Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông

Chương 6



7.

Ta mơ thấy Đại Cảnh tấn công Mạc Nam, bá tánh Mạc Nam đều chết hết. Cha mẹ mà ta thương yêu nhất nằm trong vũng máu, đôi tay đan vào nhau.

Bát muội xinh đẹp trẻ trung của ta bị đâm xuyên tim. Muội ấy còn chưa kịp thả diều, trong tay vẫn nắm chặt dây diều.

Các huynh trưởng hào hoa phong nhã của ta, nếu không phải bị mất chân mất tay thì cũng bị vô số mũi tên cắm trên người. Phát quan* của bọn họ bị người ta dùng đao hất xuống đất.

(* Phát quan là một loại trang sức đội trên đầu của hoàng tộc và quan chức cổ đại, thường được chế tạo từ đá quý, kim loại, và có nhiều hình dạng và phong cách khác nhau, nhằm thể hiện địa vị và danh tính của người đeo.)

Cảnh tượng cuối cùng trong cơn ác mộng kia là khi huynh trưởng gian nan làm một khẩu hình miệng, như muốn nói với ta, “A Tranh, mau chạy đi.”

Từ đầu, phụ hoàng đã không muốn giữ lại Mạc Nam.

Ông ta mơ ước binh lính Mạc Nam, mơ ước địa giới Mạc Nam.

Mạc Nam có nhiều trẻ con và cô nương như vậy, sao lại cần một công chúa Đại Cảnh như ta đi làm nữ nhi?

Là phụ hoàng của ta đích thân viết một mật thư. Kể từ lúc bắt đầu, ông ta đã tự mình đặt ra hiệp ước. Cho dù mẫu hậu không cầu xin, ta cũng sẽ bị tiễn đi.

Ông ta muốn làm từ phụ minh quân được người đời ca ngợi, trước lúc lâm chung còn muốn lừa gạt ta, khiến ta tin tưởng rằng ông ta yêu thương ta.

Ta nghĩ, chỉ cần một ngày ta còn sống, ta vĩnh viễn sẽ là nhược điểm của Mạc Nam.

Thật buồn cười. Ta là công chúa Đại Cảnh, vậy mà lại trở thành lý do để Đại Cảnh kiềm chế hoặc là khơi mào chiến tranh với Mạc Nam.

Ta chỉ muốn làm A Huyên và huynh trưởng của ta đánh một trận chiến đáng đánh.

Khoảnh khắc rơi từ thành cao xuống, ta nhìn thấy ngũ huynh và lục huynh đang vội vã đến đây. Ta nhớ mang máng rằng mình từng nằm trên lưng ngũ huynh, làm nũng với huynh ấy: “Ngũ huynh là tốt nhất!”

Ta không quan tâm mọi người nói về ta như thế nào, cũng không quan tâm ai trách cứ ta, ta chỉ không muốn để những người ta yêu thương bị uy hiếp. Ta có thể là sao chổi, nhưng ta không muốn trở thành gánh nặng.

Tường thành rất cao, nhưng ta không ngờ Kim Phong sẽ đột nhiên xông đến ôm lấy ta.

Ta ngã lên lưng nàng ấy, lúc rơi xuống đất, cảm giác như xương cốt đã vỡ vụn.

A Huyên xông đến bế ta lên, giữa một mớ hỗn loạn ầm ĩ, các ca ca đưa ta quay về Mạc Nam.

Ta mê man không rõ, nhưng ta vẫn luôn nghe thấy A Huyên đang chất vấn ta, vì sao lại không chờ họ.

Ta tỉnh lại, thấy mình đã ở Mạc Nam. A Huyên đang ở bên mép giường. Rất nhiều người nhanh chóng vây quanh mép giường.

Một lần nữa, ta quay về bên cạnh cha mẹ, về đến nơi mà ta thích.

Bát muội không làm ầm ĩ nữa. Mỗi ngày, tiểu cô nương đều ăn vạ bên cạnh ta, hỏi rằng có ai đã làm ta chịu uất ức.

Nghe lục huynh nói, Tần Hoài Ngọc ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nể tình thân, Tần Hoài Cẩm bị giam trong ngục cả đời với tội danh truyền thánh chỉ giả, mưu quyền soán vị. Chẳng qua là, nghe nói hắn đã chết vào ngày thứ hai bị giam trong tù.

Tần Ánh và mẫu hậu bị giam trong điện Triều Hà suốt đời. Nghe nói, không biết vì sao mà mẫu hậu lại điên rồi, thậm chí còn có một lần, bà ta cầm dao muốn giết chết Tần Ánh. Tần Ánh cũng không hề nhu nhược yếu thế, mỗi ngày đều trốn tránh mẫu hậu.

Tần Hoài Ngọc nhờ ngũ huynh mang một lá thư cho ta, nhờ ta lập một bia mộ cho Mạnh Tang Nhiên, lại chôn một đoá hoa hải đường vào trong đó. Về phần hiệp ước năm xưa, kể từ khi bắt đầu đã bị huỷ diệt, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Ta không thể mãi mãi ở lại Đại Cảnh. Cho dù có chết, ta cũng không muốn chết ở đó.

Y sư Mạc Nam nói, bởi vì mất máu quá nhiều, suy dinh dưỡng, lại suốt ngày sinh sống trong điện Triều Vận ẩm ướt, gây hại đến sức khoẻ, cho nên ta không thể sống trên 3 tháng.

Ta nghĩ thầm, vậy cũng tốt.

Nghe nói, bát muội đến Cảnh Đô, Tần Hoài Ngọc dùng nghi lễ quốc gia đón tiếp.

Ta nhờ muội ấy chuyển lời xin lỗi của ta đến Ngọc Lộ. Là ta có lỗi với Kim Phong.

Khoảnh khắc cuối cùng khi chúng ta rơi xuống, nàng ấy đã nói, “Công chúa, phải sống sót trở về nhà.”

Nàng ấy lớn hơn ta 4 tuổi, rõ ràng chỉ cần chờ thêm hai năm nữa là có thể được ra khỏi hoàng cung, làm trang nương* như nàng ấy mong muốn.

(* Trang nương: Cách gọi chuyên gia trang điểm thời cổ đại.)

Nàng ấy có một muội muội, sau khi bị cưỡng ép đưa vào cung thì không thể trở về. Sau đó, nàng ấy mới vào cung.

Ngọc Lộ đáp lời, ngày hôm ấy, người Kim Phong cứu không phải công chúa, người nàng ấy đưa ra ngoài cũng không phải công chúa, mà là muội muội của nàng ấy.

Cũng không biết Ngọc Lộ và Sở Chiếu có ở bên nhau hay không.

A Ngọc đại náo điện Triều Hà ở Cảnh Đô, Tần Hoài Ngọc cũng không ngăn cản.

Tính ra thì, Mạnh Tang Nhiên chính là tiểu đường cô* của bát muội.

(* Đường cô: Con gái của chú bác ruột, em họ của cha.)

Thậm chí, khi bát muội mắng chửi mệt rồi, Tần Hoài Ngọc còn lấy nước cho muội ấy uống.

Lục huynh không đồng ý cho ta cưỡi ngựa, huynh ấy chỉ cho phép A Huyên dẫn ta đi phơi nắng trên sườn núi. Mỗi khi rảnh rỗi, cha mẹ lại đến đây, động viên ta hãy cố gắng thêm một chút, đừng bỏ rơi bọn họ.

Có hôm, Ngu Lâm Lang cũng đến.

Nàng ấy ngại ngùng nói xin lỗi với ta, tuy rằng nàng ấy thật sự rất ghét người Đại Cảnh, nhưng nàng ấy rất thích ta.

Nàng ấy chúc ta và A Huyên trăm năm hạnh phúc, muốn ta sống thật tốt.

Lúc ta chỉ còn sống được có hai tháng, A Huyên nói chàng muốn thành hôn với ta.

Chàng nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, nói với ta rằng, “Nàng đã hứa với ta, chờ nàng trở về sẽ gả cho ta.”

Ta hỏi chàng, vậy chàng phải làm sao đây, dù sao thì chàng vẫn phải lập gia đình mà.

Vân Huyên nói chàng chỉ muốn thành hôn với ta.

Trong mắt chàng, ta nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đó.

Ta rất thích đôi mắt của chàng.

Ta và A Huyên đã lạy trời đất trên thảo nguyên.

Đó là nơi ta lớn lên từ nhỏ.

Cha phong ta làm công chúa Thường Tuế, ngụ ý muốn ta sống lâu trăm tuổi. Ta lấy thân phận công chúa Thường Tuế để gả cho tướng quân Lăng Vân.

A Huyên nói, nàng là của ta.

Ta rất hạnh phúc.

Bây giờ, trông ta rất xấu. Gầy gò tiều tụy, môi trắng bệch. Vậy nên, ta không muốn ra ngoài chút nào. Mỗi ngày, bát muội đều đến rủ ta đi thả diều.

Tiểu cô nương được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, bây giờ lại thật sự làm ra 100 con diều. Trên mỗi con diều đều có hoa hải đường.

Một tháng đếm ngược.

Bây giờ, ta không thể ra ngoài nửa, chỉ bước xuống đất thôi đã rất mệt rồi.

Nhưng mỗi ngày, A Huyên đều sẽ hái hoa hải đường về cho ta.

Lục huynh mời tiên sinh kể chuyện nổi tiếng đến đây, chỉ cần là câu chuyện mà ta muốn nghe, ông ấy đều sẽ kể cho ta nghe.

Ngũ huynh ngày đêm cầu nguyện bên ngoài. Huynh ấy nói, “Muội muội của ta chỉ mới 18 tuổi, muội ấy còn chưa đón năm mới cùng chúng ta, cầu xin các người đừng đưa muội ấy đi.”

Ta vẫn luôn muốn làm chút gì đó, nhưng ta thật sự không còn đủ sức nữa.

Mỗi ngày, mẹ vẫn nở nụ cười dịu dàng, nhưng ta biết sau khi rời khỏi đây, bà ấy đều bật khóc nức nở, không nói nên lời.

Bà ấy nói, “A Tranh không cần làm gì nữa, A Tranh chỉ cần sống là được rồi.”

Xin lỗi mẹ nhiều, chỉ có chuyện này là con không thể làm được.

Ba tháng trôi qua nhanh quá.

Ngày lìa xa cõi đời, bát muội muội đứng trước mặt ta khóc nức nở.

“A Tranh tỷ tỷ, muội biết làm diều, tỷ muốn diều trông như thế nào, muội đều, đều làm cho tỷ.”

Ta cố gắng hết sức để nhấc tay lên, muốn lau nước mắt cho muội ấy, “A Ngọc… Đừng… khóc…”

Đôi mắt A Huyên đỏ au, chàng nắm chặt tay ta, “A Tranh hãy nhớ kỹ, nàng là của ta, đời đời kiếp kiếp đều là của ta. Chúng ta đã thành hôn, cho nên, nàng phải chờ ta, chờ ta một chút.”

Lục huynh quay đầu sang chỗ khác. Ta biết, huynh ấy rất đau lòng.

Ta nhớ rõ, lúc biết ta chỉ còn sống được có 3 tháng, cha và các bá phụ chỉ hận không thể vác dao lên giết Tần Ánh. Bây giờ, cha ôm mẹ, Yến bá phụ và Ngu bá phụ nhìn ta, giống như nhìn mãi cũng không thấy đủ.

Hẹn gặp lại, mỗi một người mà ta thương yêu.

Hẹn kiếp sau lại ăn điểm tâm của bà vậy.

Mẹ đừng khóc. Kiếp sau, con lại làm A Tranh của mẹ.

Kiếp sau, ta chỉ làm A Tranh.

Ánh trăng ở Mạc Nam sáng thật.

Cuối cùng, nó cũng được viên mãn.

(Hết.) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.