Cầm lấy kiếm, Vương Manh Manh liền lập tức đi về phía Tô Tần đang thao thao bất tuyệt cố gắng nói chuyện.
Khuôn mặt u ám cùng bước chân thật mạnh khiến Ngọc Hồ Điệp hô hấp cũng tạm thời dừng lại.
Lúc này, Tô Tần cũng hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên nhìn Vương Manh Manh đang chạy tới trước mặt mình, trên mặt, tươi cười hớn hở: “Đa tạ. Đa tạ nữ hiệp cứu ta!”
Đột nhiên nhìn thấy kiếm trong tay Vương Manh Manh, mày Tô Tần nhất thời liền nhăn lại.
Đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn Vương Manh Manh: “Vương nữ hiệp sai rồi, kỳ thật cởi dây thừng cũng không nhất định phải hỏi mượn kiếm của dâm tặc kia, người xem, ở đây này, trên dây thừng có một nút thắt, Vương nữ hiệp chỉ cần lấy tay nhẹ nhàng……”
Không đợi hắn nói xong, hàn quang chợt lóe, kiếm trong tay Vương Manh Manh đã hạ xuống.
Bất quá, thứ nàng cắt không phải dây thừng.
Mà là vạt áo Tô Tần.
Vương Manh Manh cầm lấy mảnh vạt áo kia, kiếm trong tay nhanh nhẹn vứt sang một bên, cầm lấy mảnh vải kia vò thành một khối, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, hành vân lưu thủy.
Sắc mặt, lại có chút dữ tợn, hung hăng cầm khối vải trong tay nhét vào miệng Tô Tần: “Tiểu dạng, ta xem ngươi còn nói! Ngươi còn nói!”
Sau khi nhét xong, đứng lên vỗ vỗ bụi trên tay, cúi đầu nhìn Tô Tần tuy rằng miệng có to hơn, nhưng tuyệt đối không phát ra một tiếng, lạnh lùng nói: “Ta nói cho ngươi, ta đã khoan dung ngươi rất lâu rồi, nếu không xét việc ngươi tới cứu ta, tuyệt đối sẽ không chờ tới bây giờ!”
Nói xong, xoay người nhặt kiếm lên, tùy ý lấy vạt áo trên người bắt đầu lau hai bên.
Đi đến bên người Ngọc Hồ Điệp ‘vù’ một tiếng tra kiếm vào trong vỏ: “Kiếm đã lau rất tốt!”
Nhìn Ngọc Hồ Điệp há hốc mồm nhìn mình, Vương Manh Manh tức giận càng sâu, từ trên cao nhìn xuống tà tà nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Như thế nào? Có ý kiến ư, có ý kiến mời ngươi cứ nói!”
“Không có, tuyệt đối không có!”
Ngọc Hồ Điệp lắc mạnh đầu, cho dù hắn có ý kiến, nhưng vết xe đổ kia, hắn nào dám nói?