Hai người im lặng rời khỏi tiểu viện tạm giam Hoắc Khang Thắng.
Triệu Miên tuy người đã đi, nhưng tâm trí vẫn còn ở trên người Hoắc Khang Thắng.
Những điều Hoắc Khang Thắng nói đó, là vấn đề mà hắn và Ngụy Chẩm Phong, cũng như Nam Tĩnh và Bắc Uyên không thể không đối mặt. Nam Tĩnh nhất định phải giành được kho báu Tây Hạ, cho dù không thể độc chiếm, cũng phải chia được một chén canh. Nhưng đứng ở góc độ của Bắc Uyên suy nghĩ, tất nhiên là một chút cũng không muốn chia sẻ với nước hắn.
Sau này Ngụy Chẩm Phong nếu vì việc này trở mặt vô tình với hắn, cũng là hợp tình hợp lý. Mặc dù biết Hoắc Khang Thắng đang châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa hai nước Nam Bắc, bọn hắn cũng không thể phủ nhận sự thật này.
Triệu Miên không khỏi nhìn Ngụy Chẩm Phong, chỉ thấy Ngụy Chẩm Phong sắc mặt ngưng trọng, bộ dáng suy nghĩ kỹ càng, đại khái là đang rối rắm cùng một vấn đề với hắn.
Triệu Miên mở miệng an ủi: "Việc này suy nghĩ nhiều vô ích. Không bằng trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt, chuyện tính mạng lớn hơn trời."
Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn, cười nói: "Ngươi cảm thấy ta đang suy nghĩ nhiều chuyện gì."
"Tất nhiên là chuyện kho tàng Tây Hạ."
"Lợi hại lợi hại, ngay cả chuyện này cũng bị ngươi đoán trúng. Cho nên tối nay chúng ta làm ở đâu?" Ngụy Chẩm Phong dùng giọng điệu thoải mái tùy ý của y nói, "Chỗ của ngươi hay chỗ của ta?"
Triệu Miên suy nghĩ một lát, nói: "Đến chỗ ta, gần Hoắc Khang Thắng, nhỡ bên hắn xảy ra sự cố gì thì chúng ta cũng có thể kịp thời chạy tới."
Ngụy Chẩm Phong vẻ mặt phức tạp.
Lại còn "kịp thời chạy tới", lúc trên giường Thái tử Điện hạ xem y thành cái gì —— cơm để ăn sao? Gác đũa xuống là có thể rời đi.
Lời trào phúng đến bên miệng, lại bị Ngụy Chẩm Phong nuốt trở về. Tuy rằng y không có kinh nghiệm gì, nhưng trực giác nói cho y biết, trước lúc đó tốt nhất vẫn là không nên chọc cho Triệu Miên bực mình.
"Được," Ngụy Chẩm Phong nói, "Nghe lời ngươi."
Triệu Miên đi về phía phòng mình. Hắn phát hiện Ngụy Chẩm Phong vẫn đi theo mình, kỳ quái nói: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
Ngụy Chẩm Phong cũng không hiểu ra sao: "Không phải nói đến chỗ của ngươi sao?"
Triệu Miên nói, "Ngươi chuẩn bị xong rồi tới."
"Chuẩn bị? Ta cần phải chuẩn bị gì sao? "Ngụy Chẩm Phong "Ồ" một tiếng, phản ứng lại, "Ta biết rồi, ta nên đi tắm thay quần áo."
Triệu Miên nhắc nhở y: "Ngoài tắm rửa thay quần áo, còn có chuyện khác."
Ngụy Chẩm Phong khó hiểu: "Chuyện khác?"
Nhìn phản ứng này của Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên liền biết tiểu Vương gia là người khôngbiết tự nhận thức: "Lần trước là ngươi ở trên. Tháng này, nói thế nào cũng nên đến lượt ta."
Ngụy Chẩm Phong: "......?"
Triệu Miên liếc xéo y, thẳng thắn nói: "Chỉ riêng kỹ năng giường chiếu của ngươi, ngươi cũng không ngây thơ cho rằng tháng này ta sẽ để cho ngươi làm ta đấy chứ."
Ngụy Chẩm Phong cứng đờ, y mở miệng muốn phản bác, nhưng không tìm được lý do để phản bác.
Theo lý mà nói, y và Triệu Miên thay phiên nhau ở trên là công bằng nhất. Thư hùng song cổ chỉ yêu cầu người trúng cổ phải viên phòng, chứ không yêu cầu ai trên ai dưới. Với tính tình của Triệu Miên, lần trước bị y giày vò không nhẹ, tháng này nhất định sẽ tìm cách lấy lại vị thế của mình.
Trước đây thế mà y lại bỏ sót điểm này, không sớm nghĩ ra kế sách ứng phó.
Tính toán sai lầm rồi.
Ngụy Chẩm Phong vắt hết óc, nghẹn nửa ngày, rốt cục nghẹn ra một câu: "Ta cao hơn ngươi."
Triệu Miên nhíu mày.
Ngụy Chẩm Phong lại diễn cái trò gì vậy?
Ngụy Chẩm Phong tự cho là đã tìm ra được điểm đột phá, tiếp tục nói: "Còn đánh nhau giỏi hơn ngươi."
Triệu Miên cười lạnh nói: "Vương gia chẳng lẽ đã quên mình đang ở trên địa bàn của ai à? Có cần cô gọi Thẩm Bất Từ, để hắn trói Vương gia vào đầu giường Cô không."
Ngụy Chẩm Phong giãy giụa lần cuối: "... Ta có phản ứng cũng nhanh hơn ngươi?"
Sắc mặt Triệu Miên bỗng dưng trầm xuống, buột miệng thốt ra lời tự biện minh: "Đó còn không phải do lúc ấy ngươi mang gương mặt của Lý Nhị sao! Nếu lúc đó là khuôn mặt của chính ngươi, thì Cô làm sao có thể trễ như vậy mới có phản ứng."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Ngươi có tin không, cho dù lúc ấy ta mang gương mặt mình, khẳng định vẫn là ngươi chậm hơn."
Triệu Miên còn định mỉa mai tiếp, đột nhiên giật mình phát hiện hình như mình lại bị Ngụy Chẩm Phong dắt mũi nói chuyện, ai nhanh ai chậm căn bản không phải là cốt lõi của vấn đề, tranh luận chuyện này có ý nghĩa gì.
"Ồ, ngươi còn rất kiêu ngạo ha. Tóm lại, còn có nửa canh giờ nữa là đến giờ Tí rồi." Triệu Miên lạnh lùng nói, "Cô khuyên Vương gia không nên giãy dụa vô ích, làm xong sớm một chút còn có thể tiếp tục đi thẩm vấn Hoắc Khang Thắng."
Nói xong, Triệu Miên bước vào phòng mình, đóng sầm cửa lại trước mặt Ngụy Chẩm Phong.
Bạch Du chu đáo đã chuẩn bị sẵn nước nóng để tắm rửa. Triệu Miên ngâm mình trong nước nóng, hai má bị xông đến đỏ bừng. Ngâm mình một lát, hắn cảm giác nhiệt độ nước chẳng những không giảm xuống, ngược lại còn có xu hướng tăng dần.
...... Là bởi vì hắn đang suy nghĩ đến chuyện sắp sửa phải giải cổ cùng với Ngụy Chẩm Phong sao?
Không cần khẩn trương, hắn có thể làm tốt.
Lúc mười lăm mười sáu tuổi, phụ hoàng đã dạy hắn những thứ này, yêu cầu hắn giữ mình trong sạch, có trách nhiệm với mình, với người khác. Cho dù hắn không có kinh nghiệm thế nào đi nữa, cũng không thể kém hơn Ngụy Chẩm Phong được.
Ngừng lại, trước tiên đừng nghĩ nữa, càng nghĩ thân thể càng nóng, không bằng nghĩ chút chuyện chính sự để thả lỏng một chút.
Triệu Miên ép buộc mình suy nghĩ về kho báu Tây Hạ, ánh mắt chợt rơi vào tấm gương trong phòng. Sau nhiều lần do dự, hắn bước ra ngoài thùng tắm mặc quần áo, tóc ướt không kịp lau khô, lo giấu tấm gương trước. Ai ngờ hắn vừa giấu xong tấm gương, thì cánh cửa đã bị gõ.
Triệu Miên thoáng hoảng hốt một chút, hắn chậm rãi đè xuống một hơi, xác định mình ăn mặc chỉnh tề, một thân đoan trang, mới thong dong ra mở cửa phòng.
Ngụy Chẩm Phong mang theo một thân hơi nước xuất hiện trước mặt hắn.
Triệu Miên cố ép mình bình tĩnh nhìn y: "Ngươi tới rồi."
Ngụy Chẩm Phong tóc dài chưa lau khô, lông mi cũng ướt, lúc chớp mắt giọt nước chạm vào nốt ruồi, nhẹ nhàng vỡ vụn ở mí dưới. Y mặc thường phục màu đỏ thẫm rộng thùng thình, đại khái là đi vội vàng, dây áo cũng không buộc đàng hoàng, cổ áo lỏng lẻo tuột xuống, lộ ra một mảng ngực gầy.
Ngụy Chẩm Phong cũng đang nhìn hắn, nhìn mặt hắn, nhìn ánh mắt hắn đang rũ xuống vì mất tự nhiên, nhìn vòng eo hắn bị quần áo che kín. Sau đó, Ngụy Chẩm Phong tiến lên một bước, xoay người đóng cửa lại.
Nghe được âm thanh đóng cửa, suy nghĩ của Triệu Miên làm như cũng bị đóng lại. Hắn dường như không nghĩ ra được chuyện chính sự gì, ngoại trừ người và việc trong phòng, hắn cái gì cũng không nghĩ ra được.
Triệu Miên lấy lại bình tĩnh, nói với Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi đi lên giường nằm."
"Đừng gấp, Điện hạ." Ngụy Chẩm Phong chắp hai tay ra sau lưng, "Trước khi giải cổ, bổn vương có một lời đề nghị quá đáng."
Triệu Miên có dự cảm không tốt: "Nói."
"Ta có thể sử dụng khuôn mặt này để ngủ với ngươi không?"
Ngụy Chẩm Phong nói xong, lấy ra đồ vật giấu ở phía sau —— Một cái mặt nạ da người chế tác tinh xảo, Triệu Miên không thể quen thuộc hơn.
Làn da ngăm đen, ngũ quan bình thường không có gì đặc sắc, không có nốt ruồi mà hắn thích nhất, không phải gương mặt của Lý Nhị thì là của ai.
Triệu Miên nhất thời không còn cảm xúc gì, hờ hững gật đầu: "Rất tốt, Ngụy Chẩm Phong, thuốc giải của ngươi không còn nữa."
Ngụy Chẩm Phong chẳng những không bị uy hiếp, ngược lại cầm mặt nạ quan sát: "Trước kia không cảm thấy, bây giờ nhìn lại, da đen quả thật không đẹp bằng da trắng, bên trên cũng không có hai nốt ruồi mà Thái tử Điện hạ thích, vậy làm sao bây giờ?" Thiếu niên cầm mặt nạ làm bộ che lên mặt mình, "Điện hạ đối với khuôn mặt này, có thể có phản ứng sao?"
Triệu Miên nhắm mắt lại. Hắn cảm thấy hắn sắp tức giận đến chết.
Đáng ghét, lúc ấy hắn nên để Bạch Du đi nghiên cứu suối nước nóng có thể giải tất cả các loại dịch dung kia!
Triệu Miên cứng rắn nói: "Cô tắt đèn, nghĩ đến mặt ngươi làm."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Được, Điện hạ có thể thử xem."
Triệu Miên: "......"
"Vậy ta đeo nó lên nhé?"
Ánh mắt Triệu Miên như dao đâm vào người Ngụy Chẩm Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi dám? Ngụy Chẩm Phong nếu ngươi dám dùng mặt người khác lên giường với Cô, thì Cô có giết đến tận Thịnh Kinh của Bắc Uyên cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Không dám không dám." Ngụy Chẩm Phong ném mặt nạ sang một bên, đi tới trước mặt Triệu Miên, ấn bả vai hắn để hắn ngồi trên ghế, sau đó chính mình ngồi xổm xuống trước mặt hắn, chủ động bày ra tư thế phục tùng hạ mình, ngẩng đầu nhìn hắn, lời nói khẩn thiết: "Không bằng như vầy, ngươi cho ta một cơ hội khác? Nếu tháng này ngươi không hài lòng, tháng tới và tháng tới nữa ta chắc chắn nhường ngươi."
Triệu Miên trừng mắt nhìn Ngụy Chẩm Phong, chất vấn: "Ngươi cứ không muốn khuất phục dưới người khác như vậy sao?"
Hắn đã nghĩ kỹ rồi. Nếu Ngụy Chẩm Phong nói "Phải", hắn sẽ quay sang đạo lý "Đã không muốn làm, thì đừng bắt người khác làm", ép Ngụy Chẩm Phong khuất phục dưới đạo Khổng Mạnh mà Nam Tĩnh và Bắc Uyên cùng tôn sùng.
Nếu Ngụy Chẩm Phong nói "Không phải", vậy hắn có thể nói "Không phải vậy tại sao ngươi không để ta làm".
Không nghĩ tới Ngụy Chẩm Phong không nói phải, cũng không nói không phải, mà là nói: "Ngươi hiểu lầm, ta cũng không cảm thấy ở phía dưới chính là "khuất phục"." Thiếu niên dừng một chút, thản nhiên giống như lúc Triệu Miên nói thích mặt y vậy, "Ta chỉ đơn giản là muốn làm ngươi mà thôi."
Ngụy Chẩm Phong thẳng thắn thiếu chút nữa doạ cho Thái tử Điện hạ kinh hãi. Triệu Miên ngây ngẩn một lát, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt sắc bén: "Làm càn! Cô là người mà ngươi muốn làm thì có thể làm sao?"
Ngụy Chẩm Phong nhíu mày: "Vậy làm sao mới có thể làm?"
Triệu Miên lạnh lùng nói: "Nếu ngươi và ta không cách nào đạt được sự đồng thuận, vậy chỉ có một biện pháp."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Biện pháp gì."
Triệu Miên không nói nhảm nhiều, rút một thanh bội kiếm treo trên vách tường ra, không chút do dự đâm về phía Ngụy Chẩm Phong: "So kiếm!"
Ngụy Chẩm Phong: "......"
Cả Đại sứ quán Nam Tĩnh, người có thể được Ngụy Chẩm Phong xem là đối thủ chỉ có một mình Thẩm Bất Từ. Thấy Triệu Miên quyết tuyệt như thế, Ngụy Chẩm Phong có lúc cho rằng hắn thật sự sẽ gọi Thẩm Bất Từ, không nghĩ tới Thái tử Điện hạ dường như chỉ là cậy mạnh ngoài miệng mà thôi.
Qua năm chiêu, kiếm của Triệu Miên đã bị y cướp đi, người cũng bị y ẵm trong vòng tay, nhưng Thái tử Điện hạ vẫn không mở miệng gọi người như trước, chỉ lộ ra vẻ mặt không cam lòng, chế giễu y: "Ngươi cũng chỉ có thân thủ giỏi thôi."
Không đợi y nói gì, Thái tử Điện hạ lại nói: "Giờ Tí sắp tới, Cô không muốn chịu đựng đau đớn do cổ độc phát tác, tạm thời cho ngươi làm một lần nữa. Nếu lần này ngươi lại làm ta đau, thì hai lần trăng tròn kế tiếp, ta nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, trả lại gấp trăm lần."
Ngụy Chẩm Phong nở nụ cười, giơ một bàn tay lên tùy ý xoa xoa tóc hắn: "Yên tâm đi, Điện hạ, ta đã học qua hết rồi."
Triệu Miên mím môi, để mình có thể trải qua tốt hơn một chút, cố nén xấu hổ nhắc nhở: "Bên gối có một bình sứ chứa thuốc mỡ, ngươi phải nhớ dùng."
Đã học qua, thế này gọi là đã học qua á? Ngụy Chẩm Phong đã học được cái gì?!
Triệu Miên không để ý đến thể diện nữa, vùng vẫy trong lòng Ngụy Chẩm Phong: "Ngụy Chẩm Phong ta điên mới tin ngươi. Ngươi... thả ta xuống! Người đâu, Thẩm ——"
Ngụy Chẩm Phong bất đắc dĩ ôm chặt lấy hắn: "Ta đùa ngươi thôi, nhìn không ra à? Ta lại không ngốc."
Triệu Miên tức giận muốn cắn người: "Loại chuyện này bộ có thể đùa được sao?"
Ngụy Chẩm Phong cười cười, có chút ngây ngô nói: "Ta... ta hơi khẩn trương, vì vậy muốn chọc ngươi một chút để thả lỏng, xin lỗi." Hắn ẵm Triệu Miên đi về phía cạnh giường, "Nhưng, có một chuyện ta rất tò mò, ngươi biết rõ bản thân ngươi đánh không lại ta, tại sao còn muốn đánh nhau với ta?"
Triệu Miên do dự không biết có nên nói thật hay không.
Người có cái miệng thiếu đánh như Ngụy Chẩm Phong vào lúc này cũng thừa nhận mình khẩn trương, vậy có phải hắn cũng không cần nói dối hay không?
Dù sao cho dù bây giờ hắn không nói thật, đợi lát nữa Ngụy Chẩm Phong khẳng định cũng sẽ ép hắn nói thật.
"Đấu tranh tượng trưng vẫn là việc cần làm, không thể nào chẳng làm gì cả đã đồng ý cho ngươi ngủ được." Triệu Miên xoay mặt vào ngực Ngụy Chẩm Phong, thấp giọng nói ra sự thật, "Như vậy..... không khỏi quá mất mặt rồi."
Đánh một trận rồi lại làm, ít nhất hắn có thể an ủi chính mình, là hắn đã đấu tranh, quả thật hắn đánh không lại, hắn cũng không còn cách nào.
Triệu Miên nói xong, Ngụy Chẩm Phong hồi lâu không đáp lại, Triệu Miên không thể không chủ động nhìn y.
Chỉ thấy Ngụy Chẩm Phong cũng đang rũ mắt nhìn hắn, tầm nhìn chăm chú, ánh mắt sáng như sao, mang theo mối nguy hiểm sắp sửa trầm luân truỵ lạc.
Triệu Miên hỏi: "Sao vậy."
Ngụy Chẩm Phong chậm rãi nhếch khóe môi lên: "Sao lại mất mặt chứ?" Lực cánh tay của chàng thiếu niên rất tốt, trong lúc một tay ẵm hắn, tay kia thế mà vẫn còn dư sức lực cởi đai ngọc bên hông hắn, "Ngươi cho dù ở dưới thân ta, cũng là Thái tử Điện hạ tôn quý nhất nhất nha."