Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh lại nghĩ đến cái tên chết tiệt Ngọc Hồ Điệp.
Không biết vì sao, nàng bắt đầu cảm thấy ủy khuất.
Đã lâu như vậy, tên dâm tặc đáng chết kia vẫn không lộ diện, mặc cho nàng đi theo hai vị đại hiệp này cùng ăn cùng ngủ.
Quay đầu, nhìn chiếc giường phía sau, Vương Manh Manh nắm chặt tay lại.
Nàng thề, về sau nhất định phải trừng phạt tên dâm tặc kia thật nặnng, đã lâu như vậy. Cũng không biết bắt lấy thời cơ đến thăm nàng, hoặc là đem chân giò đến. >”
–
Vương Manh Manh ngồi trong phòng, tay vô thức quấn quấn lọn tóc, lại chậm rãi buông ra. Nàng muốn về nhà
Lấy tay dụi dụi đôi mắt hồng hồng có chút sưng đỏ, tức thì, mắt lại càng đỏ lên.
Là do nàng khóc.
Cho tới giờ nàng mới biết mình không thể kiên cường nữa rồi, ban nãy còn có thể dễ dàng rơi lệ như vậy. Có đáng không? Vương Manh Manh gạt nước mắt đứng lên.
Bước đến trước cửa, từ trước, nàng không hề có mẹ, chưa bao giờ biết thế nào gọi là tình thân….
Ai biết……
Ai biết Vương phu nhân đang ăn cơm, vẫn liên tục gắp hai cái chân gà vào bát nàng.
Ăn, nước mắt của nàng cứ như vậy bị thịt gà dẫn ra ngoài
Có trời mới biết, nàng đi theo hai vị đại hiệp kia, ước chừng đã hơn một tháng không biết cái gì gọi là “vị thịt”
Hơn nữa, hai vị đại hiệp kia còn bận để tâm đến hình tượng, rõ ràng võ nghệ đầy mình, nói mãi cũng không đổi, không chịu vào rừng săn thú.
Nói cái gì mà võ công của bọn họ chỉ dùng để trừ bạo an dân. không đối phó với chim bay cá nhảy.
Còn nói cái gì mà con nhà võ chân chính, tuyệt đối sẽ không ra tay tùy tiện. Thậm chí, Vương Cương còn đứng bên đường, dùng hơn hai canh giờ, chỉ để thao thao bất tuyệt về một vấn đề –cái, gọi là đẳng cấp. Y.Y
Hồi tưởng con đường gian nan đầy vất vả, Vương Manh Manh lại thấy rùng mình.
Trong đầu không tự chủ được mà nghĩ đến tương lai tăm tối mịt mù khi nàng đính hôn cùng vị thiếu hiệp kia, cưới một người hoàn cảnh còn …..hơn. >”
Hai thân ảnh vận y trang đỏ chót, tay nắm tay.
Tiêu sái đi đến quán bánh nướng phía trước, chú rể phong trần thật cẩn thận lấy ra hai đồng tiền mua bánh , dùng võ nghệ cao cường khiến người gặp người sợ của mình bẻ bánh làm hai nửa bằng nhau, đặt vào lòng bàn tay tân nương, dịu dàng nói:
“Ăn đi!”
Tân lang, không cần phải nói, chính là vị huynh đệ không quen biết bị cha mẹ an bài- một thiếu hiệp rất có tiền đồ ~~|g.g|~~.
Mà tân nương…….
Vương Manh Manh liên tưởng tới đó, nghĩ đến bàn tay mình vươn ra, nhớ đến bộ dáng tội nghiệp của miếng bánh nương kia, lần thứ hai rùng mình.
Chẳng lẽ, siêu cấp nữ hiệp đại danh giang hồ như nàng sẽ phải sống bi thảm như thế cả đời?
Nghĩ đến đó, Vương Manh Manh từ ghế nhảy dựng lên.
Mò mẫm những đồ vật có thể đem theo khi chạy trốn, ném toàn bộ lên giường, dùng sàng đan làm thành cái bao lớn, đeo lên vai, chuẩn bị bỏ nhà lang thang.
Nếu như vậy, nàng thà lấy hái hoa tặc còn hơn.
Trong đầu xuất hiện ba chữ “hái hoa tặc “ làm cho Vương Manh Manh nhất thời sửng sốt, miệng há hốc, mắt nhíu lại.
(>0
Mặt, không khống chế được liền đỏ lên.
Bắt đầu từ bao giờ, nàng lại nhớ đến tên dâm tặc nổi danh giang hồ kia?
Hơn nữa, còn nghĩ đến việc gả cho hắn!
Vương Manh Manh lắc lắc đầu, muốn làm cho ý niệm về tên Ngọc Hồ Điệp chết dẫm ấy văng ra ngoài.
Rón rén lén lút đến gần cửa, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Sau khi xác định mình không nghe thấy bất cứ âm thanh gì khả nghi, mới cẩn thận mở hé cửa phòng.
Khe mở rất hẹp, tim giật thót.
Ngoài cửa, giống như có đôi mắt nhìn nàng…….
Không phải giống như!
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!……..”
Ngay sau đó, Vương Manh Manh hét lên như heo bị chọc tiết.
Ngoài cửa, thông qua khe hở kia, thật sự có một đôi mắt đang cùng nàng nhìn nhau đắm đuối.
Ngay sau tiếng hét của heo bị chọc tiết, ngoài cửa cũng vang lên tiếng hét rợn người.
Nghe tiếng kêu này, Vương Manh Manh giật thót cả mình.
Cửa phòng mở banh, nhìn tiểu nha hoàn vẫn đang hét cật lực kia, Vương Manh Manh tức giận lấy tay che mệng người kia: “Ngươi tên gì!”
Tiểu nha hoàn mở to hai mắt nhìn Vương Manh Manh, nầng tay gỡ móng heo của Vương mèo. Chùi chùi môi, ủy khuất minh oan: “Lúc nãy nô tì vào, nhìn thấy tiểu thư ở trong phòng…….”
Nâng tay, chỉ vào cái bao lớn trên lưng Vương Manh Manh, dùng hành động thuyết minh lời nói: “Ai biết tiểu thư đột nhiên đi đến mở cửa, nô tì nhất thời sợ hãi, mới kêu lên……”
Nhìn mặt Vương Manh Manh càng ngày càng đen, tiểu nha hoàn đột nhiên nghĩ đến một thứ.
Vội vàng lấy tay che miệng, lời nói mơ hồ không rõ theo kẽ tay truyền ra;“Nô tì không phải đang giám sát tiểu thư, cũng không phải người do minh chủ kêu tới canh chừng không cho tiểu thư bỏ trốn……”
Lời vừa nói, đầu đầy sao…..
Vương Manh Manh mặt đen xì, tức giận thu tay.
Trên mặt, đằng đằng sát khí.
Nghiến răng nghiến lợi nhìn nhìn chằm chằm vào con bé nha hoàn không đánh đã khai kia: “Vốn ta còn không định động thủ, nhưng mà sao ngươi nhất định phải nói vậy, làm ta không đánh không được!”
Nói xong, liền quay vào phòng, đóng rầm cửa lại.
Đem bọc tải trên vai ném qua một bên, rầu tới phát sầu.
Trong lòng lại buồn bực không thôi, Vương Mông quả nhiên không hổ là võ lâm minh chủ, ý nghĩ chạy trốn vừa xuất hiện trong đầu nàng, vậy mà hắn đã liệu rõ.
Vương Manh Manh âm thầm kính nể, trong lòng lại thấy không vui, vừa bực vừa giận.
Nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngọc Hồ Điệp chết tiệt, dâm tặc, về sau còn để ta nhìn thấy, nhất định sẽ thiến ngươi!”
“Aiz, ta đã làm cái gì chưa?”
Không biết giọng nói thì thầm ấy truyền từ đầu, khuôn mặt Vương Manh Manh ngơ ngác.
Giọng nói này….
Thả người xuống giường….
“Không cần nhìn, ta ngay cạnh ngươi….Óe!”
“Dâm tặc!”
Làm cho những lời nói của Ngọc huynh biến dạng như vậy, đương nhiên là do sự kiện “Nắm đấm Vương Manh Manh”
Hơn nữa là hai cú.
Ra tay, lại rất nghiêm túc
“Dâm tặc, coi như gan ngươi lớn, dám bò lên giường của ta!”
Ngọc Hồ Điệp ôm hốc mắt thâm quầng bị một chiêu “Song long rời bến” của Vương Manh Manh oanh tạc, hơn nửa ngày, mới bỏ được tay.
“Vương đại nữ hiệp của ta, ta vẫn ngồi yên ở chỗ này, là do ngươi không thèm nhìn thôi!”
Nhận thấy ánh mắt ngờ vực của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp lại càng thêm u oán: “Không biết kẻ nào nhất quyết đòi ta tới cứu, kết quả …….”
Vương Manh Manh một lần nữa lộ rõ tư chất của địa chủ, lập tức chặn họng dân đen.
“Ta bảo ngươi tới cứu ta, nhưng không bảo ngươi bò lên giường của ta!”
Đứng thẳng lưng, cúi đầu thóa mạ một tiếng;“Quả là cún không đổi được thói ăn thịt!” (Chả liên quan)
Mới mắng xong, ánh mắt liền trở nên mơ hồ.
Những lời này……
Ngọc Hồ Điệp cũng không để ý, bực bội rời giường, đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Mới đi có một bước, tay đã bị Vương Manh Manh gắt gao bắt lấy: “Ngươi đi đâu?”
Giương mắt nhìn hốc mắt thâm như gấu mèo của Ngọc Hồ Điệp, hắc hắc he he cười mấy tiếng, sắc mặt rất nhanh trầm xuống, hung hăng mở miệng;“Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải đem ta cứu ta ra ngoài!”
“Cứu sao được”
“Sao là sao thì mặc kệ ngươi, chỉ cần cứu ta ra là được……”
Vương Manh Manh theo vừa nói một nửa, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Nửa câu hỏi bị cắt ngang, không phải do Ngọc Hồ Điệp, mà là……
Mang theo sự kỳ vọng, Vương Manh Manh cẩn thận quay đầu nhìn cửa phòng, mới liếc mắt một cái, hy vọng đổ bể, lập tức liền oa lên một tiếng.
Mắt mở to nhìn hai vị huynh đệ nhà họ Vương.
“Ngươi… Các ngươi……”
Hơn nửa ngày, cũng chỉ nói được từng ấy.
Vương Cương giận dữ gầm lên: “Ngươi còn không bỏ tay ra, chẳng lẽ muốn kéo hắn lên giường?”
Vừa lòng nhìn Vương Manh Manh vội vã buông tay, trong mắt Vương Cương, liền xuất hiện một tia đắc ý .
Chà chà mũi, nhanh chóng bước vào phòng, nhìn Vương mèo đang đứng chết khiếp tại chỗ: “Trên đường tới đây, chúng ta đã sớm nhìn ra, trong lòng tiểu nha đầu con nhất định có quỷ!”
Hừ một tiếng, mắt cũng tự động lé sang một bên nhìn tên Ngọc Hồ Điệp vẫn đang bình thường như cái giường.
Ánh mắt, vạn phần sáng tỏ.
“Ta đã nghĩ lúc trước các ngươi có điều gì đó không đúng, cái gì kèm hai bên, cái gì mà trong bụng Manh Manh có đứa nhỏ!”
Vương Cương nâng tay chỉ thẳng mặt Ngọc Hồ Điệp: “Rõ ràng là con cùng tên hái hoa tặc này nhất chân, châu thai ám kết liên thủ bỏ trốn!”
Vương Manh Manh bị lời nói của Vương Cương làm cho váng vất, cả người như lọt vào sương mù, hơn nữa ngày sau, mới có thể xâu chuỗi toàn bộ sự việc.
Sắc mặt, đỏ ửng.
Buồn bực nâng tay đấm đấm vào người Vương Cương: “Đại bá đừng có ngậm máu phun người. Bằng không, cẩn thận con…”
Khí thế căm tức dần dần hạ xuống.
Giọng nói hung tợn, càng ngày càng xìu xuống. Cuối cùng trở thành một con cừu nhỏ ôn nhu….
Sự thực so với nhân cường.
Nàng đánh không lại Vương Cương.
Nghĩ đến bộ dạng thê thảm của Thảo Thượng Phi khi lết khỏi y quán, Vương Manh Manh liền rùng mình.
Nuốt nước miếng, có chút sợ hãi mở miệng: “Kỳ thật, sự tình không giống đại bá nói đâu, mà là…… Ô ô ô……”
Võ đánh không lại. Vương Manh Manh chỉ còn có thể dùng lý lẽ.
Dùng đạo lý khiến Vương Cương thông suốt.
Nhưng mà, ngay lúc nàng vừa mới nói được vài ba câu, Ngọc Hồ Điệp đột nhiên sải bước tiến đến che miệng nàng, vô cùng bi tráng nhìn Vương Cương: “Đúng vậy, mọi chuyện chính là như vậy!”
Tay còn lại, quả quyết chỉ xuống: “Bụng của Manh Manh, là do tại hạ làm nên mới lớn như vậy……”
Lời còn chưa dứt, trước tầm mắt kinh ngạc của Vương Manh Manh, một cái chùy đập mạnh vào gáy Ngọc Hồ Điệp
Thành công làm gián đoạn khí thế hừng hực của ai đó.
Người kia bị đánh bất tỉnh, nửa câu sau thật sự không có gì để nói ra được.
Mặc kệ lúc trước dũng cảm bao nhiêu, hùng hổ bao nhiêu, bây giờ thật sự không thể nói ra được.
Vương Mông nhìn Ngọc Hồ Điệp từ từ xụi lơ trên mặt đất, một tay cầm chùy vỗ vỗ, hung hăng đá lên người hắn một cước: “Này thì, ngay cả đóa hoa nhà chúng ta ngươi cũng dám hái, ngươi đúng là chán sống rồi.”
“Cha, người đánh lén!”
Vương Manh Manh nhìn chằm chằm phụ thân của mình, nửa ngày, rốt cục bất bình hét lên.
Ánh mắt Vương Mông, trợn tròn.
Các ngón tay nắm chặt, khớp xương kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi phản bác: “Đánh lén! Ta đánh lén hắn lúc nào ? Còn không bằng với hắn! Còn……”
Khí thế lại trào dâng.
Tay nhanh chóng rút ra cây kiếm sắc bên hông, khí thế vững vàng, động tác nhanh như chớp định chém tới Ngọc Hồ Điệp bất tỉnh trên mặt đất: “Ta giết hắn!”
Người vừa xuất hiện, ánh mắt sắc bén như đao nhìn Vương Mông. Giọng nói lạnh tựa băng sơn:
“Muốn giết hắn, trước giết ta!”
Giọng nói, cũng kiên quyết cương nghị
Lần đầu tiên!
Lần đầu tiên Vương Manh Manh cảm thấy khuôn mặt đen kịt béo béo tròn tròn của Vương Cương có điểm đáng yêu.
Ra tay đúng thời điểm, cũng như vậy soái. (beautiful boy a~)
Nếu không phải biết rõ tình huống, nhất định nàng sẽ lao tới hôn lên mặt lão soái ca Vương Cương một cái.
Đỡ lấy kiếm của Vương Mông, không ai khác chính là người vừa mới lớn tiếng răn dạy, đại bá Vương Cương.
Vương Mông tràn đầy căm tức.
Khí vũ hiên ngang!
Mặt đối mặt, face to face, Vương Mông rốt cục cắn chặt răng, trầm giọng nói: “Đại ca, huynh yên tâm, hắn là hái hoa tặc, đệ là đại hiệp, tuyệt đối không vi phạm Đương kim võ lâm ký hạ cùng triều đình, không sử dụng hình phạt riêng chen lẫn việc công!”
“Ta không lo lắng chuyện này.”
Vương Cương lại nâng tay, đánh gãy lời nói của Vương Mông.
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu đệ muốn giết hắn, vậy giết ta trước đi.”
Nhấp môi, lạnh giọng tiếp: “Hơn nữa, ta cam đoan giết hắn xong, nhất định đệ sẽ hối hận!”
“Chẳng lẽ huynh lo cho Manh Manh?”
Vương Mông dùng nhíu mày, ngạo nghễ nói: “Con gái của Vương Mông, muốn lập gia môn, thiếu hiệp nào dám nói không cần? Đệ giết hắn”
Vương Cương cụp mắt, thở dài: “Không phải chuyện này, chẳng lẽ đệ quên, thân gia của chúng ta, đều đặt trên người hắn.
Lời vừa nói xong, bao nhiêu sát khí trên người Vương Mông nhanh chóng tiêu tán.
Giờ thì hiểu rồi, lý do Vương Cương làm vậy.
Dựa theo quy củ của võ lâm đổ phường*, một khi liên quan tới mạng người, nếu người kia chết mà nguyên nhân không liên quan gì đến nguyên nhân đã đặt cược, một khi điều tra làm rõ, tiền đặt cược toàn bộ sung công.
* võ lâm đổ phường: sòng bạc giang hồ.
Vì quy củ này, cũng vì lo chuyện Ngọc Hồ Điệp bi kẻ nào nóng nảy giết chết giữa chừng,,,,
Mà bọn họ……
Hai người bọn họ mới khuân toàn bộ gia tài đi, đặt trong vòng nửa năm Ngọc Hồ Điệp phải chết.
Giết chết Ngọc Hồ Điệp, vậy số tiền này…
Vương Mông liếc mắt nhìn hai hốc mắt bây giờ còn đen hơn lúc nãy, tra kiếm vào vỏ, hai tay cầm lấy bàn tay Vương Cương, tràn đầy sùng bái nhìn đại ca mình.
“Vẫn là đại ca lợi hại, trước sau đều có thể lo chu toàn.”
Vương Môngthở dài, vỗ vỗ đầu, sau đó đá vài cú hả giận lên người Ngọc Hồ Điệp: “Thiếu chủ nữa bị thằng nhãi này làm cho hồ đồ .”
Vương Manh Manh nhìn hành vi tàn bạo của cha, giận mà không dám nói. Lâu sau, mới khe khẽ mở miệng: “Hắn không làm gì, tại sao ai cũng muốn hắn chết?”
“Hắn không làm gì?”
Vương Mông mở to mắt, tay run run chỉ vào bụng Vương Manh Manh: “Đến thai cũng có rồi, vậy còn không phải đã làm gì?”
Lại nhắc đến chuyện mà mình không tài nào làm rõ được, Vương Manh Manh theo lý trí mà lựa chọn.
Ngậm miệng.
Gắt gao ngậm miệng, gì cũng không nói.
Giờ này khắc này, rốt cục nàng cũng có thể hiểu Tô Tần huynh đệ tại sao lại lắm mồm như vậy.
Hóa ra, ở nhà chuyện gì cũng không thể nói, bên ngoài, mới có thể phát tiết.
Bi ai thấu hiểu nỗi đau của Tô Tần huynh. Chưa được ba giây, Vương Manh Manh lại trợn to mắt.
Vừa mới thực hiện hành động theo lựa chọn sáng suốt, ngay lập tức, lời nói của Vương Mông khiến nàng ném nó ra một xó.
“Nha đầu,con đi ngủ sớm một chút, ngày mai Đoạn Ngọc công tử sẽ tới đây, đến lúc đó chúng ta sẽ cho con trông thấy vị hôn phu.”
“Ngày mai?”
Vương Manh Manh trừng lớn mắt, Vương Mông gật đầu một cái.
Đoạn Ngọc công tử là ai? Chính là cháu trai của chưởng môn phái Nga Mi- vị huynh đệ không quen không biết xuất hiện trong giấc mơ bánh nướng của nàng Y.Y.
Đáp án đã được khẳng định, Vương Manh Manh càng vội vã cuống quít: “Sao nhanh vậy?”
“Hờ !”
Lắc đầu, vô hạn thổn thức cất tiếng bi ai: “Chúng ta có thể chờ. Nhưng mà, cái bụng của con không thể chờ, bằng không….”
Nói tới đây, đôi mắt Vương Mông lại càng thêm đỏ: “Quả thực cha cũng luyến tiếc khi con lập gia môn sớm như vậy. Nhưng giờ con có bầu, có thể giấu diếm mà gả đi. Chờ tới mấy tháng sau, chẳng lẽ ôm đứa nhỏ mà qua cửa? Việc đó quả thật không thể nói nổi.”
Nghe Vương Mông nói vậy, ánh mắt Vương Manh Manh có khi còn trở nên đỏ hơn cha, nhưng tuyệt đối không phải do buồn bực vì phải gả ra ngoài, mà là tức giận >”
Trợn hai mắt lên như hận không thể đá bay Vương Manh Manh vào nhà một tên đầu đường xó chợ nào đấy, Vương Mông nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một: “Con muốn ta nói cái gì nữa! Ta lại nói cho con biết……”
“A!!!”
Vương Mông đang bừng lên khí thế, bị tiếng kêu bi thiết ngoài cửa làm cho gật mình.
Nơi đó, Vương phu nhân run rẩy chỉ tay vào Vương Manh Manh, yếu ớt không nói nên lời.
Sau đó liền khuỵu xuống
Vương Mông lần này trở về, nào dám đem chuyện Manh Manh mang thai nói cho phu nhân, chỉ sợ bà ấy không tiếp nhận được. Giờ thì hay rồi, tất cả đều đã biết, quả nhiên giống như trong lo lắng của Vương Mông.
Ngất!
Vương Mông rất nhanh lao đến, đỡ lấy phu nhân vào lòng: “Nương tử, nàng sao rồi?”
“Thiếp chịu không nổi !”
Vương phu nhân không phụ sở vọng của Vương Mông, chậm rãi mở mắt, tay day nhẹ huyệt thái dương: “Nói gì cũng ậy, đều do thiếp làm mẹ mà không dạy được con, đều là lỗi của thiếp…….”
Nhìn phu nhân bị đả kích, Vương Mông lại thấy đau lòng: “Nương tử, đừng nói nữa, chờ Manh Manh lập gia môn, mọi chuyện sẽ đâu vào đó.”
Quay đầu, nhìn thoáng qua Vương Manh Manh, rồi ôm lấy phu nhân về phòng.
Đi một nửa, quay đầu trầm giọng phân phó tiểu nha hoàn đứng ở cửa: “Đi lấy một cái dây thừng đem tiểu dâm tặc kia trói lại! Chờ Manh Manh gả đi thì thả hắn. Nhớ kỹ trông chừng Manh Manh, đừng để nha đầu đó chạy loạn .”
Vương Cương nhìn Ngọc Hồ Điệp đang hôn mê, lại nhìn sang Vương Manh Manh đang bất mãn mà không dám nói gì, cuối cùng nhấc chân theo Vương Mông ra ngoài.
Không thể không nói, tiểu nha hoàn quả nhiên không hổ là người trong nhà của võ lâm minh chủ, động tác rất nhanh,
Vương Manh Manh còn chưa kịp nhìn ra động tác, đã thấy sợi dây thừng xuất hiện trong tay của tiểu nha hoàn. Đi nhanh vào phòng, cười ngọt ngào với Vương Manh Manh, rồi ngồi xổm xuống nhanh chóng trói Ngọc Hồ Điệp lại.
Động tác thuần thục lưu loát, Vương Manh Manh thầm thán phục “Ngươi làm thế nào mà nhanh như vậy?”
“Đương nhiên!”
Tiểu nha hoàn một bên dễ dàng trói Ngọc Hồ Điệp vào cây cột nhà, một bên thắt cho hắn thêm một cái nơ đáng yêu: “Tiểu thư chẳng lẽ quên, minh chủ mỗi lần bắt cướp, đều không quản chuyện trói người này, từ trước tới nay đều do nô tì làm,làm nhiều đương nhiên sẽ quen tay.”
Đứng lên, ánh mắt dào dạt đắc ý nhìn kiệt tác của bản thân, vỗ vỗ tay: “Thu phục!”
Đang nói, người đổ!
Người vừa ngã xuống, đương nhiên là con bé nô tì. ++
Vương Manh Manh khua tay, nhìn cây chùy: “Đúng vậy, xem ra chuyện gì cũng là quen tay mới được việc, đại nữ hiệp ta sau này chắc có thể dùng chùy làm vũ khí.”
chùy, quả nhiên là vũ khí thích hợp nhất cho việc đánh lén, có thể làm đồ phòng thân mang theo.
Ném hung khí sang một bên, Vương Manh Manh nhanh chóng đóng cửa phòng lại, liếc trái ngó phải một phen, rồi mới đi tới bàn trà bưng lên một chén nước, hất thẳng lên Ngọc Hồ Điệp.
Cặp mắt hoa đào dài hẹp châm rãi mở ra.
Có chút mờ mịt, có chút quay cuồng, một hồi lâu Ngọc Hồ Điệp mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Bực bội nói: “Không có thiên lý, đại hiệp cũng biết đánh lén!”
“Ngươi nhớ kỹ, ta lại cứu ngươi một lần nữa.”
Vương Manh Manh rất nhanh đã giúp Ngọc Hồ Điệp cởi dây thừng, không quên đưa ra điều kiện: “Ngươi nói, báo đáp ta sao đây?”
Trong đầu, vàng bạc châu báu không ngừng nhảy múa, không ngừng vang lên tiếng mời gọi quyến rũ: “Lại đây, lại đây, lại đây muốn ta ~~” (O.O)
Ngọc Hồ Điệp nhìn Vương Manh Manh lộ ra bộ dạng tham tiền, đột nhiên khóe miệng lộ ra ý cười giảo hoạt: “Ta có một Hi thế trân bảo, nếu ngươi muốn, sẽ đưa cho ngươi, xem như báo đáp.”
“Hi thế trân bảo?”
Mắt tóe lửa, vàng ơi, vàng a, đợi ta, ta nhất định sẽ đến muốn ngươi ~~~=))
Từ từ cúi thấp đầu: “Đừng có đùa, ngươi là dâm tặc, không phải đạo tắc, vậy lấy đâu ra Hi thế trân bảo?”
Cao thấp đánh giá vẻ mặt đang xịu đi của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh tức giận vung tay: “Nếu ngươi có Hi thế trân bảo, làm sao không lôi ra dùng dọc đường, lại còn để ta ăn cơm bụi ngủ đường như vậy! >”
“Chẳng phải, tiền toàn bộ đều bị ngươi làm mất?”
Ngọc Hồ Điệp chưa nói xong, đầu đã đau như búa bổ.
Bị người ta trực tiếp vạch trần, Vương Manh Manh thẹn quá hóa giận vung ra nắm đấm. Quả nhiên, chất lượng vẫn tốt như ngày nào.
Miệng, hung tợn nói: “Tiền kia cũng là do ngươi làm mất, đem tiền giao cho ngươi khác gì vứt đi đâu”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt lại bắt đầu tỏa sáng, trừng mắt nhìn tình, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thật sự có hi thế trân bảo?”
“Đúng vậy!”
Ngọc Hồ Điệp gật gật đầu, trừng mắt nhìn, trái phải nhìn qua một lượt, dùng ánh mắt ý bảo tai vách mạch rừng, làm cho Vương Manh Manh để ý ghé sát vào một chút.
Chờ cho nàng ghé sát tai vào môi minh, Ngọc Hồ Điệp rất nhanh hôn môi nàng một cái: “Chính là ta này, để báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, ta quyết định lấy thân báo đáp……”
“Dâm tặc….”
Lời còn chưa dứt, một tiếng hét phẫn nộ vọng vào trong tai, trong lòng lại thấy có điểm không đúng.
Xác thực là không đúng.
Cắn răng, quẹt môi trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp.
“Ngươi này dâm tặc!”
Ngọc Hồ Điệp ngây thơ ủy khuất mở to đôi mắt rưng rưng, một quyền này của Vương Manh Manh, làm cho hắn lệ rơi đầy mặt.
Một hồi lâu, mới thở dài một tiếng: “Ta là dâm tặc khi nào?”
“Ngươi……”
Vương Manh Manh, khuôn mặt nháy mắt đỏ lựng, nâng tay chỉ chỉ vào mình, nhìn Ngọc Hồ Điệp nói: “Ngươi vừa mới ăn sạch, còn nói cái gì!”
Á!
Ngu rồi!
Vương Manh Manh bưng kín miệng.
Trong khoảng thời gian ăn cơm bụi ngủ mặt đường, đầu óc nàng lúc nào cũng nghĩ đến, chỉ một từ duy nhất: “Ăn”. Nói cái gì cũng phải có từ này nữa >”
nhưng mà cái này nghe qua……
Rất nhanh sau đó đã vội vàng sửa lại: “Ta nói, không phải cái ý kia, cũng không phải giống như những gì ngươi nghĩ”
“Không phải ý kia, vậy là có ý gì?”
Nhìn khuôn mặt ngày một ửng hồng của Vương Manh Manh, đôi mắt hoa đào của Ngọc Hồ Điệp lại cong cong.
Cúi thấp người để dựa sát vào cơ thể Vương Manh Manh, thừa dịp nàng không để ý, nhẹ nhàng cắn lên vành tai đó: “Ngươi nói đi!”
“Đúng vậy! Ngươi nói đi!”
Ngọc Hồ Điệp vừa dứt lời, cửa sổ, liền truyền đến giọng nói lạnh tựa băng sơn.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, tràn đầy sát khí.
Trong đầu Vương Manh Manh, lập tức hiện lên một thân ảnh sắc hồng — Phượng Thanh Ly!
Ý niệm trong đầu mới trào dâng, Vương Manh Manh không cần suy nghĩ, lập tức nhảy dựng lên, nhìn phía bên ngoài cửa sổ, quả nhiên giống như nàng dự đoán.
“Ta nói chuyện kia… Kỳ thật không giống như ngươi tưởng đâu, thật sự, thật sự là thế.”
Vương Manh Manh lắp bắp giải thích, cuối cùng mới phát hiện mình nói sai, trong lòng âm thầm bi thiết, lúc này đây, ra vẻ cười hớn hở.
“Đúng vậy.”
Phượng Thanh Ly cách cửa sổ cười lạnh một tiếng: “Đều bị ăn sạch rồi, còn có gì là thật hay giả!”
“Cái gì mà bị ăn sạch?”
Giọng nói, từ sân vọng vào.
To như vậy, không cần nhìn, cũng biết là Vương Mông.
Lời của Phượng Thanh Ly, làm cho người vừa đi vào là hắn lại kinh động đi ra, chau mày nói: “Chắc là đùa thôi, Manh Manh nhà ta đường đường là siêu cấp nữ hiệp danh mãn giang hồ, làm sao có thể bị một tên hái hoa tặc ăn mất.”
Sau đó, gần như ngay lập tức, chỉ tay về phía Vương Manh Manh, nói như chém đinh chặt sắt: “Cho dù là ăn, cũng là Manh Manh nhà chúng ta ăn người khác!”
Nhìn tình huống càng lúc càng hỗn loạn, Vương Manh Manh ước gì có thể lao đầu vào tường cho chết luôn đi (P.P)
Vì sao? Vì sao lúc ấy nàng lại nghĩ đến, chỉ có một chữ “ăn”?
Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp lại toát ra ý cười.
Cơ hội đào tẩu, rốt cục đến rồi!
Bất ngờ không kịp phòng cầm quá Vương Manh Manh bả vai, đem thân thể của nàng từ tư thế đối mặt với mình, cúi đầu, cuồng dã đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Một hồi lâu, mới nhìn ra vẻ mặt nghiêm nghị của Vương Manh Manh- kẻ đang bị mình giữ chặt đến nửa điểm cũng không thể giãy giụa, hắn cười khẽ: “Đây chính là sự thật, ngươi sẽ không muốn nói dối nữa chứ?.”
Lén nhìn ánh mắt choáng váng của Phượng Thanh Ly ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm kêu rên.
Sự việc xảy ra như vậy, Phượng Thanh Ly sao còn chưa động thủ, đứng nhìn cái gì vậy?
Cắn răng, không để ý đến ánh mắt giết người của Vương Manh Manh, hắn lại đem môi bao phủ lên đôi môi của nàng, tiếp tục hôn sâu.
Phượng Thanh Ly rốt cục cũng có phản ứng, hét lớn: “Ta giết các ngươi, gian phu dâm phụ!”
Trường kiếm bên hông bị một lực mạnh mẽ rút ra, Phượng Thanh Ly kích động phi thân từ cửa sổ vào phòng.
Kiếm mới đi được một nửa, đã bị một cây kiếm khác đánh bay.
“Nơi này là Vương gia, ai cho ngươi tùy tiện lộng hành?”
Vương Mông ném Phượng Thanh Ly về phía sau, cười lạnh một tiếng.
Cơ thể, che trước cửa sổ.
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng :“Nếu ta để cho tiêu nha đầu ngươi ở đây giương oai, về sau còn mặt mũi nào lăn lộn trên giang hồ?”
Phượng Thanh Ly tức giận nhìn theo Ngọc Hồ Điệp, thừa lúc nàng và Vương Mông tranh đầu, đem Vương Manh Manh thoải mái rời đi.
Một nửa.
Lại là một nửa khoảng cách, đã bị người ngăn lại.
Vương Mông tiếp tục ba hoa giảng giải một đống vấn đề chẳng liên quan: “Ta nói, tuyệt đối không cho ngươi giương oai múa vuốt ở nơi này”
Vương Mông cúi đầu nhìn tay mình, với thành tích hai lần vừa rồi của bản thân, trong lòng lại thấy thoải mái.
Bảo đao, quả nhiên chưa cùn.
Nhưng mà, sắc mặt Vương Mông rất nhanh đã trở nên khó coi.
Nguyên nhân, là nước mắt Phượng Thanh Ly.
Phượng Thanh Ly vốn tưởng có thể đuổi theo hai con người đã làm nàng tổn thương kia. Vốn là có thể. Nhưng với ánh mắt sắc bén của Vương Mông, nàng lại không dám, chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ.
Buồn bực, lại nhìn bộ dạng đắc ý dào dạt của Vương Mông, nhất thời cảm thấy thương tâm mà khóc.