Băng Băng rụt tay vào trong ống tay áo rồi hỏi: “Đi là đi đâu? Nếu là lén lút đi du lịch sau lưng tôi thì chắc chắn tôi sẽ tức giận.”

“Không phải đi du lịch, ví dụ như nhập ngũ, ra nước ngoài, cái loại đi mấy năm ấy.” Doãn Thiên Dương không nói người kia là Nhiếp Duy Sơn vì sợ Băng Băng không đứng về phía cậu, “Chuyện gì tôi cũng nghĩ cho người đấy, nếu người đấy gặp khó khăn thì tôi sẵn lòng giúp đỡ, bảo vệ người đấy, nhưng chuyện lớn như vậy mà từ trước đến nay người đấy không hề nói với tôi, coi tôi là cái gì chứ.”

Băng Băng khoác vai Doãn Thiên Dương, rồi nói: “Này người anh em, đầu tiên ông phải biết rõ một điều, ông thích người ta như thế vậy còn người ta có thích ông không?”

Doãn Thiên Dương sửng sốt: “Hả? Ông sủa cái gì đấy?”

“Đệch, tôi sủa á?” Băng Băng càng ôm Doãn Thiên Dương chặt hơn, nói lời phân tích, “Ông quan tâm đối phương như vậy, có khó khăn thì sẵn lòng giúp đỡ, còn muốn bảo vệ đối phương, không nói cho ông thì ông chạy lung tung ngoài đường như thất tình, đây không phải là thích thì là gì?”

Doãn Thiên Dương đẩy Băng Băng ra: “Người tôi nói là Nhiếp Duy Sơn! Có phải ông bị ngu không vậy!”

Băng Băng bối rối: “Ặc, Tiểu Sơn à.”

“Vậy thì không ổn lắm, mười tám đời tổ tông nhà họ Phạm bọn tôi đều là thẳng, đề tài này tôi không giúp được, ông đi hỏi Kiến Cương thử xem.” Băng Băng nói xong thì cảm thấy không ổn lắm, sửa lời nói, “Chắc Kiến Cương cũng không biết đâu, thật ra chủ yếu là bởi vì tình hình gia đình Tiểu Sơn tương đối phức tạp, cho nên ông quan tâm quá sẽ bị rối loạn, nghĩ thoáng hơn một chút đi, coi như vừa nãy là tôi sủa bậy, các ông vẫn là hai đường song song thẳng tắp.”

Hơn chín giờ, Doãn Thiên Dương cưỡi xe trở về phố đồ cổ, các cửa tiệm khác đều đã sập cửa cuốn xuống chỉ có Nhĩ Ký vẫn sáng đèn, cậu đẩy cửa đi vào thì trông thấy Nhiếp Duy Sơn ngồi sau quầy hàng, có lẽ là đang chờ cậu.

Nhiếp Duy Sơn cầm miếng Thị Tử Hoàng trong tay còn dao khắc thì đặt ở bên cạnh, hắn đang suy nghĩ về những lời nói của Nhiếp Dĩnh Vũ. Ngẩng đầu nhìn thấy Doãn Thiên Dương đi vào, hắn ngoắc tay nói: “Nguôi giận rồi à, lại đây.”

Doãn Thiên Dương đi tới đứng ở bên cạnh rồi nói: “Vừa nãy tớ hơi kích động, tìm Băng Băng chơi một lát thì tỉnh táo rồi, tuy đây là chuyện của nhà cậu nhưng tớ vẫn hy vọng cậu có thể cân nhắc đề nghị của tớ, tiền thì có thể tìm bố mẹ tớ để mượn, sau này trả lại là được, nếu không thì chúng ta cùng đi bày hàng, từ từ tích góp thì khẳng định có thể tích góp đủ. Nghe nói phải đi đến mấy năm, tớ —— “

Cậu còn chưa nói xong thì đã bị Nhiếp Duy Sơn kéo xuống ôm vào lòng.

“Làm gì vậy!” Doãn Thiên Dương ngồi trên đùi đối phương giãy dụa, “Cái này thì không phải là đường thẳng!”

Nhiếp Duy Sơn ấn giữ Doãn Thiên Dương rồi nói: “Nếu tớ muốn đi thì sẽ không chờ tới khi tốt nghiệp trung học mà đã đi từ lâu rồi.” Doãn Thiên Dương ngồi yên lại, hắn nói tiếp: “Chỉ có hai chữ rối rắm thôi mà tớ đã bị hành hạ trong một thời gian rất dài, lời cậu muốn nói cũng chính là điều tớ nghĩ, phải đi đến mấy năm, tớ không nỡ bỏ cậu.”

Doãn Thiên Dương lặng lẽ ôm hắn an ủi ngoài cửa nhà, vào lúc không biết hắn đi đâu thì sốt ruột tìm kiếm khắp nơi, vì trồng cho hắn một cây táo mà chịu một trận đòn, rồi sợ hắn khó xử mà phải chọn lúc hắn ngủ để nạp tiền vào thẻ cơm.

Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện, hắn chẳng muốn nghĩ tới.

Hắn cũng vì Doãn Thiên Dương mà làm rất nhiều rất nhiều việc, hắn lại càng không muốn nhắc. Bởi vì hắn đã biết, điều này tượng trưng cho việc hắn thích đối phương, Doãn Thiên Dương không quan tâm cũng chẳng sao, còn nếu Doãn Thiên Dương để ý, vậy thì bọn họ chính là hai bên cùng có tình cảm.

Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Dương nhi, cậu có thích tớ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.