Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 87: Gặp lại cố nhân



Edit: Phương Xêkô

Beta: Ngôn Ngôn

Bất quá, chuyện này nàng tuyệt đối không nói cho Ngọc Hồ Điệp biết.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!

Bằng không chẳng may tên kia đề phòng, thì nàng sẽ không còn cái gì để xem thấu nữa rồi.

Huống chi lúc ấy người hắn đập trúng là Vương Manh Manh, cũng không phải nàng, cho nên cứ nói đại là mất trí nhớ cũng chẳng sao.

Quả nhiên, Ngọc Hồ Điệp có chút chột dạ vội vàng thanh minh: “Ta không có cố ý, tất cả đều là ngoài ý muốn.”

Cơ thể Vương Manh Manh nhất thời hóa đá.

Tên Ngọc Hồ Điệp này quả nhiên được giáo dục rất tốt, còn muốn chịu trách nhiệm nữa kìa.

Ánh mắt mở to, Vương Manh Manh còn chưa kịp đem những lời giáo huấn nghiêm khắc nói ra, đã bị giọng nói kinh dị từ cửa truyền đến làm cho phát sợ, miệng cũng rất nhanh đã ngậm lại.

“Ngươi đã gặp qua hai người kia à?”

Giọng nói này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho Vương Manh Manh thấy rùng mình….

“Á?”

Giang đại phu kinh ngạc nói: “Hai người này không phải là hai người hôm nay đến tìm ta để khám bệnh sao?”

“Đúng vậy, là bọn họ!”

Gia bộc của Giang đại phu cũng nhanh miệng bon chen: “Ta nhận ra người này, lúc ấy hắn còn đạp ta một cước vì bụng của nương tử hắn đau không chịu nổi!”

“Đồ mắt chó nhà ngươi, cái gì mà nương tử, bọn chúng là gian phu dâm phụ!”

Một tiếng bạt tai trong veo như suối, sau đó là tiếng đấm đá vô cùng sinh động hấp dẫn.

Ở giữa, là tiếng gia bộc kêu thảm thiết.

Trong đó câu nói được lặp lại nhiều nhất:

“Ông trời ơi, hôm nay con gặp phải vận gì vậy, tại sao toàn đụng phải mấy tên không có tính người vậy…..oa oa……”

“Ta nói cho ngươi, không biết chuyện gì thì ra ngoài đừng có nói lung tung, bằng không ngươi cũng không biết mình chết khi nào đâu.”

Tiếng quát đầy tức giận của Phượng Thanh Ly bay vèo vèo vào trong phòng: “Nói mau, bọn chúng ở đâu?”

Người có thể làm cho Vương Manh Manh ngay cả nói cũng không dám nói đương nhiên chỉ có mình Phượng Thanh Ly. Túm lấy tay áo Ngọc Hồ Điệp, nàng ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi mau đi ra ngoài chống đỡ.”

Ngọc Hồ Điệp lắc đầu: “Ta không đi, ngươi cũng không phải không biết tính cách hung hãn của cô ta, ta đi ra ngoài chẳng phải là tự mình đi gặp Diêm Vương sao?”

“Nhưng mà……”

Vương Manh Manh bắt đầu cảm thấy muốn khóc: “Nếu như bị cô ta bắt được, không giết ta mới là lạ.”

Ngọc Hồ Điệp không trả lời, hai mắt đăm chiêu nhìn ra phía cửa: “Ta nghĩ, chúng ta không cần đi ra nữa đâu.”

“Vì sao?”

Lời vừa nói, Vương Manh Manh kỳ thực cũng biết mình hỏi ngu rồi, không cần đi ra ngoài, nguyên nhân đương nhiên là do Phượng Thanh Ly đã vào đến đây.

“Ngươi nói chúng ở đâu?”‘

Một thanh âm mềm nhẹ từ tốn vang lên bên tai Vương Manh Manh, làm cho nàng vội vàng quay đầu lại xem, Phượng Thanh Ly cách nàng một khoảng còn chưa đến nửa thước, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm.

Người ta chẳng những vào được, còn không biết đã đi tới sau nàng từ khi nào.

Nhảy dựng lên hét lớn, Vương Manh Manh vội vàng trốn sau lưng Ngọc Hồ Điệp, thập thò nhìn bộ dáng tựa cười tựa không của Phượng Thanh Ly. Thật lâu sau mới miễn cưỡng cười gượng hai tiếng: “Hì hì, Thanh Ly muội muội khinh công thật tốt, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.”

“Phải không?”

Phượng Thanh Ly ngây ngô chớp chớp mắt, ngồi vào chiếc ghế của Vương Manh Manh, từ từ nói: “Nhưng sao ta không biết ta lại có một người tỷ tỷ chứ.”

Đối với sự lãnh đạm của Phượng Thanh Ly, Vương Manh Manh trực tiếp xem nhẹ.

“Chuyện này, chúng ta đều là nữ hiệp giang hồ, làn da của muội xem chừng nhẵn mịn như vậy, non mềm như vậy, chắc chắn phải nhỏ tuổi hơn tỷ, đương nhiên chính là muội muội của tỷ rồi. Ai! Tỷ cũng định hỏi một vấn đề? Da của muội chăm sóc thể nào được như vậy, làm sao có thể tốt như vậy, quả thực chính là vô cùng…..”

Một chiêu mà Vương Manh Manh từ nhỏ đến lớn đều quen dùng chính là——- nói sang chuyện khác, hơn nữa là chuyện khiến người ta thích, sau đó sẽ đánh vào điểm yếu.

Quả nhiên đúng như nàng sở liệu, trên mặt Phượng Thanh Ly nổi lên ý cười: “Cũng không phải do chăm sóc, cái này là trời sinh.”

Còn không chờ Vương Manh Manh tiếp lời, Phượng Thanh Ly đã lạnh lùng nói: “Vấn đề làn da thảo luận xong rồi, chúng ta có phải nên thảo luận một chút về bụng của ngươi hay không?”

Sau đó, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào bụng bự Vương Manh Manh.

“Bụng của ta?”

Tầm mắt tự động dịch chuyển xuống phía bụng dưới, nhìn cái bụng hơi hơi nhô lên, khuôn mặt Vương Manh Manh nhất thời trở nên đỏ ửng.

Vội vàng lấy tay che đi cái bụng bự do thiếu rèn luyện của mình, Vương Manh Manh cười hi hi ha ha nói: “Rất bình thường!”

Dù thế nào cũng phải nói, hiện tại nàng là siêu cấp nữ hiệp, làm sao có thể để người khác nhìn thấy mỡ bụng của mình chứ, mặt dày đến đâu ít nhất thì cũng biết ngượng.

Sắc mặt Phượng Thanh Ly lại thay đổi, không ngừng hít vào thở ra: “Rất bình thường?”

Ngữ khí cùng sắc mặt như vậy, làm cho bộ lòng rối tinh của Vương Manh Manh càng thêm lộn tùng phèo.

Không cần phải nói, nàng biết Phượng Thanh Ly nhất định lại hiểu lầm cái gì rồi, vội vàng xua tay giải thích: “Chuyện xảy ra tuyệt đối không như ngươi tưởng tượng đâu!”

“Đúng vậy!”

Vẻ mặt “ta đây thấu hiểu” của Phượng Thanh Ly làm cho Vương Manh Manh rốt cục cũng nhẹ nhõm thở phào.

Nhưng mà Vương Manh Manh còn chưa kịp triển khai nụ cười xinh tươi xuân về hoa nở thì Phượng Thanh Ly đã hừ lạnh một tiếng: “Ta còn nghĩ mấy người các ngươi vừa gặp đã nhất kiến chung tình nên cùng nhau bỏ trốn, xem ra thật đúng là không phải như ta nghĩ, các ngươi là có dự mưu.”

Ánh mắt Phượng Thanh Ly chuyển tới Ngọc Hồ Điệp, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Huynh bây giờ có dám nhắc lại, ‘ba tháng trước huynh hủy hôn với muội không phải vì người khác, mà là do huynh cảm thấy không thích hợp’?”

Ngọc Hồ Điệp lau mồ hôi trên trán,gật gật đầu: “Thật là như vậy, ta thật sự cảm thấy chúng ta không thích hợp cho nên mới……”

“Chuyện đã đến nước này, huynh còn muốn gạt ai?”

Phượng Thanh Ly chỉ tay về phía cái bụng tròn tròn nhỏ nhỏ của Vương Manh Manh, không ngừng nói lớn: “Huynh xem bụng của cô ta, chẳng phải trông vừa đúng ba tháng sao?”

Vương Manh Manh cuối cùng cũng biết được thế nào là “đất trời xoay chuyển, thiên hạ đại loạn”

Nhìn bụng mình mà khóc không ra nước mắt, nguyên lai lười biếng một chút, nên bụng hơi bự một chút, chẳng lẽ cái này cũng là có tội sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.