Lời nói của Vương Cương có lực sát thương không thua gì quái vật, trực tiếp làm cho điệu cười tủm tỉm đê tiện của Vương Manh Manh bay mất tiêu: “Mọi người định giúp con chọn dạng người gì?”
“Đương nhiên là đại hiệp!”
Vương Cương vỗ vỗ ngực: “Chẳng lẽ chất nữ của ta lại phải lấy một người lai lịch bất minh?”
Nghe đến đó, Vương Manh Manh cảm thấy đất trời xoay chuyển, cầm tay Ngọc Hồ Điệp: “Xong rồi, bị ngươi nói trúng, thật sự là đại hiệp.”
Sau đó nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn: “Ngươi nhất định phải cứu ta.”
“Cứu ngươi bằng niềm tin.”
Ngọc Hồ Điệp cũng nhỏ giọng trả lời.
Trong lòng hắn thấy hơi sốt ruột, nếu nàng bị bắt về lập gia môn, làm sao hắn có thể tìm được người thứ hai khiến bản thân rung động?
“Ta mặc kệ!”
Vương Manh Manh lòng rối bời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là chuyện của ngươi.”
Ngọc Hồ Điệp thở dài một tiếng, kỳ thật hắn đang định hỏi vấn đề kia, thì Vương Manh Manh đã trả lời như vậy.
Một câu: “ta mặc kệ”, cái gì cũng để hắn làm chủ.
Hắn làm gì cũng đều tuyệt đối tin tưởng, không đề phòng.
Ngay giữa lúc Vương Cương nói ra chuyện đó, hắn đã hận không thể giết cái tên đại hiệp còn chưa từng gặp mặt kia..
Dám cùng hắn tranh phu nhân!
“Ngươi về với bọn họ trước đi, ta sẽ nghĩ cách.”
Vương Manh Manh cuối cùng cũng rũ váy trở về cùng cha và đại bá.
Hai người này cẩn thận còn hơn cả Ngọc Hồ Điệp, quả thực không chê vào đâu được.
Cùng đi giữa đường với hai con người được coi là đại hiệp giữa đại hiệp, Vương Manh Manh bắt đầu cảm thấy bi kịch của mình chính là đã xuyên qua, không, cách nói chuẩn xác nhất có thể coi đây là cái bàn trà, trên bày đầy bát đĩa tạp nham…