Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 93: Triệu Phồn, Cha Của Con Tới Nè



Đợi đến khi Triệu Lâm và Thẩm Bất Từ xông vào Vĩnh Ninh cung, Triệu Miên đã hoàn toàn sắp xếp lại cảm xúc của mình, đang ung dung chờ bọn họ cho dù bận rộn.

Thế là, Ảnh Vương điện hạ, ngự tiền ám vệ, cùng với các cấm quân đã để Ngụy Chẩm Phong đi vào đều cùng nhau bị Thánh Thượng mắng một trận te tua: "Ngụy Chẩm Phong chỉ cần đeo mặt nạ là có thể lẻn vào cung, thậm chí còn đột nhập vào Vĩnh Ninh cung tiếp cận tiểu hoàng tử —— Các ngươi làm ăn kiểu gì hả?"

Mọi người đều phập phồng lo sợ nghe dạy dỗ, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có Ảnh vương điện hạ dám biện giải một chút xíu.

"Nhưng Hoàng huynh, đó dù sao cũng là Ngụy Chẩm Phong mà." Triệu Lâm nhỏ giọng nói: "Y ngay cả tạo phản cũng có thể thành công, còn có chuyện gì mà y làm không được."

Triệu Miên được nhắc nhở, chàng thanh niên vừa điên vừa ngốc ở trước mặt hắn hồi nãy trong mắt người khác là như thế nào.

Ngụy Chẩm Phong mới hai mươi tuổi, không có họ ngoại thế lực hùng mạnh chống lưng, chỉ dựa vào sức mình, dùng thời gian bốn năm để giành được giang sơn Bắc Uyên —— Cha ruột của tiểu hoàng tử quả thực rất lợi hại.

Triệu Lâm cũng vậy, Thẩm Bất Từ cũng thế, làm sao có thể là đối thủ của Ngụy Chẩm Phong?

Triệu Miên lạnh lùng nhìn Triệu Lâm, nói: "Nguỵ Chẩm Phong có lợi hại đến đâu, chẳng phải vẫn bị ngươi lừagạt xoay mòng mòng đó sao?"

Triệu Lâm ngẩn người ra một chút: "Có hả?" Giọng nói của cậu mang theo vẻ mong đợi, "Ngụy Chẩm Phong thật sự xoay mòng mòng sao? Đệ thấy y vẫn luôn rất bình tĩnh nha."

"Có xoay, xoay dữ dội." Triệu Miên dừng lại, "Tại sao không nói với Nguỵ Chẩm Phong tiểu hoàng tử do Trẫm sinh ra?" Hắn bắt đầu hưng sư vấn tội, "Các ngươi không có miệng à?"

Triệu Lâm kêu oan thật to: "Còn không phải do Hoàng huynh nói không được tiết lộ tình hình hiện tại của huynh cho Ngụy Chẩm Phong sao. Đệ chỉ nói cho y nghe những tin đồn đang lan truyền khắp Thượng Kinh, những chuyện khác đệ không nói một chữ nào."

Triệu Miên liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của đệ đệ ngốc: "Không tệ, Triệu Lâm, học được cách khai thác sơ hở rồi đó."

Triệu Lâm cảm thấy chột dạ không dám nhìn Triệu Miên: "Hoàng huynh muốn phạt ta, ta không có ý kiến, nhưng Ngụy Chẩm Phong kháng chỉ bất tuân, không chịu giao ra sách bảo phong Phi, Đây cũng là sự thật rành rành nha! Hoàng huynh không thể chỉ trừng phạt ta mà không trừng phạt y chứ!"

"Chuyện này ngươi yên tâm." Triệu Miên Nghĩa lời lẽ chính nghĩa: "Ngụy Chẩm Phong làm giả thân phận, tự ý lén lút vào cung, Trẫm sẽ không tha thứ dễ dàng."

Giang Đức Hải đi vào đúng lúc nghe được năm chữ "Không tha thứ dễ dàng", cười khổ một tiếng, nói: "Bệ hạ, Vương gia Bắc Uyên nói....."

Triệu Miên nghiêm mặt: "Vương cái gì gia, y ở Bắc Uyên là Vương gia, ở Nam Tĩnh y cũng là Vương gia sao?"

Giang Đức Hải vội vàng sửa lời: "Ngụy phi cầu kiến Bệ hạ, nói ngài ấy có vài lời liên quan đến Ảnh vương điện hạ muốn nói với Bệ hạ."

Triệu Miên cũng muốn thẩm vấn rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: "Truyền."

Lúc này Ngụy Chẩm Phong vừa mới tắm xong, mặc bộ hoa phục mà Triệu Miên đã tặng y năm ngoái. Y vốn có vóc dáng mặt mũi xuất sắc, tuổi lại còn trẻ, tuy có mấy ngày không ngủ không nghỉ do vội vã lên đường, cách đây không lâu lại vừa trải qua những biến cố lớn của cuộc đời, nhưng chỉ cần y muốn, tắm một cái, ăn một bữa no nê là có thể trở nên rạng rỡ chói loá, tuấn mỹ ngời ngời.

Triệu Lâm không khỏi oán thầm: Ngụy Chẩm Phong thật sự có số may mắn mà, gương mặt này vốn đã đủ để đảm bảo cho y được sủng ái không ngừng ở hậu cung Nam Tĩnh, bây giờ lại có thêm một tiểu hoàng tử, sau này muốn thất sủng cũng khó.

Triệu Miên hỏi Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi có gì muốn nói?"

Ngụy Chẩm Phong nhìn xung quanh một chút. Triệu Miên thản nhiên nói: "Trẫm bàn chính sự sẽ không mang theo tiểu hoàng tử."

Ngụy Chẩm Phong "Ồ" một tiếng, nhìn về phía Triệu Lâm: "Những lời nói của Ảnh vương điện hạ đều là sự thật, quả thực hắn chỉ nói với ta những tin đồn của Thượng Kinh, chuyện khác một chữ cũng không nhắc tới."

Triệu Lâm tuy cảm thấy Ngụy Chẩm Phong nói chuyện giúp mình có chút kỳ quái, nhưng vẫn không nhịn được thuận thế leo lên: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy!"

Ngụy Chẩm Phong rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: "Là bản thân ta quan tâm quá ắt loạn, hiểu nhầm ý của điện hạ. Đã mấy lần ta xin Điện hạ nói rõ ràng, nhưng Điện hạ từ chối bằng mọi cách, cũng là do tuân theo ý chỉ của Bệ hạ."

Biểu cảm trên mặt Triệu Lâm dần dần cứng lại: ""Xin"? Ngươi gọi đó là "xin" á hả?"

Ngụy Chẩm Phong phớt lờ lời này, nói tiếp: "Vẫn xin Bệ hạ đừng trách tội Ảnh vương điện hạ và Thẩm hộ vệ, mọi lỗi lầm ta sẵn sàng gánh chịu một mình."

Triệu Miên làm sao không biết Nguỵ Chẩm Phong đang giả vờ giả vịt, lấy lùi làm tiến. Đạo lý hắn đều hiểu, nhưng dáng vẻ mang đai ngọc buộc thú quan của Ngụy Chẩm Phong thực sự đẹp hơn đệ đệ da đen rất nhiều. Càng huống hồ, nếu không phải Triệu Lâm lắm lời, bây giờ chắc hẳn một nhà ba người của hắn đang vui vẻ hạnh phúc, làm gì cần phải xử lý nhiều chuyện phiền toái như vậy.

Lúc Triệu Miên nhìn về phía Triệu Lâm lần nữa, ánh mắt sắc bén: "Ngươi, cút về tẩm cung của mình, cấm túc một tháng, không được phép đi đâu ngoại trừ đi thỉnh an phụ hoàng."

Triệu Lâm không cam tâm hỏi: "Ngụy Chẩm Phong cũng bị cấm túc phải không?"

Triệu Miên nói: "Nói thừa."

Mỗi người bị đánh 30 thước, Triệu Lâm cảm thấy mình có thể chấp nhận kết quả này. Cậu và Thẩm Bất Từ một trước một sau, im lặng đi ra khỏi Vĩnh Ninh cung.

Triệu Lâm đột nhiên hỏi: "Ngươi có nhìn thấy phải không?"

Thẩm Bất Từ hỏi: "Ý Vương gia là gì?"

"Ngụy Chẩm Phong vừa rồi gần như sắp cười toe toét!"

"Vương gia, Ngụy phi không cười."

"Trong lòng y đang cười thầm đó." Triệu Lâm phẫn nộ nói, "Chẳng mấy chốc Hoàng huynh chắc chắn sẽ tha thứ cho y, sau đó y chính là Ngụy Tần "mẹ ruột" của tiểu hoàng tử, hậu cung của Hoàng huynh chỉ có một mình y, cuộc sống của y sẽ tốt đẹp đến mức nào cơ chứ!"

Cuộc sống của Ngụy Chẩm Phong ở Vĩnh Ninh cung không tốt đẹp như Triệu Lâm tưởng tượng. Y ở thiên điện cơm no rượu say, muốn cái gì có cái đó, chỉ là đợi không được Hoàng đế triệu kiến để sủng hạnh, tiểu hoàng tử càng là chỉ nghe thấy tiếng, không thấy người đâu.

Khi lần thứ ba y cố gắng lẻn vào chính điện dưới mí mắt của cấm quân, thì lại một lần nữa bị cấm quân không chút lưu tình áp giải đến trước mặt Triệu Miên.

Triệu Miên vừa mới hạ triều còn phải xử trí phi tần không tuân thủ quy củ, tất nhiên sẽ không có sắc mặt tốt: "Nói đi, ngươi lại muốn làm cái gì."

"Muốn gặp ngươi và Phồn Phồn." Ngụy Chẩm Phong thẳng thắn dứt khoát nói: "Ngươi đã bỏ lơ ta ở thiên điện quá lâu rồi"

"Xấp xỉ năm canh giờ nhỉ?" Triệu Miên cười khẩy, "Nửa năm còn chịu đựng được, ngược lại năm canh giờ ngươi lại không chịu nổi?"

Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn, cười một cái: "Chính vì đã chịu đựng nửa năm, mới không muốn chịu đựng năm canh giờ này."

Triệu Miên yên lặng, gọi Giang Đức Hải tới, nói: "Kêu nhũ mẫu ẵm tiểu hoàng tử lại đây."

Tiểu hoàng tử vừa bú sữa xong, đang ngủ say trong vòng tay của nhũ mẫu. Nhũ mẫu đặt tiểu hoàng tử vào nôi rồi tự giác lui xuống, trong nháy mắt bên cạnh nôi mọc ra hai người cha.

Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong một trái một phải vây quanh chiếc nôi. Ngụy Chẩm Phong làm giống như chưa bao giờ nhìn thấy trẻ con vậy, mở to mắt nhìn đứa bé giống Triệu Miên năm sáu phần. Y nhìn thật lâu, mới đưa ra một ngón tay chạm vào má tiểu hoàng tử, vừa chạm vào làn da mềm mại lại lập tức rụt tay về.

Tiểu hoàng tử vì cái chạm nhẹ này mà nhìn chằm chằm vào bàn chân nhỏ xíu. Sự chú ý của Ngụy Chẩm Phong lại bị thu hút bởi bàn chân con trai, khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Chân thật tròn, Miên Miên ngươi rất biết sinh."

Triệu Miên thái dương giật giật: "Ngươi cảm thấy đây là đang khen Trẫm sao? Bàn chân trẻ sơ sinh đều tròn, để ngươi sinh thì cũng sẽ tròn."

"Lông mi của nó rất dài, cảm giác là dài gấp đôi Chu Hoài Nhượng."

Triệu Miên lần đầu tiên cùng Ngụy Chẩm Phong ngắm nhìn tiểu hoàng tử, cảm thấy tâm trạng khác hẳn: "Đúng vậy, nó vừa sinh ra đã như vậy — Ngươi không ẵm nó một chút sao?"

"Đương nhiên phải ẵm" Ngụy Chẩm Phong đứng thẳng người lên, hít sâu hai hơi, xoa xoa tay nhiều lần, rồi mới cúi người đưa tay vào trong nôi.

Triệu Miên đang chờ chứng kiến ​​cảnh tượng Ngụy Chẩm Phong lần đầu tiên ẵm con trai của bọn hắn lên, Ngụy Chẩm Phong chợt bất động: "Khoan đã."

Triệu Miên hỏi: "Sao vậy?"

Ngụy Chẩm Phong giơ tay lên cho Triệu Miên xem: "Có phải tay ta đang run không?"

Hình như có một chút.

"Không phải ngươi ẵm trẻ con rất giỏi sao." Triệu Miên tò mò nói, "Trước đây khi ngươi ẵm muội muội, động tác còn khéo léo hơn cả nhũ mẫu."

"Khoa trương quá rồi." Ngụy Chẩm Phong cúi đầu nhìn tiểu hoàng tử, trong mắt mang theo ánh sáng, "Triệu Phồn đương nhiên không giống với những đứa trẻ khác."

Triệu Miên lần đầu tiên nghe Ngụy Chẩm Phong gọi tên của tiểu hoàng tử, hơi sửng sốt, nói: "Ngươi không có ý kiến gì đối với việc nó họ Triệu sao?"

"Không có nha, Triệu nghe hay hơn Ngụy." Ngụy Chẩm Phong cười nói, "Tuy nhiên, nếu sau này nó vi phục xuất hành giống như ngươi, đổi tên thành Ngụy Phồn cũng khá tốt — Cũng không biết lớn lên nó sẽ giống ai hơn." Ngụy Chẩm Phong nghĩ tới điều gì đó, nhìn sang Triệu Miên: "Triệu Miên, cảm ơn ngươi."

Triệu Miên hiểu Ngụy Chẩm Phong cảm ơn hắn vì cái gì, nói: "Vậy tay ngươi đừng run nữa, ẵm nó đi."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Ta có nên rửa tay trước không?"

Triệu Miên sốt ruột thúc giục: "Ngươi nhanh ẵm cho Trẫm!"

Thiên tử vừa tức giận thế này, Ngụy Chẩm Phong lập tức ẵm tiểu hoàng tử lên, động tác có thể nói là vô cùng thuần thục, mặc dù không bằng nhũ mẫu, nhưng cũng tốt hơn Triệu Miên đã chăm sóc đứa trẻ được một tháng nay.

Ngụy Chẩm Phong để tiểu hoàng tử nằm trong lòng y với tư thế thoải mái nhất: "Triệu Phồn, cha của con tới nè."

Triệu Miên: "......" Lời này tại sao nghe quái quái vậy?

Trước mặt trẻ sơ sinh, người lớn đều có một bệnh chung, đó là mặc dù biết người ta nghe không hiểu, vẫn hăng hái nói luyên thuyên, Ngụy Chẩm Phong cũng không ngoại lệ: "Lúc cha của con vắng mặt, con có ngoan ngoãn nghe lời phụ hoàng không?"

"Không hề." Triệu Miên thay tiểu hoàng tử trả lời câu hỏi này, "Trẫm luôn luôn không dỗ được nó, nhũ mẫu lại có thể."

"Tại sao?"

Triệu Miên chán nản nói: "Bởi vì nhũ mẫu có sữa cho nó bú."

"Làm sao ngươi biết ngươi không có sữa?" Ngụy Chẩm Phong thuận miệng nói: "Ngươi thử qua chưa?"

Triệu Miên: "......"

Sự trầm mặc của vị hoàng đế trẻ tuổi chấn động màng nhĩ.

Tối hôm qua Triệu Kỳ và Tiêu Thế Khanh đã biết tin tức Nguỵ Chẩm Phong trở lại. Triệu Kỳ vốn tưởng rằng sáng nay Triệu Miên sau khi hạ triều sẽ dẫn Ngụy Chẩm Phong đến thỉnh an bọn họ, đợi một lúc cũng không thấy đâu, dứt khoát dẫn Thừa tướng cùng đi đến Vĩnh Ninh cung thăm hai bọn hắn.

Không ngờ bọn họ vừa đến Vĩnh Ninh cung, đã nghe thấy âm thanh rượt đuổi đánh nhau từ trong điện truyền ra. Triệu Kỳ ngẩn người ngay tại chỗ, nhìn chằm chằm Miên Miên bảo bối của mình cầm kiếm Kinh Hồng, đâm về phía Ngụy Chẩm Phong không chút lưu tình: "Ngụy Chẩm Phong, ngươi muốn tìm chết!"

Ngụy Chẩm Phong nghiêng người giơ tay lên, đầu ngón tay kẹp lưỡi kiếm, bất lực nói: "Sai rồi, sai rồi, thực sự sai rồi."

"Cút! Cút về Bắc Uyên!"

Giang Đức Hải dẫn đường ở phía trước thở dài than thở: "Đây đây đây đây vừa mới hoà hảo có bao lâu đâu, tại sao lại đánh nhau nữa rồi?"

"Không phải nói sau khi làm cha sẽ hoàn toàn trưởng thành hay sao?" Triệu Kỳ thắc mắc, "Tại sao Miên Miên và Ngụy Chẩm Phong còn hành động như hai thiếu niên vậy?"

Tiêu Thế Khanh nghe vậy, quay đầu nhìn Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ cảm nhận được ánh mắt của ông, tò mò hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"

Tiêu Thế Khanh nói: "Không có gì."

Hai người đi vào trong điện, hai người trẻ tuổi đang ầm ĩ đến vui vẻ thì nhìn thấy trưởng bối, lập tức quy quy củ củ đứng ngay ngắn.

Ngụy Chẩm Phong ngay tức khắc thay đổi thái độ không ổn trọng vừa rồi, nghiêm túc hành lễ của vãn bối với Triệu Kỳ và Tiêu thừa tướng: "Xin chào Thái thượng hoàng, Tiêu thừa tướng."

Tiêu Thế Khanh nhìn chăm chú Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Ngươi đã làm gì vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.