Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Chương 38: Kỹ năng của chàng Doãn



Ngắt điện thoại thì đậu đũa trong chảo cũng đã hơi già, Nhiếp Duy Sơn tắt lửa rồi nói mà chẳng quay đầu lại: “Nghe trộm nãy giờ rồi, lại đây bê thức ăn đi.”

Doãn Thiên Dương nhanh chân đi tới nhận đồ rồi hít sâu một hơi, đoạn khen: “Thơm muốn chết, có phải đồ ăn đã đủ rồi không?”

“Ừ, đi so đũa đi, để tớ xới cơm.” Nhiếp Duy Sơn rửa sạch xoong chảo rồi mở nồi cơm ra xới hai bát, xới xong mới phát hiện quên mất không nấu canh, hắn gọi với ra ngoài, “Dương nhi, muốn ăn canh gì?”

“Uống nước!” Doãn Thiên Dương chạy vội vào bếp, đứng sau lưng Nhiếp Duy Sơn cởi tạp dề cho đối phương, cởi xong còn thừa cơ ôm một lúc, “Ông chủ Nhiếp cực khổ rồi, thật ra tớ gặm bánh bao chay cũng được, cực kỳ dễ nuôi.”

Trong phòng ăn mùi thơm tản mát khắp xung quanh, trên bàn được bày bốn món ăn, gồm nấm hương chưng, đậu đũa xào, gà quay teriyaki và súp lơ xanh luộc, còn có cả hai bát cơm bí đỏ. Nhiếp Duy Sơn bận rộn nãy giờ có hơi khát nên hắn uống cạn một cốc nước trước, trong lúc đó Doãn Thiên Dương đã giải quyết hết nửa bát cơm, hắn cười nói: “Cậu vội thế làm gì chứ, ăn chậm một chút đi.”

Doãn Thiên Dương nói: “Ngon quá, tớ phải ăn ba bát mới được, tốc độ này là vừa rồi.”

Thiên Đao thì sắp vội muốn chết rồi, nó cứ chạy vòng quanh chân ghế mà hai người kia thì chỉ tập trung ăn cơm rồi nói chuyện, đã quên mất nó rồi. Điện thoại của Nhiếp Duy Sơn lại vang lên lần nữa, Doãn Thiên Dương ngừng nhai, rồi ngồi yên lặng quan sát tình hình.

“Ông ạ.” Nhiếp Duy Sơn nghe máy, “Đêm nay cháu không về, ngày mai ông đến đây đi ạ, cháu muốn tới nhà mẹ cháu.”

Điện thoại vừa cúp thì Doãn Thiên Dương cũng không kìm được mà hỏi: “Dì bảo cậu tới ở mấy ngày à?”

Năm Nhiếp Duy Sơn mười tuổi ấy bố hắn và mẹ hắn ly hôn, sau đó mẹ hắn có gia đình mới, lại sinh ra được một em gái. Hai mẹ con bọn họ vẫn luôn gặp nhau vào ngày Tết hàng năm, chỉ là hắn ở trong nhà của đối phương cảm thấy không thoải mái nên mỗi lần đi cũng chẳng ở được mấy ngày.

“Đúng rồi, không phải cậu phải đi học thêm trong kỳ nghỉ đông à, bao giờ thì cậu bắt đầu học?” Đột nhiên Nhiếp Duy Sơn hỏi.

Doãn Thiên Dương cau mày nghĩ, vừa tính nhẩm vừa nói: “Nhân viên giáo vụ đã sắp xếp cho tớ, dù sao giờ dạy đã xác định sẵn rồi còn bao giờ học cũng được. Tớ còn chưa chơi đủ đây, không đi!”

Nhiếp Duy Sơn đề nghị một cách chân thành: “Tớ tới nhà mẹ tớ thì cậu cũng đi học thêm đi, đợi đến khi tớ về thì cậu cũng học gần xong, vậy thì chúng ta có thể chơi với nhau rồi.”

“Thảm quá rồi á,” Doãn Thiên Dương gắp một miếng thịt gà lên, “Chàng Nhiếp tới thăm mẹ phải ăn nhờ ở đậu, chàng Doãn thì phải đi học bù chịu đủ mọi tra tấn, thật đúng là một đôi uyên ương số khổ.”

Nhiếp Duy Sơn nói tiếp: “Vì vậy rốt cuộc chàng Nhiếp và chàng Doãn không chịu nổi nữa, bỏ trốn đến nơi non xanh nước biếc —— Thiệu Hưng.”

“Bỏ trốn còn không được riêng tư, lại bị em trai của chàng Nhiếp quấn lấy, tựa như dẫn theo một đứa con ghẻ.” Trên môi Doãn Thiên Dương dính nước sốt, sáng lấp lánh dưới ánh đèn, “Cũng may ở Thiệu Hưng gặp được bạn tốt là công tử Tần, sau đó kéo đứa con ghẻ như bóng đèn kia về nhà của công tử Tần.”

Nhiếp Duy Sơn không niệm tình anh em chút nào mà vui sướng nói: “Cứ như vậy, chàng Nhiếp  và chàng Doãn cùng ngồi lên chiếc thuyền Ô Bồng.”

Doãn Thiên Dương đứng lên rồi vươn người qua mặt bàn hôn cái bép lên mặt Nhiếp Duy Sơn, khiến mặt đối phương dính đầy nước sốt, đoạn nói: “Kỹ năng của chàng Doãn chính là —— chèo thuyền không cần mái chèo(*)!”

(*)Câu này xuất phát từ câu nói bỏ lửng “Kỹ nữ chèo thuyền không cần mái chèo —– chỉ dựa vào sóng”. “Sóng” (lãng) còn có ý chỉ phóng đãng, lẳng lơ.

Nhiếp Duy Sơn cũng không nhịn được nữa mà cười nâng mặt Doãn Thiên Dương lên hôn mấy cái, hôn xong thì trên mặt hai người đều bóng nhẫy, hắn nói: “Tớ đến nhà mẹ tớ mấy ngày, nhất định phải nhớ tớ đấy.”

“Ừm, nhớ chết cậu luôn.” Doãn Thiên Dương nói rất kiên quyết, nói xong thì lại hối hận, “Phì, điềm xấu năm mới. Cậu không cần nhớ tớ quá đâu, trưa và tối mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại là được.”

Con người thì đang dạt dào tình cảm dưới ánh đèn, còn động vật thì vẫn chạy loanh quanh, Thiên Đao nhe răng ra sủa thật to: “Gâu! Gâu gâu gâu!”

Hai người vội vàng tách nhau ra, Nhiếp Duy Sơn đứng dậy lấy đồ ăn cho chó còn Doãn Thiên Dương thì lau miệng rồi thu dọn bát đũa. Buổi tối có phần buồn tẻ, hai người tắm xong rồi để nguyên tóc tai ướt rượt mà nằm lên giường, thấm ướt hết cả khăn trải gối.

Doãn Thiên Dương giơ điện thoại lên: “Đánh một ván cờ caro đi, số phòng là năm năm chín.”

Nhiếp Duy Sơn vẩy tay: “Xin lỗi, tớ vào ván đấu địa chủ rồi.”

Mỗi người đều dính chặt lấy điện thoại rồi cùng đắm chìm trong hoạt động cờ và bài, đến rạng sáng thì rốt cuộc cơn buồn ngủ cũng kéo tới, Doãn Thiên Dương tước vũ khí đầu hàng trước rồi xoay người vùi vào trong chăn. Nhiếp Duy Sơn tắt đèn đi rồi luồn tay qua gáy Doãn Thiên Dương nâng đầu cậu dậy, sau đó đổi tấm khăn trải gối ẩm ướt kia đi.

Doãn Thiên Dương mơ mơ màng màng kêu lên: “Chàng Nhiếp đâu rồi…”

“Ở đây.” Nhiếp Duy Sơn nằm chiếm toàn bộ gối rồi ôm đối phương chìm vào mộng đẹp.

Ngày mùng hai đầu năm về nhà mẹ đẻ, Doãn Thiên Dương lái xe điện của Nhiếp Duy Sơn đi thẳng đến nhà ông ngoại, còn Nhiếp Duy Sơn về nhà thu dọn mấy bộ quần áo, sau đó đi tới nhà mẹ hắn.

Mẹ hắn – Phong Nhã Nam – giữ gìn rất tốt, nếu không cười lớn tiếng thoải mái thì gần như là không nhìn thấy nếp nhăn, mà bà cũng không thích cười lớn tiếng, vậy nên ai gặp cũng phải khen trông trẻ hơn tuổi. Thế nhưng Nhiếp Duy Sơn biết, mẹ hắn không giống khi còn trẻ một chút nào.

Hồi trẻ Phong Nhã Nam rất dịu dàng ân cần, lời nói nhỏ nhẹ duyên dáng, vào mùa đông không ra khỏi cửa thì có thể yên tĩnh ngồi đan áo len cả một buổi sáng mà không gây ra bất cứ tiếng động gì. Bọn họ và gia đình Doãn Thiên Dương ở sát bên nhau, Bạch Mỹ Tiên thì lanh lợi và mạnh mẽ hơn, hai người là hai nàng dâu xinh đẹp nhất trong con ngõ này.

Sau đó bởi vì Nhiếp Phong bài bạc mà tiêu tốn hết tài sản, còn đến nông nỗi trốn chui trốn lủi khiến Phong Nhã Nam phải chịu đả kích nặng nề, ngoại trừ đau lòng thì tức giận còn nhiều hơn cả, cũng từ đây tính cách đã thay đổi đi ít nhiều.

Hiện tại Phong Nhã Nam vẫn không nói nhiều lời, tạo nên một cảm giác xa cách với mọi người, ân cần thì vẫn ân cần, nhưng trong lời nói và hành động lại có thêm mấy phần nghiêm khắc. Nhiếp Duy Sơn nhấn chuông cửa rồi hít sâu một hơi, khi cánh cửa vừa mở thì treo lên một nụ cười: “Mẹ, năm mới vui vẻ.”

Phong Nhã Nam cười nhẹ một tiếng: “Trên đường đi chắc lạnh lắm nhỉ, mau vào đi.”

Trong nhà giống như được trang trí lại, so với trong ấn tượng của hắn thì không còn giống lắm, trên khay trà được đặt một chồng hoa, chắc hẳn là đang sửa sang để trưng bày. Nhiếp Duy Sơn cất đồ vào phòng dành cho khách, khi ra ngoài thì mẹ hắn đã pha xong trà.

“Chú và em gái ra ngoài rồi ạ?” Hắn ngồi xuống rồi hỏi.

“Ừ, để chuẩn bị cho con bé học đàn nên bố nó dẫn nó đi loanh quanh xem đàn.” Phong Nhã Nam cắt tỉa cành hoa, động tác rất thành thạo, xem ra trong căn nhà này chưa bao giờ thiếu hoa tươi, bà hất hất cằm, “Uống nước đi, sau khi lên cấp ba thì rất bận à, đã gầy đi rồi.”

Nhiếp Duy Sơn cầm lấy một cành hoa tulip, rồi nói: “Vẫn vậy thôi ạ, con khá là lười. Nhưng mà cuối năm cũng tập trung học được mấy ngày nên thi học kỳ đứng thứ hai mươi tám.”

Phong Nhã Nam nói khẽ: “Còn nhỏ như vậy mà không ai quản lý, là bố mẹ làm lỡ việc của con.”

Nhiếp Duy Sơn đổi chủ đề: “Có phải hôm nay hóa vàng cho ông bà ngoại đúng không ạ?”

“Ừ, buổi sáng đã hóa rồi.” Phong Nhã Nam cắm hoa vào trong bình rồi nở một nụ cười rất tươi, “Mà đúng là rất kỳ lạ, lần trước mẹ bận việc ở công ty nên định sẽ hóa vàng muộn một tuần, kết quả là tối hôm đó bà ngoại của con liền báo mộng cho mẹ, nói là ở bên kia không có tiền để tiêu rồi dạy dỗ mẹ một trận.”

Nhiếp Duy Sơn cũng cười theo: “Mẹ nói là con người sau khi chết sẽ sang bên kia, nhưng ở bên kia không làm việc cũng không kiếm tiền, chỉ trông chờ vào người ở bên này đốt cho bọn họ thôi à?”

“Ai mà biết được,” Phong Nhã Nam nhẹ nhàng vén tay áo lên, rồi cười càng thêm vui vẻ, “Không phải những người sống như chúng ta cũng rất kỳ lạ sao, luôn mong người chết sẽ phù hộ cho mình nhưng bọn họ lại đều phải dựa vào vàng mã mà chúng ta hóa để tiếp tế, ở đâu ra khả năng phù hộ ngược lại chúng ta chứ, còn chẳng bằng tự tạo phúc.”

Hai mẹ con cứ trò chuyện câu được câu chăng về những việc thần thần quỷ quỷ, bầu không khí cũng dần dần trở nên thoải mái hơn, toàn bộ hoa đã được cắm vào trong bình, cao thấp xen kẽ lại đẹp đẽ một cách khác thường, đột nhiên Phong Nhã Nam hỏi: “Hiện tại bố con thế nào rồi?”

Nhiếp Duy Sơn sửng sốt trong nháy mắt, rồi vê chiếc lá trong tay mà nói: “Vẫn vậy ạ, trốn chui trốn lủi ở bên ngoài, cụ thể thế nào thì con cũng không biết. Haiz, tùy ý bố đi ạ, cũng đã giày vò đến mức này rồi.”

Lúc trước mẹ hắn là người bị hại trong cuộc hôn nhân kia, nhiều năm đã qua, cho dù không hận thì cũng có buồn phiền tích tụ, trong lòng hắn hiểu rõ hết, vậy nên trong lời nói đối với bố hắn luôn thể hiện thái độ lạnh nhạt, tuyệt đối không khiến cho mẹ hắn cảm thấy không thoải mái.

Một ngày gò bó cứ trôi qua như vậy, buổi tối nằm trên chiếc giường trong phòng khách mới có thể thả lỏng đôi chút, Nhiếp Duy Sơn gọi cho Doãn Thiên Dương, điện thoại vang một lúc lâu mới được kết nối, hắn cũng chẳng kịp đợi mà nói thẳng: “Mẹ nó tớ rất nhớ cậu.”

Doãn Hướng Đông nói trong điện thoại: “Tiểu Sơn à, Thiên Dương đi tắm rồi, đợi lát nữa chú sẽ bảo nó gọi cho cháu.”

“Chú Doãn ạ?!” Nhiếp Duy Sơn bật dậy như cá chép nhảy, bị hoảng sợ mà toát hết cả mồ hôi. Doãn Hướng Đông nói: “Hôm nay đến nhà mẹ cháu à? Có phải không thoải mái không, nếu nhớ nhà thì ở mấy ngày rồi quay lại.”

“Cháu cảm ơn chú Doãn.” Nhiếp Duy Sơn thở phào một hơi nhưng tim thì vẫn đập thình thịch, trả lời hai, ba câu rồi hắn vội vàng cúp máy.

Doãn Thiên Dương tắm xong rồi sấy tóc, sấy xong còn đứng soi gương mà ca hát, lúc đi ra thì bị bố cậu dọa cho hết hồn. Doãn Hướng Đông đưa điện thoại rồi nói: “Tiểu Sơn gọi điện cho mày, mày gọi lại đi.”

Doãn Thiên Dương nhận lấy rồi hỏi: “Bố không nhận đấy chứ ạ?”

Doãn Hướng Đông nói: “Nhận rồi, nó nói rất nhớ mày, còn chửi bậy nữa.”

Suýt chút nữa Doãn Thiên Dương đã ném bay điện thoại, cậu nuốt một ngụm nước bọt rồi bắt đầu giải thích vụng về: “Cậu ấy thích bày tỏ tình cảm lộ liễu.” Giải thích một câu xong thấy không bị phản đối thì cậu lại cả giận nói: “Bố, sau này bố không nên tự ý nhận điện thoại của con thế đâu ạ, con cũng đã lớn vậy rồi cũng cần phải có sự riêng tư chứ ạ.”

“Mày dẹp đi.” Doãn Hướng Đông liếc cậu một cái, “Mấy chuyện vặt vãnh mà mày còn loa loa cái mồm lên cho mọi người biết thì mày còn chuyện riêng tư gì à.”

Một cuộc điện thoại này khiến cả hai người đều sợ gần chết, Nhiếp Duy Sơn tắt đèn đi ngủ, thậm chí cũng không hy vọng là Doãn Thiên Dương sẽ gọi lại. Mà Doãn Thiên Dương thì đúng thật là rất bối rối, trằn trọc mãi chờ đến khi cả nhà đều ngủ rồi thì mới dám lén lút gọi điện, cậu chui tọt vào trong chăn cầm điện thoại, trước khi ấn gọi thì nhắn đi một tin: “Tớ là Doãn Thiên Dương chính chủ, chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu đây.”

“Ting ting” hai tiếng, Nhiếp Duy Sơn mở điện thoại lên, trong bóng tối màn hình tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt, đợi đến khi hắn nhìn được rõ thì Doãn Thiên Dương đã gọi tới.

“Alo? Đã ngủ chưa?”

Nhiếp Duy Sơn nhắm hai mắt nói: “Ngủ rồi, bị cậu làm tỉnh giấc.”

“Ài, tớ cũng không cố ý mà.” Doãn Thiên Dương nằm trong chăn cười, “Tớ sợ chết mất, sau này phải nói ám hiệu trước mới được, giống như câu hỏi bảo mật ấy, giáo viên chủ nhiệm Tiểu học của cậu là ai?”

Nhiếp Duy Sơn chôn mặt vào trong gối: “Quên từ lâu rồi.”

“Là Trương Tiểu Cầm! Trí nhớ của cậu quá kém!” Hai người bọn họ học cùng một lớp Tiểu học rồi quấn chặt lấy nhau cho tới lên cấp ba, Doãn Thiên Dương lại hỏi, “Mối tình đầu của cậu tên là gì?”

Nhiếp Duy Sơn trả lời: “Cái này thì nhớ, tên là Doãn Thiên Dương.”

Quả thật hai người chẳng nói được lời gì đứng đắn, nghiêm túc nhưng lại không ai muốn cúp điện thoại trước, vậy nên cứ lảm nhảm như vậy hết gần nửa tiếng, cuối cùng Doãn Thiên Dương cũng bị ngạt thở đến cực hạn, cậu hất chăn ra rồi há mồm thở hổn hển, đoạn nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu, nếu là một tuần không gặp thì sao?”

Nhiếp Duy Sơn tính nhẩm một lát: “Một tuần bảy ngày, như cách hai mươi mốt thu.”

“Đệt! Tớ không thi toán với cậu!” Doãn Thiên Dương gào xong lại vội vàng che miệng lại, sợ gây ra tiếng động quá lớn sẽ bị người khác nghe thấy, “Không nói nữa, ngày mai tớ phải đến lớp học thêm, lại phải gặp Kiến Cương rồi.”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Học tập cho tốt, qua hết hai mốt thu thì tớ sẽ về.”

Hai mốt thu này cũng thật gian khổ, ngoại trừ mỗi buổi sáng Doãn Thiên Dương phải đi học thêm thì thời gian còn lại đều dẫn chó chạy nhảy khắp nơi, chỉ với mấy ngày ngắn ngủi mà cậu đã dắt chó đi hết các nơi trong vành đai ba, chuẩn bị tiến công ra bên ngoài vành đai.

Nhiếp Duy Sơn cũng sắp nhẫn nhịn đến giới hạn, trong nhà hắn là một người ngoài, em gái còn nhỏ nên quả thật sự chú ý của mẹ hắn không thể chia cho hắn quá nhiều, còn mối quan hệ với bố dượng thì lại càng không cần phải nói, cả hai đều khách sáo với nhau như đối với người xa lạ, chỉ nói chuyện hai, ba câu cũng đã đủ mệt mỏi.

Cái loại bệnh hình thức thăm người thân này đúng thật là hại người.

Rốt cuộc cũng đến tiết học cuối cùng, Doãn Thiên Dương nhìn đồng hồ đến tám trăm lần, sắp nhìn cho mặt đồng hồ nứt cả ra. Kiến Cương không nhịn được nữa, vỗ mạnh lên bảng rồi nói: “Nhà em có việc gấp à? Nhìn xem một tiết này em nghe được vào tai mấy câu hả?”

“Thầy Lưu đừng giận mà.” Doãn Thiên Dương thích nhất là bị điểm danh phê bình, cứ vài lần như vậy là có thể lãng phí kha khá thời gian học, “Đúng là nhà em có việc thật ạ, bên ngoài thì em ngồi ở đây nhưng thật ra tâm hồn đã bay đi từ lâu rồi ạ.”

Kiến Cương mắng: “Tôi biết ngay mà! Đúng là tâm hồn treo ngược cành cây!”

Chỉ trong chớp mắt chuông tan học vừa vang lên thì Doãn Thiên Dương đã túm cặp sách rồi bỏ chạy, phía sau lưng cũng bị ăn mấy viên phấn, mấy ngày nay cậu vẫn luôn lái xe điện của Nhiếp Duy Sơn, đi đi lại lại rất tự nhiên. Chạy vù về nhà cất cặp sách rồi cậu chạy sang hẻm bên tìm đối tượng, vừa vào sân đã gọi: “Tớ đến đây! Tiểu Sơn đâu!”

Nhiếp Dĩnh Vũ đang ngồi cạnh ao lau giày, đoạn nói: “Anh em tới nhà bác gái, anh không biết à?”

Doãn Thiên Dương hỏi: “Không phải hôm nay về à?”

“Đúng là thế, nhưng chắc cũng phải ăn xong cơm trưa chứ.” Nhiếp Dĩnh Vũ ra sức vò dây giày, “Không biết chừng bác gái lại không nỡ để anh em đi nên lại ở thêm mấy ngày ấy chứ.”

Doãn Thiên Dương đã chịu nỗi khổ tương tư đủ rồi bèn quay đầu bỏ đi, cậu lái xe điện đến phố đồ cổ, mang theo mục đích rất rõ ràng, vừa vào cửa đã hỏi thẳng: “Ông ơi, Ngọc tủy trắng mấy ngày trước Tiểu Sơn cần đã chuẩn bị xong chưa ạ?”

Ông Nhiếp đang chào hỏi khách khứa nên không có thì giờ quan tâm đến cậu. Cậu sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, rồi chạy ra sân sau quét dọn một lượt, đợi đến khi khách mua hàng đã về thì ông Nhiếp mới cầm cốc trà đi vào nói: “Cháu lại làm gì đấy?”

Cậu vứt cây chổi sang một bên: “Bất cứ lúc nào người ta cũng có thể đến đây lấy, cậu ấy phải làm nhanh lên thôi ạ.”

Ông Nhiếp đau lòng cho cháu trai, đoạn nói: “Nó và mẹ nó đã một năm không gặp nhau thì đương nhiên phải đoàn tụ cho yên ổn, làm vòng thì có cái gì quan trọng, cùng lắm thì ông làm thay nó là được.”

Doãn Thiên Dương nói nhỏ: “Tay nghề của ông không được đâu, đừng phá mất danh tiếng của Tiểu Sơn ạ.”

“Ô hay! Thằng nhóc láo toét!” Ông Nhiếp tức đến trừng mắt, “Rốt cuộc cháu đến đây làm gì? Chỉ đến để làm ông bực bội thôi à?!”

“Cháu đâu có đáng ghét như vậy á, cháu tới để hỏi xem Ngọc tủy trắng đã được chuẩn bị chưa thôi ạ.” Nếu như chuẩn bị xong rồi thì có chuyện để nói, cậu có thể dùng nó để đi tìm Nhiếp Duy Sơn. Câu sau này Doãn Thiên Dương không nói mà chỉ thúc giục: “Sư phụ Nhiếp à, rốt cuộc là đã chuẩn bị chưa ạ?”

Ông Nhiếp nói: “Trong kho có sẵn rồi, ông cất trong tủ, là nó không chịu tìm thôi.”

Doãn Thiên Dương xác nhận xong thì nhấc chân bỏ chạy, câu “Cháu chào ông” cũng phải ra đến cửa mới hét vọng vào, cậu loáng thoáng nhớ lại địa chỉ của Phong Nhã Nam, nhưng khi vừa mới đi tới quảng trường trung tâm thì đã trông thấy bóng dáng mà cậu ngày nhớ đêm mong kia.

“Tiểu Sơn! Nhiếp Duy Sơn!”

Vốn Nhiếp Duy Sơn đã định quay về sớm nhưng trước khi đi mẹ hắn lại đưa cho hắn năm nghìn, mà hắn không cần, vì vậy mẹ hắn lại muốn mua cho hắn quần áo và giày, rồi tiện thể ăn một bữa với nhau.

Nghe thấy tiếng gọi thì hắn quay đầu lại, đứng tại ven đường hắn trông thấy Doãn Thiên Dương lái xe điện đi tới, đang định chạy qua thì mẹ hắn tò mò hỏi: “Ai gọi con vậy, bạn học à?”

Doãn Thiên Dương đã khóa xe cẩn thận xong rồi chạy một mạch đến trước mặt đối phương, thở hổn hển mà nói: “Tớ đang định đi tìm cậu đây!” Nói xong thì mới nhìn thấy Phong Nhã Nam, trong nháy mắt cậu trở nên căng thẳng, vội vàng dừng lại chào hỏi, “Dì ạ, dì còn nhớ cháu không ạ, cháu là Thiên Dương.”

Phong Nhã Nam ngạc nhiên nói: “Thiên Dương đã cao đến vậy rồi sao, phải được một mét tám ấy nhỉ?”

“Một mét tám hai ạ!” Doãn Thiên Dương cũng không thèm đoái hoài tới Nhiếp Duy Sơn mà vuốt vuốt tóc tai rồi kéo chỉnh quần áo, “Dì ơi, nhiều năm không gặp vậy rồi mà dì vẫn xinh đẹp như thế.”

Phong Nhã Nam cười nói: “Từ nhỏ cháu đã dẻo mồm rồi, ăn cơm trưa chưa, chúng ta đi ăn cùng nhau đi.”

Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương đều không ngờ là sẽ đi ăn chung với nhau, lúc Phong Nhã Nam gọi món ăn thì hai người mượn cớ vào phòng vệ sinh, vừa đóng cửa lại thì lập tức đã nổ tung, Doãn Thiên Dương đứng trước gương ra sức lấy nước vuốt tóc.

Nhiếp Duy Sơn đứng rửa tay ở bên cạnh: “Mẹ nó cậu làm tớ sợ muốn chết, vừa nãy suýt chút nữa đã chạy tới ôm chầm cậu một cái, may là mẹ tớ lên tiếng hỏi.”

Doãn Thiên Dương không để ý đến hắn, vẫn tự mình chỉnh trang lại bản thân, chỉnh xong vẫn không hài lòng lắm: “Có phải tớ nên cắt tóc không, sao cứ cảm thấy thiếu sức sống thế nhỉ, vén tóc mái sang có được không?”

“Đừng vén nữa, đã đẹp trai lắm rồi.” Nhiếp Duy Sơn đã rửa tay xong, “Đến lát nữa ngồi ăn cơm đừng nhắc đến bố tớ, nhớ kỹ đấy.”

Doãn Thiên Dương gật đầu một cái rồi nói: “Thời gian để thể hiện bản thân còn chẳng có thì lấy đâu ra thì giờ nhắc đến người khác chứ.”

Hai người quay về phòng ăn, lúc này Phong Nhã Nam đang uống trà, sau khi ngồi xuống thì bỗng chốc không biết nói gì, tất cả đều lặng im không lên tiếng. Phong Nhã Nam là bậc bề trên nên phá vỡ sự im lặng trước, bà hỏi: “Bây giờ hai đứa vẫn còn cùng nhau chứ?”

Hai người đều giật bắn cả mình, bàn tay đặt dưới bàn đột nhiên bóp lấy đùi của đối phương, tiếp thêm sức mạnh cho nhau.

Phong Nhã Nam thúc giục: “Sao không nói gì thế, vậy Thiên Dương học trường nào?”

Đệch, thì ra là ý này, người đang chìm trong tình yêu đúng là đều nhạy cảm mà. Hai bàn tay lại buông ra, Doãn Thiên Dương ngoan ngoãn lễ phép cười một cái rồi trả lời: “Ở đấy ạ, hai bọn cháu học chung lớp, chỉ là không cùng bàn ạ.”

Phong Nhã Nam gật đầu: “Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ, tính ra Thiên Kết sắp tốt nghiệp đại học rồi nhỉ?”

“Vâng ạ, chị cháu học năm ba đại học, đang thực tập ạ, chị ấy xinh lắm.” Cái máy hát Doãn Thiên Dương vừa mở ra là không dừng lại được, hơn nữa còn thích thổi phồng, cậu nhếch miệng tự nhắc nhở mình phải chú ý rồi nói tiếp, “Bố mẹ cháu cũng rất khỏe, nếu dì rảnh rỗi thì có thể liên lạc với mẹ cháu ạ, không phải trước đây hai người vẫn hay đi dạo phố với nhau đấy ạ, mẹ cháu luôn nói mắt nhìn của dì tốt.”

“Mắt nhìn của mẹ cháu mới tốt, số phận cũng tốt, rất có phúc.” Ánh mắt và giọng nói của Phong Nhã Nam đều mềm mại, trò chuyện một lúc thì dần dần trở nên dịu dàng.

Từ đầu đến cuối Nhiếp Duy Sơn không hề hé răng mà chỉ lẳng lặng nghe mẹ hắn và Doãn Thiên Dương nói chuyện, hắn có cảm giác tựa như được về lại khi còn bé. Doãn Thiên Dương đang chơi ở nhà hắn, mẹ hắn mang đồ ăn thức uống ra đãi bọn họ, ngoài trời ánh nắng rực rỡ khiến ai ai cũng đều vui vẻ.

Đang lúc Doãn Thiên Dương trò chuyện hào hứng thì bất chợt quay đầu nhìn Nhiếp Duy Sơn một cái, cậu phát hiện Nhiếp Duy Sơn đang ngồi ngây người mà đôi mắt cũng ửng đỏ.

“Đồ ăn lên rồi, ăn nhiều một chút đi.” Phong Nhã Nam mời một tiếng, cũng đang rất vui vẻ.

Doãn Thiên Dương nói: “Cháu thích món đậu phụ gạch cua này nhất đấy ạ.” Đậu phụ chỉ cần lấy thìa múc để ăn, dùng tay trái là được, cậu cầm thìa lên bắt đầu ăn còn tay phải đặt dưới bàn lại lén lút nắm lấy tay trái của Nhiếp Duy Sơn, sau đó vuốt nhẹ lên mu bàn tay của đối phương.

Chẳng có bất kỳ một suy nghĩ nào khác, chỉ là muốn an ủi.

Nhiếp Duy Sơn dừng đũa lại, miếng hạt dẻ đang gắp còn chưa ăn cũng đã cảm thấy rất ngọt ngào.

Đến khi gần kết thúc bữa ăn Phong Nhã Nam lại hỏi: “Nghỉ đông hai đứa có đi đâu chơi không, có phải nhiều bài tập lắm hả, vậy có thời gian rảnh không?”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Bọn con định đi Thiệu Hưng chơi, đã chuẩn bị một thời gian rồi ạ.”

Phong Nhã Nam vẫn chưa chịu bỏ cuộc, trước khi đi lại lén lút đưa tiền cho Doãn Thiên Dương bảo cậu chuyển hộ. Doãn Thiên Dương rất khó xử, đành cậy vào sức mình khỏe mà đẩy trở lại, rồi nói: “Dì ơi, cậu ấy không muốn đâu ạ, cháu không thể đưa cho cậu ấy giúp dì được, nhỡ đâu cậu ấy giận cháu thì làm sao bây giờ ạ.”

Phong Nhã Nam nói: “Làm gì có chuyện đó, cháu cứ coi như giúp gì một việc đi.”

Doãn Thiên Dương chắp tay ra sau lưng, trông thấy Nhiếp Duy Sơn đã lấy xe xong thì cậu nói: “Dì ơi, thật sự không cần đâu ạ, Tiểu Sơn vốn đã chẳng thèm quan tâm đến những khó khăn về tiền bạc đấy, nếu dì đau lòng cho cậu ấy thì ngày thường gọi cho cậu ấy thêm mấy cuộc điện thoại đi ạ.”

Cậu nói xong thì chạy đi luôn, dọc đường về cũng chẳng hé răng nói một lời, cậu bối rối không biết mình có bị coi là nhiều chuyện không, rồi lo lắng liệu Phong Nhã Nam có cảm thấy không vui hay không.

Đến trước cửa nhà mà vẫn còn chưa hoàn hồn, chỉ khi khuôn mặt bị bóp một cái thì cậu mới hết ngẩn người.

Nhiếp Duy Sơn nắm chỗ thịt kia trong tay, đoạn nói: “Ngày mai chuẩn bị rồi ngày kia chúng ta xuất phát nhé?”

Hai mắt Doãn Thiên Dương sáng bừng lên: “Đi Thiệu Hưng hả?!”

Nhiếp Duy Sơn trả lời lại bằng một khuôn mặt tươi cười, Doãn Thiên Dương kêu lên: “Rốt cuộc chàng Nhiếp và chàng Doãn cũng bỏ trốn rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.