Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Chương 22: Kết hợp ba chương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Doãn Thiên Dương bắt đầu dồn hết sức để chuẩn bị cho cuộc so tài, trước đó vì phải dưỡng thương nên đã làm trễ nải không ít thời gian, tiến độ chậm hơn so với người khác, nhưng thi đấu thì không chờ đợi bất cứ ai, huống hồ đây là trận đấu đầu tiên cậu tham gia sau khi gia nhập đội điền kinh, không cần biết là quy mô to hay nhỏ, cũng đều không thể xem thường.

Đầu tiên là chạy chậm một nghìn năm trăm mét làm nóng người, hôm nay ba huấn luyện viên muốn kiểm tra lần lượt từng người bọn họ, quan sát trạng thái trước khi thi đấu. Doãn Thiên Dương xỏ đôi giày mà Nhiếp Duy Sơn đã tặng cậu, vì để xứng với đôi giày này mà cậu còn cố tình đi mua hai bộ quần áo mới, một bộ trong đó Doãn Thiên Kết nói là không đẹp nên cậu lại chạy đi đổi lần nữa, lăn qua lăn lại một vòng mới xong.

Đội viên chủ lực đứng ở phía trước, trình độ thông thường thì đứng giữa, còn kiểu học sinh ngoài trường gia nhập đội như Doãn Thiên Dương thì xếp cuối cùng, con người không phân ra cao quý sang hèn nhưng kinh nghiệm và năng lực tự nhiên sẽ chia con người thành ba bảy loại, đây chính là hiện thực.

Trong cuộc họp ngày đó có nói về những vấn đề cần chú ý khi thi đấu nhưng bởi vì đây là trận đấu nhỏ, mọi người cũng đều đã tham gia nhiều lần cho nên huấn luyện viên chỉ nói qua rất đơn giản, không được rõ ràng, Doãn Thiên Dương vừa hiểu lại vừa như không hiểu, ghi ghi chép chép được mấy câu nhưng thật ra cũng chẳng hiểu là bao.

Xếp hàng bấm đồng hồ để kiểm tra chạy cự li ngắn, kiểm tra xong thì nghỉ ngơi hai phút, cậu chạy ra chỗ Tần Triển ngồi xuống bên cạnh, rồi hỏi: “Cấp độ của lần tranh tài này thấp đến mức nào mà các ông chẳng quan tâm mấy vậy?”

Tần Triển buộc lại dây giày thành nơ rồi trả lời: “Trận đấu nhỏ, tất cả mọi người đã gặp nhiều rồi nên không có hứng để ý, không phải lúc trước ông vừa mới bị thương à, nghỉ ngơi khỏe hẳn chưa, thật ra tôi không khuyến khích ông tham gia, cũng chẳng có gì thú vị.”

Doãn Thiên Dương hơi nhụt chí: “Vốn dĩ tôi còn rất xem trọng nữa đấy.”

“Bởi vì đây là lần đầu tiên ông tham gia thi đấu mà, lần đầu thì ai mà chả kích động.” Tần Triển cảm thấy đả kích sự hăng hái của đối phương thì hơi thất đức, vì vậy lại sửa miệng, “Mà thế cũng tốt, tham gia thi đấu nhiều thì mới có thể rèn luyện tố chất tâm lý được, nền tảng đều được xây dựng từ mỗi trận đấu nhỏ, sau này thi ở các trận đấu lớn thì mới không sợ.”

Kể từ khi Doãn Thiên Dương biết Tần Triển báo thù cho cậu thì luôn cảm thấy Tần Triển không phải người bình thường, lời nói ra cũng xuôi tai, cậu khiêm tốn hỏi: “Có những cuộc thi lớn nào thế, tôi phải nhớ thật kỹ mới được.”

Tần Triển cúi đầu nhìn giày của đối phương: “Giải thành phố, giải vô địch giữa các tỉnh miền Bắc, nhiều lắm đấy. Yên tâm đi, mấy tháng trước các cuộc thi đấu quan trọng thì huấn luyện viên sẽ bắt đầu giày vò mọi người, nếu đạt được thứ hạng thì không cần thi đại học, cuối tháng năm sẽ có giấy báo trúng tuyển của Học viện Thể thao.”

“Thật á!” Đột nhiên Doãn Thiên Dương cảm thấy tương lai của mình trở nên rực rỡ, “Ông muốn vào Học viện Thể thao à? Chúng ta cùng vào đi!”

“Chỉ có một số rất ít người được tuyển thẳng vào học thôi, phần lớn thì vẫn phải tự mình thi.” Tần Triển cào tóc, “Giày của ông đẹp đấy, mới mua à, chưa từng thấy ông đi bao giờ.”

Ngay lập tức sự chú ý của Doãn Thiên Dương bị dời đi, cậu nói: “Đây là kiểu mới nhất, trước khi gia nhập đội điền kinh thì Tiểu Sơn tặng tôi, cậu ấy lén lút tới chợ đêm bày hàng kiếm tiền, vất vả lắm, cho nên tôi cứ không nỡ đi.”

Tần Triển nhớ lại lần ở chợ đêm kia, hâm mộ nói: “Anh Sơn đối xử với ông tốt thật đấy.”

“Đúng thật là tốt cực kỳ, bọn tôi là… bạn nối khố.” Doãn Thiên Dương nói ngắc ngứ, nói xong thì chôn mặt vào giữa hai đầu gối mà hớn hở, người ta đã chẳng nói gì nữa nhưng cậu thì vẫn không phanh lại được, “Tuần sau thi đấu tôi muốn đi đôi giày này nên luyện trước cho quen, hôm đấy cậu ấy sẽ tới xem.”

Ánh mắt Tần Triển sáng lên: “Thế thì thi xong ăn cơm cùng nhau đi! Phía sau trường mới mở quán lẩu gà, đi không?” Nói xong thì nghĩ một lúc lại thấy không đúng, “Ôi trời tôi quên mất, hôm đó mọi người định liên hoan, không sao, bảo anh Sơn đi cùng đi, dù sao đều thấy cả rồi.”

Doãn Thiên Dương khó hiểu hỏi: “Thấy lúc nào?”

“Thì cái lần đánh ——” Đột nhiên Tần Triển câm miệng, suýt nữa thì nói lộ tuốt tuồn tuột, cái lần đánh bọn súc vật đội bóng đá kia bọn họ đều đã được biết phong thái của Nhiếp Duy Sơn, thế nhưng đã đồng ý không được nói, “… Thì cái lần đi qua cửa trường của các ông, tôi nhìn thấy hai ngươi nên có giới thiệu với bọn nó.”

“Thế à, mà hay là thôi đi.” Doãn Thiên Dương nhìn xung quanh một chút, tổ thứ nhất đã bắt đầu kiểm tra hạng mục khác, cậu còn phải chờ một lúc nữa, rồi nói với Tần Triển, “Tiểu Sơn và chúng ta không giống nhau, động một tí là chúng ta hò hét lại thích đánh đánh đấm đấm, cậu ấy không được, mà có lẽ cũng không thích, cho nên hôm thi đấu đấy bọn tôi không đi được.”

Tần Triển đỡ trán, trong lòng nói thầm bạn nối khố cái kiểu chó má gì vậy, hiểu biết về đối phương không triệt để quá rồi, cậu ta còn đang muốn uống vài chén với Nhiếp Duy Sơn đây, bèn khuyên nhủ: “Liên hoan lần trước ông đã không đi, lần này lại không đi nữa, nếu đây còn là để tiện thể chúc mừng đồng đội đoạt quán quân mà ông lại vắng mặt thì có thích hợp không?”

Doãn Thiên Dương rất có nghĩa khí cho nên thấy rối rắm, vốn cậu còn muốn sau khi nói rõ tấm lòng với Nhiếp Duy Sơn thì trải qua thế giới hai người nữa mà.

Thời gian huấn luyện kéo dài, kết thúc rồi thì cậu lại luyện tập một mình thêm một tiếng nữa, khi về đến nhà đã là rất muộn. Doãn Thiên Dương không thích đi xe đạp nên mấy ngày nay đều đi tàu điện ngầm, cậu đi ở phía trước rồi chợt nghe thấy tiếng chuông xe từ xa đến gần.

“Anh Dương Dương, lại đi đâu phát điên à?” Nhiếp Dĩnh Vũ cưỡi xe đạp leo núi đi tới, hỏi qua lớp khẩu trang.

“Điên cái gì chứ, anh vừa mới huấn luyện xong.” Doãn Thiên Dương liếc một cái, xe đạp leo núi không có yên sau, muốn đi nhờ một chuyến xe cũng không được, “Mày lại tới lớp học thêm đấy à? Chú ba không tức giận nữa chứ?”

Nhiếp Dĩnh Vũ ủ rũ mà nói: “Không có, từ sau hôm đấy em không gặp chị Thiên Kết nữa, chỉ có mấy lần nhìn thấy bóng lưng của chị ấy thôi.”

Doãn Thiên Dương kéo nhẹ cặp sách của Nhiếp Dĩnh Vũ, nói với vẻ đồng tình: “Hôm nay bố anh và mẹ anh đi họp lớp rồi, trong nhà không có ai nấu cơm, chị anh đi cả ngày chắc cũng mệt, mày nói xem gọi đồ gì thì được hả, sủi cảo hay là rau xào bây giờ?”

Nhiếp Dĩnh Vũ hiểu ý: “Gọi đồ ăn ngoài gì chứ! Sang nhà em ăn!”

“Đợi đã,” cậu ta nói xong mới nhận ra có điều kỳ quái, “Anh Dương Dương, không phải anh không chấp nhận em thích chị Thiên Kết hả?”

Trước đây thì đúng là Doãn Thiên Dương như thế nhưng cậu nhẹ dạ, bị câu chuyện của Nhiếp Dĩnh Vũ làm cảm động, hơn nữa bây giờ cậu đã biết cảm giác khi thích một người là thế nào nên trả lời: “Nếu đã thích thật lòng thì không ai có thể ngăn được.”

Hai chị em sang sát vách ăn cơm, thời gian đã muộn lắm rồi, Nhiếp Dĩnh Vũ vừa ăn vừa cười, vui đến mức tươi như hoa, thím ba lấy đũa gõ cậu ta, đoạn nói: “Nhìn mặt mày kìa, ăn nhanh rồi làm bài tập đi.”

Nhiếp Dĩnh Vũ tận dụng cơ hội nói: “Chị ơi, em có hai bài không hiểu, chị có thể chỉ cho em không?”

Doãn Thiên Kết hơi bối rối, Nhiếp Duy Sơn vội lên tiếng giải vây: “Em cũng có, giảng một thể đi ạ.”

Vừa dứt lời, Doãn Thiên Dương gào lên một tiếng rồi quay sang quát Nhiếp Dĩnh Vũ: “Mày giẫm anh làm gì!”

Nhiếp Dĩnh Vũ ngượng ngùng nói: “Giẫm nhầm ạ, ai mà biết chân anh duỗi xa thế chứ.”

Mặt Doãn Thiên Dương lại bắt đầu bốc khói hừng hực, quả thật cậu đã duỗi chân sang cạnh chân của Nhiếp Duy Sơn… Còn kéo ống quần lên để lộ mắt cá chân, rồi chốc chốc lại cọ chiếc vòng đỏ kia vào đối phương.

Đậu má, sao cậu lại lẳng lơ như vậy chứ.

Nhiếp Duy Sơn cầm bát ăn cơm, gần như không nhìn ra có biểu cảm gì.

Cơm nước xong Nhiếp Dĩnh Vũ hấp tấp đi tìm sách và đề thi, quanh co vòng vèo quấn lấy Doãn Thiên Kết nhờ giảng bài, Nhiếp Duy Sơn nói là về phòng tìm sách vở nhưng lại kéo Doãn Thiên Dương vào rồi ấn lên tường, hỏi với vẻ rất ngang ngược: “Vừa nãy cậu cọ cái gì mà cọ? Cọ cái gì hả!”

“Tớ chỉ muốn cho cậu xem tí thôi, tớ đi giày mới.” Doãn Thiên Dương nói lí nhí, nhẹ nhàng gảy gảy chỗ hoa văn nổi trên giấy dán tường, “Không phải cậu tìm sách vở à, kiếm sách hay kiếm chuyện vậy chứ.”

Nhiếp Duy Sơn cầm sách quay đi: “Không biết ai kiếm chuyện, cọ làm tớ nổi cả da gà.”

Ban đêm trời bắt đầu mưa, mưa không lớn nhưng kéo dài dai dẳng tận hai, ba ngày, trong sân đâu đâu cũng ẩm ướt, nơi góc tường của mấy con hẻm chưa gì đã mọc lên từng hàng rêu xanh, nhiệt độ hạ xuống liên tục nên mỗi ngày việc làm ăn của ông chú bán khoai nướng đều rất tốt.

Sàn nhà trong lớp học thì ướt rượt, tất cả đều là nước dính trên giày của mọi người, học sinh trực nhật phải lau đi lau lại nhiều lần không biết mệt. Ngày mưa không cần phải tập thể dục nên đa số đều ở trong lớp vào giờ nghỉ giải lao, Doãn Thiên Dương trùm áo bông gục xuống ngủ, rồi híp mắt qua khe hở nhìn thấy Nhiếp Duy Sơn đang nói chuyện với Lôi Tranh.

Nói cái gì vậy chứ, còn có vẻ rất vui.

Đến mức đấy nữa à, còn đập tay với nhau.

Làm gì mà phải nắm nắm ấn ấn, quá đà rồi đó.

Doãn Thiên Dương lén lút quan sát, rồi cậu lại nghĩ Lôi Tranh cũng là con trai, cũng rất đẹp trai, hơn nữa hai người này còn thường xuyên đi chơi bóng với nhau, vậy thì quá nguy hiểm. Đang suy nghĩ thì đột nhiên áo bông bị vén lên, Tiểu Mặc nói: “Gọi cậu ba lần rồi đấy, nộp bài tập toán.”

“Tớ quên làm…” Cậu vỗ mạnh vào trán, vốn là định nghỉ giữa giờ sẽ làm nốt, kết quả lại đi theo dõi giám sát, “Nhanh, nhanh, đưa tớ chép cái.”

Tiểu Mặc nói: “Tớ nộp rồi, cậu không nói sớm cơ.”

Doãn Thiên Dương gấp đến độ gọi Trương Tiểu Tề: “Tiểu Tề ơi, bài tập toán cậu nộp chưa? Chưa nộp thì cho tớ mượn chép một chút!”

Cầm được đề trong tay thì Doãn Thiên Dương bắt đầu liều mạng viết, năm giây đã giải quyết xong phần trắc nghiệm, vừa ngẩng đầu thì trông thấy Kiến Cương đi vào lớp, cậu cúi thấp đầu xuống, cong lưng lại, một cánh tay thì chắn phía trước đề thi rồi tiếp tục vùi đầu làm, tim đập như trống trận!

Còn chưa vào tiết nhưng xung quanh đã yên tĩnh đi nhiều, Kiến Cương cầm chai nước lên uống, uống xong thì hỏi đại diện bộ môn: “Bài tập toán đã thu hết chưa?”

Đại diện bộ môn nói: “Còn thiếu mấy người ạ.”

Kiến Cương hỏi: “Thiếu ai?”

Doãn Thiên Dương nhìn trừng trừng tờ đề sốt ruột đến mức chảy đầy mồ hôi, đang chuẩn bị nhận lấy cái chết thì lại không nghe thấy đại diện bộ môn trả lời, cậu vội vàng liếc nhìn lên bục giảng mới trông thấy Nhiếp Duy Sơn đang cầm vở đứng cạnh Kiến Cương.

“Thầy Lưu ơi, tại sao chỗ này lại ra được như vậy ạ?”

Kiến Cương cầm lấy quyển vở, quay mặt về phía bảng giảng bài, học sinh ở sau lưng lại bắt đầu loạn cả lên, ông nói: “Đã hiểu chưa, công thức này phải biến đổi đi, ghi nó vào trong vở, khi nào ôn tập thì làm lại hai ba lần.”

“Em biết rồi ạ.” Nhiếp Duy Sơn lật vở, “Còn có một chỗ, sơ đồ này làm thế nào ạ?”

“Phù, mẹ nó nguy hiểm quá.” Doãn Thiên Dương vứt bút đi, vội vàng nộp bài, sau đó lấy một thanh sô cô la từ trong ngăn bàn ra đưa cho Trương Tiểu Tề, “Cảm ơn nhớ, cảm ơn nhớ, cậu yên tâm đi, tớ đã cố ý chép sai gần hết rồi, sẽ không bị phát hiện đâu.”

Cậu quay về chỗ ngồi thì phát hiện Kiến Cương vẫn còn đang giảng bài cho Nhiếp Duy Sơn, nhìn chằm chằm hai bóng lưng một bên mập lùn một bên cao ráo kia cậu lại không kiềm chế được mà đoán mò.

Chắc Nhiếp Duy Sơn phải yêu quý Kiến Cương lắm, lần trước cậu nói nhầm còn đạp cậu nữa mà.

Có phải là cảm nhận được cảm giác của bố ở Kiến Cương không nhỉ, dù sao chú Nhiếp cũng không ở nhà.

“Cậu thiếu tình thương của bố đúng không, thế mà lại có thể thích một ông chú.” Tiểu Mặc nói chuyện với một bạn nữ khác ngồi cách một lối đi, “Ồ là người đó ấy hả! Vậy thì tớ cũng thích, tuổi tác không phải là vấn đề!”

Doãn Thiên Dương nín một hơi, lại nhìn hai bóng lưng kia rồi cảm thấy bất an trong lòng, bèn hô: “Thầy Lưu ơi, vào học rồi ạ, thầy đừng phân biệt đối xử thế chứ ạ!”

Kiến Cương quay người rồi ném một viên phấn về phía này: “Em tạo phản đấy à, nộp bài tập toán chưa?”

“Nộp rồi ạ!”

Nhiếp Duy Sơn khép sách lại: “Thầy Lưu ơi, vậy cứ vào học trước đi ạ, hết giờ em lại hỏi.”

Ánh mắt như kẻ trộm của Doãn Thiên Dương bám theo Nhiếp Duy Sơn, đợi đến khi đối phương ngồi xuống thì mới rút lại. Trong giờ học Kiến Cương lấy việc công trả thù riêng mà cố ý gọi cậu lên trả lời câu hỏi, may mà mấy ngày trước có nghe Doãn Thiên Kết nói nên cậu có thể miễn cưỡng trả lời, trả lời xong còn đắc chí mà trợn mắt một cái.

Kiến Cương hỏi: “Doãn Thiên Dương, có phải em có ý kiến với tôi đúng không?”

Những bạn học khác bắt đầu hí hửng, Doãn Thiên Dương trả lời: “Đâu có ạ, em rất thích thầy mà, nhưng Nhiếp Duy Sơn thì không thích thầy ạ.”

Nhiếp Duy Sơn suýt nữa sặc: “Liên quan gì đến tớ.”

Doãn Thiên Dương ngồi xuống, khoác áo bông lên trên vai rồi cảm thấy mình giống như là Hứa Văn Cường(*). Đến khi hết giờ mọi người chen chúc nhau xuống căng tin thì cậu cũng đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại, lúc tới cửa thang thì bị đạp một cái trượt đi nửa mét, quay đầu nhìn hóa ra là Nhiếp Duy Sơn.

(*)Hứa Văn Cường: nhân vật chính của bộ phim Bến Thượng Hải.

1

Nhiếp Duy Sơn cầm chiếc áo bông: “Mặc thì mặc, không mặc thì cởi ra đàng hoàng, bị chen lấn rơi xuống đất mà còn đi tiếp, cậu uống nhầm thuốc à?”

“Tớ đang suy nghĩ, không để ý.” Doãn Thiên Dương không trả lời trực tiếp, nhận lấy áo xong thì đi xuống tầng. Trong nhà ăn người đông nghìn nghịt, dãy hàng xếp trước khu lấy đồ ăn có thể đè chết người, có lẽ đến lượt rồi cũng chẳng còn thức ăn ngon gì.

“Ê Tiểu Sơn! Thiên Dương!” Băng Băng đứng trong góc phía đông nam vẫy tay với bọn họ, “Lại đây ăn lẩu băng chuyền đi!”

Ba người ngồi trong góc đông nam của căng tin ăn lẩu băng chuyền, Băng Băng cho thịt vào, rồi nói: “Hai ngày nay mưa mãi không ngừng, lạnh chết mất thôi, mai tôi định mặc áo phao đây. Đúng rồi, hai ông thế nào rồi?”

Nhiếp Duy Sơn nhớ ra đây là kẻ cầm đầu, bèn hỏi: “Băng Băng, tối hôm đấy ông nói gì với cậu ấy hả?”

“Có nói gì đâu, cậu ta nói là mình rất quan tâm ——” Băng Băng chưa nói xong đã bị bịt mồm lại, tương vừng quanh miệng đều bị chùi sạch sẽ. Doãn Thiên Dương nháy mắt ra hiệu, khẽ kêu: “Không được nói! Để tôi nhúng cho ông miếng thịt!”

Nhiếp Duy Sơn nghe hai người kia ngồi cạnh nhau thì thầm nói chuyện thì ăn qua loa mấy miếng rồi rút lui. Doãn Thiên Dương cũng không nhận ra, lúc quay đầu lại mới phát hiện đối phương đã đi ra khỏi cửa căng tin.

“Băng Băng, tôi no rồi, đi trước đây.” Cậu quét thẻ cơm tính tiền rồi vội vàng đuổi theo ra ngoài, đuổi tới tòa nhà hành chính thì trông thấy Nhiếp Duy Sơn đang uống sữa chua ở cửa quầy bán đồ ăn vặt, cậu đi tới ngồi xuống đối diện thì phát hiện trên bàn còn đặt một hộp nữa, ống hút cũng đã cắm ngay ngắn.

Cả hai đều không vui lắm, nhưng cái chính là cũng không biết tại sao đối phương lại không vui.

Uống xong cũng thấy chua loét, Doãn Thiên Dương lên tiếng trước: “Lúc nghỉ giữa giờ cậu và Lôi Tranh nói chuyện gì đấy, không thấy người khác đều buồn ngủ à, còn hăng hái như vậy.”

Nhiếp Duy Sơn trả lời: “Nói về chiến lược, lần chơi bóng tới muốn trị đám sinh viên Đại học Sư phạm, lần trước bọn tớ thua.” Hắn lạnh mặt, bắt đầu phản kích, “Tại sao cậu lại mượn bài tập của Trương Tiểu Tề, cả lớp nhiều người như vậy sao chỉ tìm cậu ấy?”

Doãn Thiên Dương trả lời rất đương nhiên: “Độ chính xác cao, chữ viết rõ ràng, mượn cái là được, trong căng tin tớ thích bánh nhân thịt nhất, mượn bài tập trong lớp tớ thích mượn Trương Tiểu Tề nhất. Mượn cậu thì cậu làm hả?”

Đã lâu Nhiếp Duy Sơn chưa đánh người sắp không nhịn được nữa, hắn cố gắng kiềm chế, hỏi tiếp: “Cậu hò hét với Kiến Cương làm gì, chép bài tập mà còn không biết cụp đuôi lại à?”

“Cậu còn nói tớ, từ bao giờ mà cậu biết chủ động đi hỏi bài thế, hay là ông chú khống hả.” Doãn Thiên Dương vẫn còn nhớ nội dung nói chuyện của đám con gái đây này, thế nhưng nói ra miệng thì hơi xấu hổ nên âm lượng được giảm thấp xuống.

Nhiếp Duy Sơn nghĩ mãi rốt cuộc mới hiểu: “Mẹ nó tớ hỏi bài còn không phải vì cậu à! Là ai đang ra sức chép bài hả? Tớ mà không lên cản Kiến Cương lại thì cậu lộ từ lâu rồi!”

“Lại còn khống cái gì cơ? Tớ là một tên ngu ngốc khống ấy!”

Doãn Thiên Dương bị dạy bảo mà bối rối: “À thế thì… Hòa nhau rồi, hiểu lầm, hiểu lầm.”

“Chưa hòa, cậu và Băng Băng là có chuyện gì?” Nhiếp Duy Sơn hút một ngụm cuối cùng hết sạch hộp sữa chua, “Sau này ít trao đổi mấy thứ vô dụng đi, chỉ toàn đưa ra ý kiến thối nát, đã thế hết lần này đến lần khác người ta nói gì cậu cũng tin.”

Nhiếp Duy Sơn đi về phía lớp học, Doãn Thiên Dương cầm hai hộp rỗng trả cho ông chủ, tức giận nói: “Sữa chua của chú chua quá đấy ạ! Vốn dĩ không phải để người uống mà!”

Hai người đi một trước một sau, cách nhau một đoạn rất dài nhưng suy nghĩ thì đều giống nhau. Đây chính là tình yêu sao? Một chuyện vớ vẩn cũng có thể làm cho người ta phát điên, cậu nhìn tôi chằm chằm, tôi lại quan sát cậu, với ai cũng có thể ghen đôi chút.

Cứ đi cứ đi rồi cũng tiêu tan, Doãn Thiên Dương đuổi theo, bước chân của Nhiếp Duy Sơn cũng chậm lại, cuối cùng trở thành song song.

“Cuộc thi ngày kia tớ muốn đi đôi giày cậu tặng.”

“Vậy thì tớ sẽ thắt hai cái nơ cho cậu, để cậu có thể Thảo thượng phi.”

“Cậu còn phải đứng ở vạch đích chờ tớ, dang rộng cánh tay.”

“Được, phải xông vào đúng chỗ đấy, vị trí của trái tim nằm ở bên trái.”

Tối thứ sáu đã được định trước là không thể bình tĩnh, buổi huấn luyện kết thúc đúng giờ, Tần Triển lấy tư cách là đội trưởng nhắc lại các vấn đề cần chú ý cho mọi người một lần nữa, cậu ta dặn dò: “Tôi lặp lại lần nữa, địa điểm thi đấu là trường Nhất Trung, đúng tám rưỡi sáng tập hợp để điểm danh, ai đến muộn thì hủy tư cách thi đấu. Đêm nay ở trong trường không được rời khỏi ký túc xá, sau chín giờ sẽ có người đi kiểm tra bất chợt.”

Doãn Thiên Dương được coi như là học ngoại trú, nghe xong thì về nhà, trên tàu điện ngầm chen chúc rất nhiều người, cậu đeo tai nghe nghe nhạc, danh sách phát ngẫu nhiên vậy mà lại phát đến bài ‘Tai họa từ ánh trăng’, “Cái gì vậy, bài từ thời nào rồi mà còn ở trong máy mình.” Cúi đầu nhìn xuống thì thấy phía sau còn có mười mấy bài hát xưa cũ, xem ra là bố cậu dùng điện thoại của cậu để nghe rồi.

Buổi tối cậu chỉ giội qua người bằng nước ấm, huấn luyện viên có nói không được ngâm mình vì làm thế cơ bắp sẽ giãn lỏng, bất lợi cho thi đấu. Bạch Mỹ Tiên gấp gọn quần áo để lên đầu giường rồi nói: “Mặc bộ này đi, rồi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đừng căng thẳng, cứ coi như là đi chơi thôi.”

Lúc này Doãn Thiên Kết đi vào: “Chị mua cho mày một thỏi son dưỡng, ngày mai ra ngoài thấy khô thì bôi một chút.”

“Cảm ơn mẹ, cảm ơn chị.” Doãn Thiên Dương bật người trên giường, trên đầu còn quấn một cái khăn lông, kết quả vừa mới cảm ơn xong thì lại bắt đầu xoi mói, “Ơ, con không mặc bộ này đâu, cũ rồi không đẹp.”

Cuối cùng cậu quyết định mặc bộ đồ mới mua kia, ngoại trừ hơi mỏng một chút thì về cơ bản rất hoàn hảo.

Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, Doãn Thiên Dương lên giường ngủ, nhắm mắt vào thì lại bắt đầu nghĩ, ngày mai cậu sẽ chạy thứ mấy nhỉ, lỡ chạy nhanh quá rồi xô Nhiếp Duy Sơn bay xa thì làm sao bây giờ, càng nghĩ càng kích động, cuối cùng cậu dứt khoát làm một ván cờ caro.

Cái người nào đó ở con hẻm bên cạnh cũng đang rất kích động, đêm hôm lạnh căm căm không ngủ mà lại lau xe điện ở ngoài sân, lau xong còn lắp một tấm đệm mới vào chỗ ngồi phía sau.

Nhiếp Dĩnh Vũ dựa vào cạnh cửa ăn táo, đoạn nói: “Anh, không lẽ cái đệm này của anh là để lót cho anh Dương Dương hả?”

“Không phải thế thì chẳng lẽ lót cho mày à?” Nhiếp Duy Sơn đi tới cạnh ao giặt khăn, nước ngầm lạnh buốt khiến cho bàn tay đỏ ửng cả lên. Nhiếp Dĩnh Vũ lắc đầu một cái, thở dài: “Anh Dương Dương rắn chắc như vậy có ngồi thảm đinh cũng chẳng sao, anh khinh anh ấy quá rồi đấy.”

Nhiếp Duy Sơn rửa xong chuẩn bị quay về phòng: “Không rảnh buôn với mày, sáng mai anh phải đi xem thi đấu.”

“Đi cùng đi ạ.” Nhiếp Dĩnh Vũ vứt hạt táo đi, “Thi ở trường bọn em mà, ngày mai hội học sinh bọn em còn phải làm tình nguyện viên, nhưng tiếc là tình nguyện viên chỉ làm việc vặt, nếu để em bấm đồng hồ thì tốt rồi, em sẽ bấm luôn cho anh Dương Dương huy chương vàng.”

Trong lòng Nhiếp Duy Sơn chợt cảm thấy lạnh lẽo, nếu Nhiếp Dĩnh Vũ ở đó thì những lời mà Doãn Thiên Dương đã nín nhịn mấy ngày nay còn thuận lợi nói ra được nữa không đây.

Sáng sớm hôm sau ba người cùng xuất phát, Doãn Thiên Dương đeo balo theo, bên trong có giầy chuẩn bị dùng và nước, Nhiếp Dĩnh Vũ hỏi: “Thẻ dự thi đã mang theo chưa ạ? Để bọn em kiểm tra.”

“Mang rồi, mang rồi, đến lát nữa nhớ phục vụ anh thật tốt đấy.” Doãn Thiên Dương mặc một chiếc áo phao dài nên không dang chân ra được, cậu ngồi lệch một bên, một tay ôm eo Nhiếp Duy Sơn, “Mấy tình nguyện viên bọn mày có quyền gì vậy? Có thể biết điểm trước không?”

“Đương nhiên là không.” Nhiếp Dĩnh Vũ khụt khịt mũi, “Anh bôi cái gì vậy, sao thơm thế.”

Doãn Thiên Dương hơi xấu hổ, cậu có xịt một chút keo để tóc vào nếp hơn, bởi vì Nhiếp Duy Sơn sẽ đứng ở vạch đích chờ cậu, mà tóc tai sau khi chạy nhanh nhất định là không đẹp trai.

Đúng tám rưỡi đến được cửa trường Nhất Trung, nhóm vận động viên đều đã tập hợp ở cửa để điểm danh, Nhiếp Dĩnh Vũ đi thẳng vào trường để chuẩn bị, Nhiếp Duy Sơn lấy cặp của Doãn Thiên Dương xuống, rồi nói: “Đi thôi, tớ sẽ theo sát phía sau.”

Doãn Thiên Dương vui vẻ chạy tới, ký xong lại chạy trở về, bỗng nói: “Tần Triển đúng là không đáng tin, hôm qua cậu ta còn dọa là người đến muộn sẽ bị hủy tư cách thi đấu, cuối cùng thì chính cậu ta lại chưa đến.”

“Đúng rồi,” Doãn Thiên Dương cảm thấy một cơn gió thổi tới, cậu lấy thỏi son dưỡng rồi vặn mở, “Chị tớ mua cho tớ, thử xem sao.” Sợ người khác nhìn thấy cậu còn vừa che miệng vừa bôi, bôi xong thì hỏi Nhiếp Duy Sơn: “Cậu cũng thử chút đi?”

Nhiếp Duy Sơn mím miệng lại, con người cứng cỏi không thể chấp nhận được. Doãn Thiên Dương lấy ngón áp út cọ cọ lên môi mình, sau đó đưa đến trước mặt Nhiếp Duy Sơn, “Thử chút đi, thời tiết khô hanh.”

Nhiếp Duy Sơn hơi cúi đầu, đôi môi cũng không mở ra, đầu ngón tay nho nhỏ đầy đặn của Doãn Thiên Dương quét qua quét lại trên môi hắn, lưu lại một mùi thơm hoa quả thoang thoảng.

Quần áo mới, giày mới, trên tóc xịt keo, còn có son dưỡng môi, hắn cảm thấy hôm nay Doãn Thiên Dương làm đẹp quá đà, nhưng đây là đẹp cho hắn xem, mà quả thật hắn cũng chỉ muốn được nhìn đối phương mãi không thôi.

“Anh Sơn!”

Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương đồng thời quay đầu lại, trông thấy Tần Triển cầm hai cái bánh bao kẹp thịt trên tay chạy về phía bọn họ, nhìn bộ dạng thì có vẻ là vừa mới điểm danh xong. Doãn Thiên Dương tiến lên hai bước đón, cố ý nói: “Ông đến muộn, hủy tư cách thi đấu!”

Tần Triển nói: “Đừng nói nữa, tôi đi mua bánh bao kẹp thịt á, kết quả là cửa hàng hay mua kia không mở, phải đi vòng hai phố mới mua được đấy.”

Doãn Thiên Dương hơi đói bụng: “Tôi cũng không dám ăn nhiều, sợ không chạy nổi, nên buổi sáng chỉ uống một cốc sữa bột.”

“Vậy ông ăn mấy miếng đi.” Tần Triển đưa chiếc bánh đến bên miệng Doãn Thiên Dương, còn mặt lại quay về phía Nhiếp Duy Sơn, “Anh Sơn, đợi lát nữa anh xem em phát huy nhớ, chắc chắn sẽ khiến cho anh giật mình.”

Kể ra mà nói thì Tần Triển cũng là một người thần kỳ, cậu ta đút cho Doãn Thiên Dương ăn khiến Nhiếp Duy Sơn mất hứng, lại nhiệt tình với Nhiếp Duy Sơn làm cho Doãn Thiên Dương không vui, mà chính cậu ta thì lại không cảm nhận được chút nào. Ăn xong thì mỗi tay lôi kéo một người, cậu ta hớn hớn hở hở đi vào trong trường Nhất Trung, còn thở dài nói: “Trường trung học trọng điểm của thành phố đúng là nghiêm túc, nghe nói học sinh xếp cuối của trường này cũng toàn là tám mươi điểm trở lên, có thật không vậy?”

Tuy vừa nãy Doãn Thiên Dương không vui nhưng dù sao cậu vẫn ngưỡng mộ Tần Triển, bèn tiếp lời: “Làm gì mà nói quá thế, không thì ông hỏi Tiểu Vũ thử xem.”

“Đệt! Anh Vũ cũng ở đây à!” Hôm nay không phải Tần Triển đến để thi đấu mà thật ra là đi họp mặt mới đúng, “Tôi quên mất là anh Vũ học trường này, anh Vũ đúng là trâu bò, không phục không được.”

Tình nguyện viên đã vào vị trí, nhóm người nhà cũng đều đang chờ ở khu vực chỉ định, còn vận động viên thì xếp hàng theo thứ tự tại chỗ kiểm tra.

Nửa tiếng sau các trọng tài đã vào chỗ, tổ vận động viên đầu tiên vào sân, hiện trường vốn dĩ ầm ĩ lộn xộn cũng trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên đường đua.

“Đoàng!” Tiếng súng nổ vang, một làn khói trắng nhỏ phun vào không khí, trong nháy mắt các vận động viên đứng tại vạch xuất phát lao vụt về phía trước, vốn không thể dùng mắt thường để nhìn xem ai trước ai sau.

Tần Triển đang xoạc chân làm nóng người trên thao trường, cậu ta ngửa đầu nhìn Nhiếp Dĩnh Vũ tò mò hỏi: “Anh Vũ, cậu và chị Thiên Kết có tiến triển gì không?”

“Vẫn thế thôi, nhưng cũng không thể nói là không có.” Nhiếp Dĩnh Vũ chắp tay sau lưng, giống y như cán bộ, “Mà tôi hỏi này, tốc độ của tổ một thuộc hạng trung hay là ưu tú?”

Tần Triển ngó nhìn: “Còn xem là so với ai, nếu so với tôi thì là hạng trung, còn so với Thiên Dương thì là ưu tú.” Nói xong lại có phần tiếc nuối, “Cậu học giỏi thì thôi nhưng không phải thành tích của anh Sơn cũng kém à, nếu anh Sơn cũng vào đội điền kinh thì tốt rồi.”

Nhiếp Dĩnh Vũ nói: “Anh tôi đi vứt rác thôi cũng muốn đi xe điện, xưa nay không thích vận động đâu.”

“Thật hả?” Tần Triển nhìn về phía xa, trông thấy Nhiếp Duy Sơn đang khoác vai Doãn Thiên Dương đứng xem thi đấu, cậu ta không kiềm được mà lẩm bẩm, “Vậy sao anh ấy có thể chơi thân với Thiên Dương vậy nhỉ, lấy tĩnh chế động à?”

Đang nói thì một tiếng súng vang lên, đã là tổ thứ hai ra sân, chờ đến khi tổ thứ hai kết thúc thì thành tích của tổ đầu tiên cũng được thống kê, Nhiếp Dĩnh Vũ thảnh thơi tuần tra trên thao trường, gần đến mười rưỡi thì chuồn tới đứng cạnh Nhiếp Duy Sơn.

Nhiếp Duy Sơn nhìn về phía tuyển thủ số tám trên vạch xuất phát, nghiêm túc giống như một người phụ huynh.

Tuyển thủ số tám quay đầu vẫy tay: “Đợi lát nữa nhìn tớ Thảo thượng phi!”

Doãn Thiên Dương tham gia hai hạng mục, đây là hạng mục thứ nhất – chạy cự li ngắn, tổng cộng có tám người, cậu là số tám còn Tần Triển là số một, còn có mấy người là của trường khác.

Tiếng còi sẵn sàng thổi vang, tám người khom lưng giẫm lên dụng cụ lấy đà, sau đó nhếch mông lên. Nhiếp Dĩnh Vũ cười cười, chỉ tay nói: “Mông anh Dương Dương là lép nhất, anh ấy bao nhiêu cân vậy ạ?”

Nhiếp Duy Sơn đạp Nhiếp Dĩnh Vũ ra: “Mẹ nó đừng có nhìn vớ vẩn! Ra sức cổ vũ cho anh!”

Vừa dứt lời thì tiếng súng và tiếng cổ vũ cùng vang lên, tổ này có thực lực rất mạnh, tất cả người xung quanh đều tập trung lại ven đường chạy hò hét, Nhiếp Duy Sơn ném quần áo vào ngực Nhiếp Dĩnh Vũ, sau đó nhấc chân chạy vọt vào thao trường.

Trên đường chạy Tần Triển một mình một cõi, chỉ nhìn thấy chứ không thể với tới, sức bật của Doãn Thiên Dương không tệ nhưng đã từ vị trí thứ tư tụt xuống thứ bảy, cậu cắn răng nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Triển, nhớ lại ngày thi đấu với đối phương ấy, rồi liều mạng xông về phía trước, đến khi vượt qua vạch đích thì xếp thứ sáu ngang hàng với người số ba.

Nhiếp Duy Sơn cầm nước chạy tới: “Uống ngụm nhỏ đi, ổn định lại hơi thở.”

Doãn Thiên Dương nhận lấy nước, ánh mắt thì tìm kiếm bóng dáng của Tần Triển, trông thấy Tần Triển đã đi ăn xúc xích, cậu nói với vẻ thất bại: “Chênh lệch quá xa, tớ còn có thể tham gia thi các trận đấu lớn được không đây.”

Nhiếp Duy Sơn an ủi: “Bọn họ vốn là chuyên nghiệp, huống hồ cậu mới tập luyện được bao lâu đâu, có ai thi đấu lần đầu tiên đã lấy được huy chương vàng chứ?”

“Cũng đúng, tớ vẫn còn có thể tiến bộ.” Doãn Thiên Dương tiếp thu được lời khuyên nhủ, rồi cậu nhìn đồng hồ, “Tớ còn một hạng mục chạy cự li dài, đến lát nữa khi bắt đầu thì cậu đứng ngoài vạch đích chờ tớ đấy.”

Nhiếp Duy Sơn khẽ nhắc nhở: “Không cần biết cậu chạy được thứ mấy thì lời chuẩn bị nói nhất định phải nói, cho dù xếp thứ nhất từ dưới lên thì cũng phải nói với tớ xong rồi hẵng chán nản.”

Doãn Thiên Dương mắng: “Con mẹ nó cậu không thể chờ mong điều tốt đẹp cho tớ à!”

Nửa tiếng sau lại vào trận một lần nữa, Doãn Thiên Dương vẫn là số tám, Nhiếp Duy Sơn đứng bên ngoài vạch đích, trong hai người không thể nói xem là ai căng thẳng hơn.

“Thiên Dương, đến lát nữa thì chạy theo tôi, lực chú ý cứ tập trung vào sau gáy tôi.” Tần Triển đứng cách mấy người dặn dò Doãn Thiên Dương, “Lúc tôi tăng tốc thì nhất định ông cũng phải đuổi theo, còn trận này thôi, chạy xong chúng ta đi ăn mừng.”

Doãn Thiên Dương biết ơn mà gật đầu với Tần Triển, nội tâm của cậu trở nên kích động, một phần nhỏ là bởi vì sức hút của đấu trường, nhưng nhiều hơn nữa đó là khi chạy xong cậu sẽ nói những lời đã nín nhịn mấy ngày nay với Nhiếp Duy Sơn.

Chạy thua cũng không sao cả! Dù sao chạy xong rồi thì sẽ là người yêu!

Trọng tài đã giơ súng, không ai dám chớp mắt, bởi vì trong một cái chớp mắt cũng có thể  khai hỏa chiến đấu. Về mặt biểu ngữ thì bọn họ có thể được gọi là “Tráng sĩ”, các tráng sĩ giống như viên đạn được bắn ra ngoài, Tần Triển được bắn đến xa nhất, còn Doãn Thiên Dương thì theo ở phía sau cách đó bốn người.

Lúc vượt qua vạch đích vòng thứ nhất Doãn Thiên Dương muốn nhìn Nhiếp Duy Sơn một cái nhưng cậu nhớ tới lời Tần Triển nói, không được phân tán sự chú ý, vậy nên lại cắn răng nhẫn nại. Nhiếp Duy Sơn đút tay vào túi quần nhìn có vẻ như ung dung nhưng thật ra toàn thân đều căng cứng, ánh mắt luôn đặt lên người Doãn Thiên Dương, chưa từng thay đổi.

Chạy cự li dài thử thách sức bền, nếu mới bắt đầu đã dồn sức quá nhiều thì sẽ dễ mệt mỏi, ngoại trừ Tần Triển bỏ xa người thứ hai một đoạn thì khoảng cách giữa những người khác đều rất sát sao. Doãn Thiên Dương giống như một chiếc máy lặp lại, mắt chỉ nhìn chằm chằm sau gáy Tần Triển, rồi từng vòng từng vòng chạy, trong đầu cậu càng lúc càng trống rỗng.

Tựa như thời gian quay ngược trở lại.

Lần đầu tiên Doãn Hướng Đông dẫn cậu và Nhiếp Duy Sơn tới sân thể dục của Khoa Đại chơi, khi đó bọn họ vừa mới học đi, ai cũng chập chững từng bước không vững.

Bạch Mỹ Tiên lấy chiếc váy hoa của Doãn Thiên Kết sửa lại thành đồ ngủ cho cậu, cậu mặc tới nhà trẻ, kết quả là bị Nhiếp Duy Sơn cười nhạo cả ngày.

Lên tiểu học, Nhiếp Phong đưa cậu và Nhiếp Duy Sơn cùng tới trường, Nhiếp Duy Sơn ngồi ở yên sau, còn cậu thì ngồi trên sườn ngang.

Năm Nhiếp Duy Sơn tám tuổi lần đầu tiên sử dụng dao khắc, vừa bắt đầu đã cắt ra một vết lớn, cậu và đối phương cùng nhau chạy tới phòng khám, kêu gào suốt cả một đường.

Nhà bên cạnh có người đến xem nhà xem sân, cậu víu người nơi đầu tường nhìn lén, trông thấy Nhiếp Duy Sơn kéo va li hành lý đi ra khỏi cửa thì trong lòng hoảng hốt mà ngã chổng vó.

Nhiếp Duy Sơn chuyển tới nhà chú ba, cậu phải đi thêm nhiều bước nữa mới có thể trông thấy đối phương.

Thân thể đã chạy đến nóng bừng cả lên nhưng gió thì lạnh buốt, đôi mắt cậu bị kích thích mà trở nên ẩm ướt, nước mắt nơi đó giống như những trái lựu và táo khi đến mùa chín, lay động sắp rơi xuống.

Vòng cuối cùng, Tần Triển bắt đầu tăng tốc, Doãn Thiên Dương rơi nước mắt giàn giụa cũng tăng nhanh bước chân.

Lông mày và trái tim của Nhiếp Duy Sơn đều nhíu lại, hắn nhìn thấy nét mặt và nước mắt của Doãn Thiên Dương thì cho là cơ thể của đối phương khó chịu. Nửa vòng cuối cùng, mỗi bước Doãn Thiên Dương đều nâng chân đến cực hạn, ánh mắt cậu dời khỏi sau gáy Tần Triển rồi nhìn về phía Nhiếp Duy Sơn đang đứng ngoài vạch đích.

Nhiếp Duy Sơn rút tay khỏi túi quần, sau đó từ từ mở rộng vòng tay.

Doãn Thiên Dương mang theo nước mắt và cả nụ cười, nhớ tới lời đối phương đã nói, vị trí của trái tim nằm ở bên trái. Vị trí ấy, sắp trở thành của cậu rồi.

Và khi vượt qua vạch đích cuối cùng cậu không hề nhận ra mình đã vọt tới hạng ba.

Tiếng hoan hô và reo hò tràn ngập bên tai, trong khoảnh khắc Doãn Thiên Dương xông tới trong lồng ngực của Nhiếp Duy Sơn, cậu bị ôm chặt lấy, tất cả nước mắt và mồ hôi đều cọ trên vai đối phương.

Nhưng có ai ngờ tâm trạng còn chưa bình phục thì cậu đã bị kéo mạnh ra!

Một đám đồng đội kéo cậu vào giữa bao vây, hết xô đẩy rồi đụng chạm, “Đờ mờ! Thiên Dương chạy thứ ba, là thứ ba đấy! Hạng này thì cũng chẳng khác nào lấy huy chương á!”

“Liên hoan đi, liên hoan đi! Mua ba két bia, không được, bốn két!”

“Tôi còn hạng nhất đây này!” Tần Triển hào hứng ôm Doãn Thiên Dương lắc lắc mấy cái, sau đó quay người nhìn về phía Nhiếp Duy Sơn, “Thế nào anh Sơn, có phải em làm anh rất kinh ngạc đúng không? Tuy đánh nhau thì em hơi kém một chút nhưng điền kinh thì em là át chủ bài đấy.”

Nhiếp Duy Sơn vừa định nói thì Nhiếp Dĩnh Vũ xuất hiện, mở miệng khen: “Không ngờ đấy, thì ra trâu bò như vậy, anh Dương Dương cũng giỏi lắm, em ôm cái nào.”

Kế hoạch đã vạch sẵn cũng không cản được sự biến hóa, trong chớp mắt nào là nhịp điệu thanh xuân nào là sự lãng mạn của vận động viên đều đã bay theo gió, cái đám vừa nhiệt tình vừa tốt bụng, ngu ngốc này bao vây xung quanh khiến Doãn Thiên Dương tức cũng không được mà đi cũng không xong, cậu không thể làm gì khác hơn là nhìn Nhiếp Duy Sơn bằng đôi mắt trông mong, ánh mắt còn chứa đựng sự xấu hổ.

Nhiếp Duy Sơn không nói gì mà chen vào giữa khoác áo phao lên người Doãn Thiên Dương, nhỏ giọng nói: “Đi ăn mừng cùng đồng đội đi, mọi người đều tốt với cậu như vậy, ăn uống no nê xong thì về nhà rồi nói sau, không cần vội.”

Doãn Thiên Dương nắm lấy ống tay áo của Nhiếp Duy Sơn: “Tớ không nghĩ sẽ thế này…”

Nhiếp Duy Sơn bật cười, xoa xoa đầu của đối phương rồi đi, hắn và Nhiếp Dĩnh Vũ về nhà ăn cơm, buổi chiều ở nhà chợp mắt một giấc, đến chạng vạng đi sang hẻm bên cạnh thì phát hiện Doãn Thiên Dương vẫn chưa về.

Lần đầu tiên Doãn Thiên Dương được mở mang kiến thức về độ điên rồ của đội điền kinh, bọn họ bắt đầu ăn cơm trong phòng riêng từ giữa trưa, uống bốn két bia, liền tù tì cho đến hơn ba giờ chiều, mọi người ai nấy cũng ngả nghiêng xiêu vẹo ngồi trò chuyện, dùng dằng đến năm giờ thì lại gọi món ăn chuẩn bị đến bữa tối.

Ba bát tô bánh canh(*) bị uống cạn sạch sành sanh, ra khỏi quán ăn đã là hơn tám giờ tối, Tần Triển kêu gọi: “Các anh em, có muốn đi hóng gió không?”

(*)Bánh canh:

2

Một đám người lại lũ lượt kéo nhau ra quảng trường khu Đông, anh chủ nói: “Các cậu đều uống bia đúng không, vậy thì không được lên cầu, đi lượn hai ba vòng là được rồi.”

Lần đầu tiên Doãn Thiên Dương tự mình lái, trong vô thức lại đi đến ngã tư đường Công Nông, cậu nhớ tới giấc mơ anh hùng cứu mỹ nhân kia, nhưng còn chưa nhớ lại xong thì đã trông thấy Tần Triển dừng xe ở ven đường.

Tần Triển bốc hơi men, chống chân xuống rồi nói: “Lại nhớ, ông đây từng bị đánh cho bầm dập ở chỗ này.”

Doãn Thiên Dương ngạc nhiên hỏi: “Ông lợi hại thế sao lại bị đánh vậy? Ai làm?”

“Ông không biết à, anh Sơn đó.” Tần Triển ôm mũ bảo hiểm, “Buổi tối hôm đại chiến ở bệnh viện ấy, bọn tôi lên cầu vượt đua, tôi thua, anh ấy không cần tiền mà đánh tôi một trận, báo thù cho ông.”

Doãn Thiên Dương xua tay nói: “Ông đùa đúng không, cậu ấy không đánh nhau.”

“Cho nên tôi cũng thấy rất khó hiểu, rõ ràng anh ấy lợi hại như vậy tại sao ông chả biết gì thế.” Tần Triển lại nghĩ tới lần ở chợ đêm kia, “Cái đêm tôi đuổi ông rơi cả dép ấy, tôi ngừng chiến cũng là vì nhận ra anh ấy có ở đó, tôi sợ lại bị đánh.”

“Nói đến chợ đêm, tôi còn gặp anh ấy bày hàng bán tạp chí nữa, anh ấy tặng miễn phí cho bọn tôi ‘Tập truyện xưa’, rồi nói là đợi đến khi ông gia nhập đội điền kinh thì mong bọn tôi nhường ông một chút.”

“Còn cả cái lần ông bị bọn đội bóng đá đánh bị thương kia, đúng thật là bọn tôi có chuẩn bị đi trút giận cho ông nhưng còn chưa đợi đến khi bọn tôi…” Tần Triển lơ ma lơ mơ nói một lúc lâu rốt cuộc cũng nhận ra mình nói hớ, “Mẹ kiếp, mình lỡ miệng rồi.”

Doãn Thiên Dương nhìn đối phương chằm chằm: “Nói tiếp đi! Đội bóng đá thì làm sao!”

Tần Triển ấp úng: “Đội bóng đá rất mạnh, bọn tôi đang hơi do dự thì trông thấy anh Sơn băng qua đường chặn bọn nó lại, còn có cả anh Vũ… Một vụt cờ lê kia cũng không phải tôi, mà là anh Sơn…”

“Anh ấy bảo tôi nói là do đội điền kinh làm…”

Trong đầu Doãn Thiên Dương vang lên từng tiếng ong ong, cậu khởi động moto quay xe lại, về tới quảng trường thì trả tiền rồi đi luôn, trước khi đi còn hỏi anh chủ: “Anh ơi, anh biết Nhiếp Duy Sơn không?”

Anh chủ nói: “Anh nhớ cậu ta chết đi được đây, nhiều người muốn đấu với cậu ta như vậy nhưng lâu rồi không thấy cậu ta tới, anh kiếm ít đi bao nhiêu.”

Ban đầu Nhiếp Duy Sơn ngồi ở ngưỡng cửa chờ, sau đó thì chuyển ra đầu hẻm, cuối cùng hiện tại đã đi hẳn ra đường lớn, hắn dựa vào thùng thư xanh đợi người, đột nhiên điện thoại rung lên, hắn nhận máy rồi hỏi: “Doãn Thiên Dương đâu?”

Tần Triển nói: “Chắc cậu ấy cũng sắp về đến nhà rồi, anh Sơn ơi, em nói với anh cái này anh đừng giận…”

Một chiếc taxi dừng lại, Nhiếp Duy Sơn nhìn thấy người qua cửa sổ xe thì nói vào điện thoại: “Cậu ấy về rồi, không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây.”

Doãn Thiên Dương vừa xuống xe đã nhìn thấy Nhiếp Duy Sơn, sau khi lại gần thì chân cậu trở nên mềm nhũn, giọng điệu cũng yếu đi: “Anh, anh Sơn, tớ về rồi.”

Suýt chút nữa thì Nhiếp Duy Sơn ngã khuỵu xuống, hắn hỏi: “Cậu gọi tớ là gì?”

Khỏi phải nói cái bộ dạng nho nhỏ kia của Doãn Thiên Dương có bao nhiêu khó coi, men bia khiến sắc mặt cậu đỏ ửng, còn sự thật thì làm cho mặt cậu trắng bệch cả đi, cậu đứng chôn chân ở ven đường, chợt nói: “Tớ biết cả rồi, cậu đua moto rất giỏi, còn từng đánh Tần Triển, bọn đội bóng đá kia cũng là cậu đánh… Tớ thì cứ như một thằng ngu chẳng biết cái gì cả.”

Nhiếp Duy Sơn túm Doãn Thiên Dương kéo vào trong vỉa hè, lo lắng hỏi: “Cậu giận à? Tớ không cố ý lừa cậu, nhưng cậu dễ kích động như vậy, nếu biết được thì sau này càng to gan hơn, rồi mỗi ngày tớ lại phải giúp cậu đánh nhau.”

Doãn Thiên Dương giống như cọng cỏ nhỏ trải qua giông bão, không còn một chút tinh thần nào. Nhiếp Duy Sơn hơi luống cuống, hắn cầm lấy tay của đối phương hỏi: “Dương nhi, những chuyện đó không quan trọng, tớ có thế nào thì cậu cũng thích đúng không?”

Doãn Thiên Dương nói như đang tụng kinh: “Tớ phải sắp xếp lại đã, hiện tại tớ đang rối không hiểu là thích cậu hay là ngưỡng mộ cậu nữa, tình cảm đã trở nên phức tạp, cậu không phải là người mà tớ đã biết trước kia.”

Nhiếp Duy Sơn bực bội đến mức muốn ói máu, hắn đã phải chờ bao nhiêu ngày mới đợi được đến ngày thi đấu, rồi lại đợi từ lúc thi đấu xong cho tới bây giờ, và kết quả là Doãn Thiên Dương nói với hắn không rõ là thích hay là ngưỡng mộ?

Mẹ nó ai hứng thú với cái việc được ngưỡng mộ hả!

Doãn Thiên Dương ngơ ngơ ngẩn ngẩn rút tay về, đoạn nói: “Anh Sơn, về nhà thôi.”

“Được, sau này cậu cứ gọi tớ như vậy đi.” Nhiếp Duy Sơn quay người đi thẳng thế nhưng bước chân thì lại rất ngắn, hắn đã nghĩ xong rồi, nếu đi tới đầu hẻm mà Doãn Thiên Dương còn chưa sắp xếp rõ ràng thì hắn sẽ ném cái đệm sau xe điện đi.

Những việc quá đáng khác thì hắn không nỡ làm.

Ánh đèn nơi đường cái chập chờn, tiếng nhạc từ trong siêu thị phát ra, đột nhiên Doãn Thiên Dương dừng bước chân: “Chờ đã, tớ muốn nghe hết bài hát này rồi mới đi.”

Là bài hát “Tai họa từ ánh trăng” ấy, câu đầu tiên đó là: “Tất cả đều là lỗi của em, đã yêu anh một cách quá dễ dàng, khiến cho anh vô tình thỏa mãn với niềm hư vinh của tình yêu.”

Doãn Thiên Dương tiến lên hai bước đến gần Nhiếp Duy Sơn, rồi chợt nghe thấy câu thứ hai: “Tất cả đều là lỗi của em, sự nuông chiều mà em dành cho anh là một điều mê hoặc.”

Cậu đi tới trước mặt Nhiếp Duy Sơn, không kiềm chế được lòng mình mà cùng hát lên: “Tất cả đều là lỗi của em, ở trong ánh mắt em, luôn ẩn chứa sự mông lung khiến người vừa thương vừa yêu.”

Tất cả đều là lỗi của em, giấc mộng tình si của em giống như một lời nguyền.

Đầu óc của Doãn Thiên Dương lại bắt đầu trở nên trống rỗng, ký ức dần dần nối tiếp với giây phút chạy đua trên thao trường.

Nhiếp Duy Sơn đèo cậu tới bệnh viện bó bột, trên đường còn dừng lại để ngắm nghía chó đất nhỏ.

Sinh nhật nhận được một cặp nạng, khi cậu bị giẫm đạp trên đất dù với ra sao cũng không thể nắm lấy.

Nhiếp Duy Sơn biến mất mấy đêm liền, là đi bày hàng ở chợ đêm kiếm tiền, mua cho cậu một đôi giày.

Lúc suýt chút nữa đã rơi xuống cầu, cậu kinh hồn bạt vía ôm chặt Nhiếp Duy Sơn không buông.

Nhiếp Duy Sơn nói không cần biết cậu nghĩ thế nào, đều sẽ đối xử tốt với cậu như trước kia.

Còn cả mảnh vải đỏ bọn họ đã viết giờ thế nào rồi, bồ tát có nhìn thấy hay không?

Những bản tình ca có thể xúc tác cho tình cảm, có vẻ như là thật, nhưng nếu tình cảm chưa đủ thì dù có hát mười nghìn bài cũng vô dụng. Còn nếu tình cảm đã đủ đầy, chỉ cần bước tới thêm một bước thì bất cứ một bản nhạc nào cũng có thể khiến con người ta tỉnh ngộ.

Doãn Thiên Dương nói với đôi mắt đỏ ửng: “Tớ không sắp xếp nữa.”

Khi đã được em yêu thì còn có thể vì ai mà khờ dại, anh thừa nhận tai họa đều là từ ánh trăng, ánh trăng ấy quá đẹp và em thì quá dịu dàng. Nhiếp Duy Sơn giữ lấy sau gáy của đối phương, cũng đỏ mắt mà nói: “Hát tiếp đi, hát cả bài cho tớ có được không?”

“Anh thừa nhận tai họa đều do lời thề ước, cứ ngọt như đường như mật khiến lòng người rung động, dù trái tim sắt đá thế nào cũng trở nên mềm mại.” Doãn Thiên Dương ôm lấy Nhiếp Duy Sơn, còn chưa ôm vững đã bị kéo đi, cậu nhắm hai mắt lại mà hát, “Tình ý phải ra sao mới có thể khiến hai người dùng cả một đời để hứa hẹn.”

Trong con hẻm mờ tối phía sau siêu thị, chỉ có một ngọn đèn vỡ lung lay vì gió thổi, trên mặt đất vẫn còn nước mưa từ mấy ngày trước chưa kịp bốc hơi, từng vũng từng vũng lăn tăn gợn sóng.

Doãn Thiên Dương dựa lưng vào tường, áo phao khoác bên ngoài cọ lên lớp bụi mỏng trên tường.

Nhưng cậu không quan tâm được nữa, bởi vì Nhiếp Duy Sơn hôn cậu.

Đang hôn cậu.

Đôi môi từng gọi tên cậu, từng dỗ dành cậu, từng trách mắng cậu này giờ đây đang áp lên môi cậu, cứ tấn công về phía cậu lúc nông lúc sâu, cậu không hề phòng thủ hay có thể nói là không giữ lại một chút nào.

Hai mắt nhắm lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng, khi mở mắt ra thì có thể trông thấy hàng mi của Nhiếp Duy Sơn, tất cả đều đẹp đẽ như thế.

Đến lúc tách ra, cả đôi môi nóng hầm hập, gió lạnh thổi qua giống như đang ngậm một mảnh bạc hà. Nhiếp Duy Sơn buông đối phương ra rồi lùi về sau một bước, bỗng nói: “Có phải cậu mù âm nhạc không vậy?”

Doãn Thiên Dương từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối bắt đầu lên cơn, vóc dáng một mét tám lúc này chợt trông thật nhỏ nhắn, cậu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Nhiếp Duy Sơn: “Tớ hỏng giọng thì cậu cũng hỏng tai.”

Nhiếp Duy Sơn lại gần một lần nữa, đứng trước mặt Doãn Thiên Dương nói: “Cậu cũng đã hát cho tớ rồi, không được giở trò.”

Nước mắt ầng ậng trong đôi mắt của Doãn Thiên Dương: “Chưa hát xong thì chưa tính.”

Bài hát phát ra đã thay đổi, Nhiếp Duy Sơn vươn tay cuốn lấy đối phương, chóp mũi đặt trên tóc của đối phương, đoạn nói: “Vậy thì tớ hát hết cho cậu, cậu nghe cho rõ đấy.”

Anh thừa nhận tai họa đều là từ ánh trăng, ánh trăng ấy quá đẹp và em thì quá dịu dàng

Nhiếp Duy Sơn cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi phần tóc trước trán Doãn Thiên Dương, Doãn Thiên Dương ôm lại hắn, rồi vụng về in một dấu hôn lên mặt hắn.

Hắn áp sát vào tai của đối phương rồi mở miệng, có thể nghe thấy được âm thanh bọn họ cùng cất lên.

“Mới có thể khiến tôi trong khoảnh khắc ấy chỉ muốn bên người đến bạc đầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.