Giọng nói này làm cho biểu cảm trên khuôn mặt của Ngọc Hồ Điệp còn khó coi hơi Vương Manh Manh, giọng nói lớn đến nỗi người ở cách ba con phố đều nghe rõ, trừ bỏ vị đại hiệp giữa đại hiệp – Vương Cương- thì còn có thể là ai?
Đi sau Vương Cương còn có một người, bộ dạng hơi giống nhau, tuổi trông không kém hắn là bao, khí thế làm cho lòng người kinh sợ cũng rất tương xứng với Vương Cương.
Thời điểm nhìn thấy Vương Manh Manh, môi người đó khẽ run run.
Không cần nhìn ánh mắt Ngọc Hồ Điệp, lúc này đây Vương Manh Manh cũng đoán ra phần nào thân phận của người kia — võ lâm minh chủ Vương Mông, cũng chính là cha nàng.
Vương Mông nắm chặt bàn tay Vương Manh Manh, nhìn nàng từ trên xuống dưới, nửa ngày sau mới ngửa cổ lên trời oán thán nức nở: “Manh Manh, con làm ta sợ muốn chết.”
Nhìn viền hồng quanh mắt ‘cha’, trong lòng Vương Manh Manh dâng lên một cảm xúc khó nói. Ở thời hiện đại, nàng chưa từng có người thân.
Một loại tủi thân mạc danh kỳ diệu từ từ dâng lên, đôi mắt cũng đỏ dần: “Cha!”
Vương Mông sờ sờ đầu Vương Manh Manh: “Manh Manh, không cần sợ, có cha ở đây, ai bắt nạt con, nói cho cha biết.”
Sau đó ánh mắt đột nhiên chuyển sang trừng Ngọc Hồ Điệp: “Con nói, tên dâm tặc này có làm……”
Vương Manh Manh cắn môi lắc đầu, nói một tiếng:
“Không.”
“Không có?”
Vương Mông giơ chân gầm lên: “Vậy sao đại bá nói trong bụng con có thai?”
“Cha!”
Sự việc này làm mặt Vương Manh Manh thoáng ửng hồng. Túm tay áo Vương Mông, ghé sát tai cha nhỏ giọng nói: “Chuyện đó là hiểu lầm, thực ra do con lười vận động, nên tích mỡ thôi.”
Một nữ đại hiệp mà để tích mỡ bụng, quả thực là việc đáng xấu hổ.
Vương Mông nhất thời cả kinh.
Nhìn sang bên cạnh, thấy Phượng Thanh Ly tai nhọn lên nghe lén, vội vàng che miệng Vương Manh Manh, nói một câu mà so với giọng nàng còn nhỏ hơn: “Chuyện này chúng ta về nhà thảo luận, nơi đây nhiều người.”
Vương Manh Manh vội vàng gật gật đầu, tay chỉ thượng Thảo Thượng Phi nằm bò trên đất: “Nhưng mà, con lỡ tay đánh hắn, có thể……”
Vương Mông chưa kịp trả lời, Vương Cương hừ một tiếng: “Ta không phải đã nói sao? Nha đầu con không cần lo lắng, con phải nhớ kỹ, chúng ta là đại hiệp! Con có biết đại hiệp tốt ở chỗ nào không?”
Lúc này đây, không phải Vương Manh Manh, mà là Ngọc Hồ Điệp cùng Phượng Thanh Ly liên tiếp lắc đầu.
Chẳng lẽ đại hiệp đánh người thì không sợ?
“Quả nhiên là đại hiệp danh bất hư truyền, tài trí hơn người!”, còn không chờ Vương Manh Manh mở miệng hỏi, Phượng Thanh Ly lạnh lùng trào phúng nói.
Phượng Thanh Ly nhìn Vương Manh Manh bắt đầu hoảng sợ tới mức tâm can lên lên xuống xuống, liền phát hiện có điểm không thích hợp .
Vì sao nàng phải e ngại cái người được gọi là ‘siêu cấp nữ hiệp’ kia? Rõ ràng vị hôn phu của nàng là do người ta cướp mất.
Vốn đang tức giận, nghe Vương Cương nói vậy, trong lòng lại càng không thoải mái.
Nàng vừa mới nói cha nàng cũng không tình nguyện cùng người của Thính Phong xảy ra xung đột, vị đại hiệp này ngay lập tức nói ‘không sao cả’, như vậy chẳng phải cố ý coi thường người khác sao?
Là nàng muốn nhịn mà người cứ bức! Phượng Thanh Ly lấy tay quẹt miệng, lại bỏ thêm một câu: “Kỳ quái, chẳng lẽ trên thế giới này, đại hiệp giỏi thì đều như vậy, ăn mặc rách tung tóe.”
Vương Cương vỗ tay thật lớn: “Cô nương đừng nhìn ta ăn mặc phong cách mà cho rằng đại hiệp chúng ta không có tiền, nói cho cô nương biết, trên người ta lúc nào cũng găm vài trăm lượng vàng!”
(Xeko: Dùng từ dữ dội thật! =”=. )
Lần này không chỉ có Phượng Thanh Ly, mà ngay cả Vương Manh Manh cũng xuất hiện biểu tình ‘làm gì có chuyện đó’.
Nếu hắn thật sự có nhiều vàng như vậy, tại sao có thể ngay cả một cái móng giò cũng tiếc không dám mua?
Vương Cương thấy vẻ mặt quá mức biểu cảm của dân tình, liền trừng mắt thật lớn: “Nhìn gì! Chẳng lẽ các ngươi không tin? Muốn ta lấy cho xem không?”
Vương Manh Manh vội vàng đi qua níu tay Vương Cương, ha ha cười nói: “Đại bá, con làm sao có thể không tin, không cần nói, người là đại hiệp giữa đại hiệp, có nhiều tiền như vậy đâu có lạ gì.”
Nếu bọn họ không mở miệng giúp Vương Cương xuống sàn, chỉ sợ với tính cách của hắn, lát nữa không lấy được vàng, chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.
Nói không chừng còn có thể giết người diệt khẩu.
“Tên dâm tặc ngươi câm miệng cho ta! Từ bao giờ ta cho phép ngươi nói hả?”
Ngọc Hồ Điệp nhất thời á khẩu, giả bộ làm không khí.
Sờ sờ mũi, trong lòng cảm thấy ủy khuất. Xem ra ở trong mắt đại hiệp, dâm tặc chính là người có muốn làm điều tốt cũng không được.
Vương Cương căn bản không lĩnh hội được ý tứ của hai người bọn họ, liếc mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, tức giận nói: “Ta nói cho ngươi này tiểu dâm tặc, nếu không phải ngươi làm liên lụy đến Manh Manh nhà ta, vì tránh cho lời đồn chuyện nhảm, ngươi nghĩ rằng ta và cha của Manh Manh sẽ bỏ qua cho ngươi chắc? Tới một lúc nào đó ta cũng sẽ giết ngươi!”
Nói xong liền hừ lạnh một tiếng, lấy trong người một bao nặng trịch mà so với quần áo trên người còn rách nát gấp đôi: “Ta không có tiền? Các ngươi tự đến mà nhìn!”
Phượng Thanh Ly cau mày, đi qua đi mở ra bao bố, trên mặt hiện rõ vẻ có gì không đúng, cũng không nói gì liền đóng bao lại, bĩu môi.
Nhìn phản ứng của Phượng Thanh Ly, Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp chớp chớp mắt nhìn nhau.
Hoài nghi bước đến mở bao.
Trong không gian đồng thời xuất hiện hai tiếng than sợ hãi.
Ở trong bao, là một đám nguyên bảo.
Toàn bộ đều bằng vàng.
Vương Cương đắc ý dào dạt nở nụ cười: “Chẳng những ta có, trên người em trai của ta cũng chẳng thiếu.”
“Đúng thế!”
Vương Mông tự đắc vỗ ngực, lấy ra một cái túi:
“Đã là đại hiệp thì trên người ai chẳng có vài ba trăm lượng vàng.”
Vương Manh Manh vừa nghe vừa nhìn Ngọc Hồ Điệp đang đơ đơ một bên, mắt nàng mở to, tròng mắt hiện rõ ba chữ “ngươi gạt ta”. Đồ chết tiệt, làm nàng cứ nghĩ đại hiệp thì toàn lũ nghèo rớt.
Tiếp thu ánh mắt chỉ trích của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp lắc đầu như phản xạ có điều kiện.
Trong lòng hắn còn buồn bực hơn so với Vương Manh Manh, dựa theo giang hồ đồn thổi, đại hiệp một đám đều cùng đinh đương vang (cái này thực sự không biết là cái gì, ai biết chỉ với =,.=), hắn tuyệt đối không có lừa gạt Vương mèo nhỏ, nhưng sao giờ lại thành thế này?
Một hồi lâu, vẫn là Vương Manh Manh thu hồi tầm mắt đang dán lên người Ngọc Hồ Điệp, quay đầu hỏi: “Đại bá, trên người bá mang nhiều vàng như vậy, tại sao không mua một bộ quần áo tư trang đi?”
“Cái này ……”
Vương Cương bị Vương Manh Manh hỏi một vâu nhất thời nói không ra lời, nhìn em trai nửa ngày: “Đệ nói coi, tại sao chúng ta đều muốn ăn mặt rách nát như vậy?”
Không biết vì sao, Vương Mông đứng lên, sắc mặt cũng trở nên cổ quái, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Đi theo Vương Cương thì thào lầm bẩm hai chữ ‘vì sao’, đột nhiên đứng lại vỗ trán: “Người ta có câu ‘tài không để lộ’! Nếu chúng ta không ngụy trang như vậy, nhỡ gặp được đạo tặc thì làm sao bây giờ?
“Sợ gặp đạo tặc?”
Vài tiếng hô kinh ngạc vang lên, vài người trên mặt phủ đầy hắc tuyền.
Vương Manh Manh lại sửng sốt: “Cha, cha nói là sợ gặp đạo tặc? Cha không phải đại hiệp sao? Đại hiệp cũng sợ đạo tặc? Đại hiệp không phải chuyên môn truy bắt đạo tặc sao ?”
Mấy câu câu hỏi này, làm cho Vương Cương ho khù khụ, mặt đỏ hồng trừng mắt nhìn Vương Mông.
Nghiêng đầu, ghé lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: “Tiểu đệ, nói dối cũng không nên nói lung tung.”
Vương Mông lau lau mồ hôi trên trán: “Là do tình huống cấp bách, đệ bị ép buộc phải nói ra.”
Vương Cương thầm thở dài một tiếng, chỉ có thể là kiên trì dựa theo lời nói của Vương Mông mà chống đỡ, hai mắt mở to, đấm tay lên bàn: “Đúng vậy, chẳng lẽ đại hiệp không phải là người, không sợ đạo tặc?”
Sau đó liền lảng sang chuyện khác:
“Tốt lắm, hiện tại không phải thời điểm thảo luận vấn đề này, Manh Manh, ta cho con biết, chúng ta là đại hiệp không sợ Thính Phong, tên vô lại như thế kia, đáng đánh! Con đừng sợ!”