Tiểu Tình chạy nhanh đến đỡ lấy thân hình đang lảo đảo ngã xuống của Hải Đường, sau lại phát hiện hạ thân của nàng có vết máu. Tiểu Tình cả kinh thất thanh gọi đại phu, Sở Đình ôm Hải Đường lên lầu, đại phu bắt mạch, rút ngân châm rồi lại hạ châm, hắn vừa hạ châm vừa lắc đầu thở dài.
“Phương công tử, các ngươi vẫn còn trẻ, về sau vẫn có thể sinh thêm hài tử, hiện tại điều dưỡng thân mình vẫn quan trọng hơn”
Hài tử? Hài tử của bọn họ? Tâm của Sở Đình dường như bị dao cắt, nỗi đau này chỉ có hắn biết. Sở Đình đổi khăn trải giường, hắn thở dài một hơi.
Tiễn đại phu xuất môn, nhìn thấy thần sắc lo lắng của mọi người, Sở Đình vô lực phất tay, ý bảo bọn họ lui xuống trước. Giờ phút này hắn đã không còn khí lực để nói gì nữa.
Hải Đường vẫn hôn mê, Đô Đô luôn canh giữ bên giường nàng, ngay cả Nữu Nữu hắn cũng không để ý. Nữu Nữu là tiểu hài tử nhu thuận, vô luận Đô Đô không để ý đến nàng, mỗi ngày nàng đều chạy đến cạnh Đô Đô bồi tiếp hắn. Mặc dù hai đứa không nói lời nào nhưng Nữu Nữu vẫn mang một chiếc ghế nhỏ đến ngồi cạnh Đô Đô bên giường mẫu thân của hắn.
Qua hai ngày, Hải Đường cuối cùng cũng tỉnh lại. Tuy đã tỉnh lại nhưng nàng vẫn không nói gì, chỉ ngơ ngác ngồi tựa vào cạnh giường. Tiểu Tình thật sự sợ hãi, hiện tại tiểu thư rất nghe lời, bê thuốc đến nàng liền uống, bê cháo tới cũng uống, tiểu thư không nói lời nào cũng không nhúc nhích, tựa như một con rối gỗ, ánh mắt luôn si ngốc ngơ ngác không một tia sáng.
“Tiểu Tình?”, Sở Đình gọi Tiểu Tình đang tránh bên cầu thang rơi lệ.
Tiểu Tình chạy nhanh đến trước mặt Sở Đình, “Cô gia, ngài đã về!”
“Nàng thế nào?”, nhìn thái độ của Tiểu Tình, không hỏi cũng biết.
“Vẫn không nói lời nào?”
“Có uống thuốc không? Có ăn gì không?”, Sở Đình nhìn về phía cửa phòng đóng kín.
“Có uống, có ăn, chỉ là ta nói thế nào tiểu thư cũng không phản ứng. Cô gia, có khi nào tiểu thư biết…”
Sở Đình trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, hắn khoát tay ý bảo nàng không được nói ra, “Ngươi xuống đi, ta đến xem nàng”
Cách bức rèm che, nhìn người ngồi yên lặng trên giường, Phương Sở Đình cảm thấy hiện tại nàng cách mình thật xa, tựa như một giấc mộng bình thường không thể chạm vào, nỗi chua xót tràn ngập tinh thần và thể xác của hắn.
Dùng đệm giường bọc nàng, hắn ôm nàng ra gian ngoài rồi đặt nàng lên trường kỷ. Sau đó, hắn để nàng tựa vào người mình, dưới sân Đô Đô cùng Nữu Nữu đang nghịch bùn. Sáng sớm Đô Đô vốn muốn chơi đu dây, chỉ là vừa bước chân vào sân, hắn nói không muốn chơi nữa. Tiểu Ngũ tỷ tỷ đã đi mất, đu dây cũng không còn vui nữa, chuyện này đã khiến Tiểu Cam rơi nước mắt. Về chuyện của Tiểu Ngũ, Tiểu Tình giải thích với hắn rằng Tiểu Ngũ tỷ tỷ đã lên trời dạo chơi, vì thế hắn ngẩng đầu hướng đôi mắt trông mong nhìn lên bầu trời, hỏi tại sao Tiểu Ngũ tỷ tỷ không mang hắn đi cùng?
“Hải Đường, hôm nay khí trời thật tốt, ngươi xem Đô Đô cùng Nữu Nữu đang chơi trò gì vậy?”, Sở Đình vừa nói chuyện vừa chú ý biểu tình của nàng. Vẫn là ngơ ngác như trước nhưng đôi mi mắt khẽ động.
“Ai~, ta biết ngươi rất khổ sở, nhưng sự tình đã xảy ra, nghĩ nhiều cũng không được gì a, hơn nữa, không ai trách ngươi cả”. Vẫn không có phản ứng.
Phương Sở Đình thất vọng, hắn đặt đầu lên vai nàng, “Hải Đường, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Trong phòng thật im lặng, ánh mắt Hải Đường nhìn ra ngoài cửa sổ vừa động, nàng hạ mi mắt rồi chậm rãi vươn tay xiết chặt thân mình. Sở Đình kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Hải Đường! Hải Đường!”, thanh âm mang theo một chút chờ mong.
Hải Đường vẫn không nói gì, nàng chỉ quay đầu chống lại ánh mắt của hắn, cho hắn một nụ cười thản nhiên. Nụ cười kia khiến tâm Sở Đình rét lạnh, nụ cười của nàng tại sao lại mơ hồ u mê như vậy! Diệp Hải Đường, ta phải làm gì với ngươi bây giờ?
Phương Sở Đình ngồi sau thư án nhìn Tiểu Tình cùng Tiểu Tam, hai nàng vừa lau khô lệ nhưng đôi mắt vẫn đỏ hồng, “Đã thu thập xong chưa?”. Nhìn vật nhỏ trong tay Tiểu Tam, tâm của hắn trầm xuống, một nữ nhi lanh lợi hoạt bát như thế cũng chỉ còn lại thứ này.
“Công tử, thỉnh nén bi thương! Ta biết lần này ngài cùng phu nhân thật sự chịu đả kích, không chỉ mất Tiểu Ngũ mà còn mất luôn hài tử, chúng ta lại không giúp gì được cho ngài, thật sự cảm thấy hổ thẹn”, Tiểu Tam nhìn gương mặt dần dần gầy yếu của Sở Đình liền cảm thấy đau xót.
Sở Đình nhìn nàng, khẩu khí bi ai, “Chuyện hài tử không được nói ra, ngươi cũng nói bới bọn Đại Nhất một chút, về sau không được nhắc lại chuyện này. Hải Đường hẳn vẫn chưa biết, nàng không biết vẫn tốt hơn. Tiểu Tình, ngươi dặn dò Tiểu Cam một chút, nha đầu kia nhanh mồm nhanh miệng, ngươi nhắc nhở nàng cẩn thận một chút”
Nước mắt Tiểu Tình lại tuôn rơi, “Mệnh của tiểu thư thật khổ!”
Sở Đình vô lực phất tay, “Được rồi, đừng khóc nữa, Hải Đường nhìn thấy lại khổ sở”
Đang nói, Tiểu Tam cảnh giác nghiêng đầu liếc mắt ra ngoài, “Chuyện gì?”. Sở Đình theo ánh mắt của nàng nhìn lại, cánh cửa đang hé mở.
“Ngoài cửa dường như có người”, Tiểu Tam vừa nói vừa tiến tới mở cửa.
Liếc mắt liền nhìn thấy Tiểu Cam đang chuẩn bị lên lầu, Tiểu Tam gật đầu một cái rồi đóng cửa lại, “Là Tiểu Cam, công tử yên tâm, ta sẽ dặn dò bọn Đại Nhất”
“Được rồi, lui xuống đi”, hắn xoa xoa trán, chuyện hài tử hẳn Hải Đường không biết, Tiểu Tình cũng đã nói qua tiểu thư thường xuyên không chú ý đến chu kỳ của mình, chỉ mong nàng không phát hiện”
Muộn rồi, Sở Đình dỗ con trai ngủ ở gian ngoài. Khi Sở Đình ôm hắn vào phòng trong, Hải Đường đã thiếp ngủ, mặt xoay vào vách. Cẩn thận đặt con vào giữa, hắn nhìn sang nàng một chút rồi từ từ nhắm hai mắt. Nàng dường như ngủ rất say, như vậy cũng tốt, nghỉ ngơi nhiều rất tốt đối với sản phụ sinh non, nghĩ đến đây, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác được thanh âm hô hấp phía sau càng lúc càng đều, Hải Đường mở mắt. Nàng nhẹ nhàng xoay người rồi vuốt ve gương mặt đang ngủ say của con trai. Hải Đường vươn tay giúp Sở Đình kéo chăn lại, nàng ngơ ngác nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ, khóe miệng nhẹ nhếch lên một chút. Sau đó, nàng nhắm mắt lại, đầu tựa vào người con trai.
Sáng sớm, Sở Đình vừa rời đi, Tiểu Tình liền tiến vào. Nếu đợi thêm một lát thì Đô Đô sẽ tỉnh nhưng nàng không muốn hắn quấy rầy giấc ngủ của tiểu thư. Ôm lấy Đô Đô, Tiểu Tình cảm giác vai áo bên trái của Đô Đô bị ướt, đây là chuyện gì? Kỳ quái nhìn ngó một chút, tiểu thư đang nằm xoay vào trong, xem ra vẫn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ là nước miếng của Đô Đô sao?
Liên tiếp hai ngày như vậy, Tiểu Tình có chút hoài nghi, nhưng tiểu thư đến bây giờ vẫn chưa nói lời nào, dù tỉnh dậy cũng im lặng như một pho tượng Bồ Tát. Nghĩ đến đây, Tiểu Tình lại thở dài. Tiểu thư khóc được cũng tốt, cứ để bộ dáng như vậy mới khiến người lo lắng a!