Mặc dù Tề Ngọc Yên phát hiện ra tâm tư của La Xảo Nhi, nhưng không dám nói thẳng, trên mặt không biểu lộ gì, chỉ thản nhiên cười nói: “Cuộc săn bắn này kết thúc rồi, còn học cưỡi ngựa làm gì? Với cả, chúng ta làm tần phi, nên hạn chế tiếp xúc với nam tử khác thì tốt hơn. Bằng không, bất cẩn bị người ta dị nghị, không những hại mình, còn hại người khác, nói không chừng còn liên lụy tới người trong nhà.” Nói xong nhìn La Xảo Nhi sâu xa.
Nghe Tề Ngọc Yên nói, nét mặt của La Xảo Nhi rõ ràng cứng lại. Nàng kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, cảm giác trong lời nói của Tề Ngọc Yên có ý tứ khác. Nàng cắn môi, sau đó cố nặn ra một nụ cười với Tề Ngọc Yên, nói: “Tề tỷ tỷ nói đúng, muội nhớ rồi.”
Nghe La Xảo Nhi nói vậy, Tề Ngọc Yên hơi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nếu La Xảo Nhi đã thông suốt hơn, nàng cũng không cần nói thêm gì nữa, đứng dậy, kéo tay La Xảo Nhi, mỉm cười nói: “Vậy giờ La tiểu nghi kể vài chuyện hay ho các người gặp được cho tỷ đi.”
“Ừm.” La Xảo Nhi nhanh nhẹn gật đầu, rồi kể về chuyến đi săn bắn của họ.
Dù sao La Xảo Nhi còn nhỏ tuổi, nhắc tới chuyện xảy ra khi đi săn bắn, liền thao thao bất tuyệt.
Tề Ngọc Yên vừa nghe La Xảo Nhi kể, vừa chú ý quan sát vẻ mặt của nàng ấy. Thấy nàng ấy dường như vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi những lời vừa rồi của mình, mới yên tâm hơn chút. Nàng chỉ hi vọng thời gian chưa lâu, cảm tình của La Xảo Nhi dành cho Chung Dục chưa sâu, nếu không, giữ lại trong mình chỉ có khổ đau mà thôi.
Hai người đang trò chuyện rôm rả, lúc này, có cung nữ tiến đến bẩm báo Chu Nguyên cầu kiến Tề Ngọc Yên.
Nghe mấy lời này, Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Kỳ lạ, có chuyện gì gấp lắm ư? Bằng không, sao Chu Nguyên phải chạy tới tận phòng của La Xảo Nhi để tìm mình?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Tề Ngọc Yên, La Xảo Nhi vội nói: “Tề tỷ tỷ, gọi Chu Nguyên tiến vào, chẳng phải sẽ biết chuyện gì xảy ra sao?”
Tề Ngọc Yên gật đầu, nói: “Truyền Chu Nguyên vào.”
“Dạ.” Cung nữ đến truyền lời lên tiếng, rồi lui xuống.
Rất nhanh, Chu Nguyên xách một giỏ trúc nhỏ vào phòng, hành lễ với Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi: “Tiểu nhân gặp qua La tiểu nghi, Tề quý nhân ạ.”
“Chu Nguyên, ngươi tìm Tề quý nhân có chuyện gì?” La Xảo Nhi hỏi.
Chu Nguyên cười nói: “Tiểu nhân phụng mệnh Hoàng thượng, đến tặng lễ vật cho Tề quý nhân ạ.”
Tề Ngọc Yên sửng sốt: “Lễ vật gì vậy?”
Chu Nguyên cười híp mắt nói: “Lễ vật nằm trong giỏ này, mời Tề quý nhân xem ạ.” Nói xong cung kính dâng giỏ lên, sau đó lui sang một bên.
Tề Ngọc Yên nghi hoặc nhận giỏ trúc, mở nắp ra nhìn vào thì thấy một con thỏ hoang vàng xám nằm bên trong giỏ. Sau khi nắp giỏ trúc được mở, trong giỏ sáng bừng, nó cũng cảm nhận được động tĩnh, thân thể hơi run rẩy, hơi dịch người bên trong giỏ rồi lại nằm im.
Nhìn bé thỏ đáng yêu này, lòng Tề Ngọc Yên chợt mềm nhũn. Nhịn không được vươn tay ra, vuốt ve đầu nó. Nhưng tay vừa chạm vào trán bé con, nó tựa hồ kinh ngạc đôi chút rồi chạy toán loạn trong giỏ.
Tề Ngọc Yên vừa vuốt ve lông trên người nó, vừa nhẹ nhàng an ủi, trong miệng thì thầm: “Đừng sợ, bé ngoan, ta không làm đau em đâu.”
Bé thỏ như nghe hiểu lời của Tề Ngọc Yên, dần dần bình ổn lại, để mặc cho Tề Ngọc Yên vuốt ve trán của nó, cũng không nhúc nhích.
La Xảo Nhi lại gần nhìn thấy, kinh ngạc hô lên: “Hóa ra là bé thỏ này, Hoàng thượng bắt về là để tặng Tề tỷ tỷ à.”
“La tiểu nghi từng nhìn thấy bé thỏ này rồi ư?” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn La Xảo Nhi.
“Vâng.” La Xảo Nhi gật đầu nói: “Hôm qua trên đường săn thú trở về theo Hoàng thượng, Dự vương phát hiện ra con thỏ này, bắt tên chuẩn bị bắn chết nó, lại bị Hoàng thượng cản lại. Sau đó Hoàng thượng cưỡi ngựa tự mình đuổi theo một lúc, mới bắt được bé thỏ này, dường như rất thích bé thỏ này, còn sai người chăm nó. Hóa ra, Hoàng thượng vất vả bắt nó là để tặng cho Tề tỷ tỷ.”
Nói tới đây, La Xảo Nhi toét miệng cười: “Tề tỷ tỷ, muội cảm thấy chuyến đi tới Huyền Tước sơn lần này, có vẻ Hoàng thượng để ý tới tỷ nhiều hơn đó.”
Nghe La Xảo Nhi nói, bàn tay của Tề Ngọc Yên đang vuốt ve bé thỏ khựng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, cười xuề với La Xảo Nhi: “Sao có thể chứ? Bộ dạng tỷ khó coi như vậy, sao lọt vào mắt của Hoàng thượng được?”
La Xảo Nhi không cho là đúng cười: “Nhưng Tề tỷ tỷ có tài nha! Hoàng thượng rất thích chơi cờ cùng với tỷ, nghe tỷ đánh đàn nữa. Với cả, Tề tỷ tỷ là do ngã bệnh mới thành ra vậy, ngày nào đó khỏi bệnh, dung mạo trở về như xưa, lại xinh đẹp như trước đây.”
Tề Ngọc Yên bật cười: “Muội biết trước kia tỷ đẹp à?”
La Xảo Nhi cười ha ha: “Nếu bộ dạng khi xưa của Tề tỷ tỷ khó nhìn, sao Thái hậu có thể chọn tỷ chứ?”
Tề Ngọc Yên cười khẽ nói: “Thái hậu nói, vì Hoàng đế tuyển phi tần, tuyển đức không tuyển mạo.”
La Xảo Nhi lém lỉnh lè lưỡi về phía Tề Ngọc Yên, nói: “Thái hậu còn có câu không nói ra, tốt nhất vừa có đức vừa có mạo.”
Tề Ngọc Yên cười, không hề đáp lại. Ngón tay vuốt nhẹ trán bé thỏ, cảm giác mềm mại, ngứa ngáy, dao động trong tay mình.
Nhìn bé thỏ này, đột nhiên nàng cảm thấy chuyện trên thế gian, luôn có một vài liên kết không thể giải thích được. Kiếp trước, nàng và Lý Cảnh nhờ một con thỏ mà nên duyên, kiếp này, nàng thoát khỏi thỏ con đã kết duyên với Lý Cảnh, chẳng ngờ ông trời lại để Lý Cảnh trả lại cho nàng một con thỏ. Chẳng lẽ có vài chuyện, thật sự không thể tránh khỏi ư? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút bất an mờ hồ.
Tối đến, bên trong Tể Thế An điện vô cùng náo nhiệt.
Lý Cảnh mở tiệc chiêu đãi quần thần cùng đi săn bắn lần này tại đây, sau tối nay, buổi đi săn bắn kết thúc, mọi người lại sửa soạn vài ngày rồi trở về kinh thành. Cho nên, tối nay quân thần đều buông xuống lễ tiết ngày thường, thỏa chí no say.
Đương nhiên, tinh thần sảng khoái này đều nằm trên người các nam nhân trong tiền điện. Còn tại hậu điện, không khí lại yên bình hơn rất nhiều.
La Xảo Nhi và Tề Ngọc Yên ở chính giữa hậu điện, ăn uống cùng với một vài nữ quyến đi theo các quần thần. Các nữ nhân, chỉ nhấm nháp qua loa, mặc dù không khí không sôi động như trong tiền điện, nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Tề Ngọc Yên sống ở Mi Dương từ nhỏ, sau khi lớn lên cũng chưa từng tham gia vào các cuộc giao thiệp trong kinh thành, không thân quen nhiều với các nữ quyến. Thêm vào đó vị phân của nàng và La Xảo Nhi tương đối thấp, cũng chỉ có thể hành xử khiêm nhường. Cho nên, sau khi nhóm người ăn được một ít, những người quen biết thì xúm lại thành tốp trò chuyện.
Đợi tới khi tiếng ồn ào bên ngoài tiền điện từ từ lắng xuống, các vị phu nhân cũng dần dần cáo từ, rất nhanh, trong điện chỉ còn lại hai người là La Xảo Nhi và Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên mỉm cười nói với La Xảo Nhi: “La tiểu nghi, chúng mình trở về nghỉ ngơi thôi.”
La Xảo Nhi kéo tay Tề Ngọc Yên, trả lời: “Được ạ, Tề tỷ tỷ.”
Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau đi về phía cửa điện. Vừa ra cửa, liền nhìn thấy Lý Cảnh và Lý Chương đang đứng trước điện nói cái gì đó. Nghe thấy tiếng động, hai người Lý Cảnh xoay đầu lại, vừa thấy Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi đứng trước cung điện, Lý Cảnh vẫy tay với hai người, cười nói: “Tề quý nhân, La tiểu nghi, các ngươi chưa đi hả? Mau lại đây!”
Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi vội vàng bước lên trước làm lễ với Lý Cảnh và Lý Chương.
Lý Chương cười nói: “Hôm nay Hoàng huynh hăng hái quá mức, uống vô tư lự, chắc ngà say rồi, các ngươi mau khuyên Hoàng huynh trở về nghỉ ngơi đi.”
Lý Cảnh kéo cánh tay của Lý Chương, nói: “Hôm nay trong lòng Trẫm đang rất là vui, không muốn nghỉ. Lục đệ, đệ theo Trẫm về Duyên Khánh điện làm ván cờ nhé?”
Lý Chương lắc đầu, nói: “Hoàng huynh, hôm nay săn thú trở về, quả thật thần đệ có hơi mệt, thật sự chịu không nổi, ngày mai chúng ta hẵng chơi cờ có được không?” Nói xong ánh mắt của y liếc sang Tề Ngọc Yên, chớp mắt, mỉm cười nói: “Nếu như Hoàng huynh thực sự muốn chơi cờ, gọi Tề quý nhân bồi huynh là được, Nếu như chơi cờ mệt, hai người có thể lên giường nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.” Dứt lời, y cười vang, nụ cười kia nhìn qua có chút xấu xa.
Nghe Lý Chương nói, Tề Ngọc Yên bỗng cảm thấy hai bên tai nóng bừng, vội nói: “Chơi cờ giờ này thật sự có hơi lâu đó. Hoàng thượng ra ngoài đã nhiều ngày, thân thể cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm vẫn tốt hơn.”
La Xảo Nhi cũng hùa nói: “Hoàng thượng đánh cờ với Tề tỷ tỷ, thật khó phân cao thấp, nếu bây giờ mới bắt đầu chơi, sợ rằng đến sáng mai mới kết thúc được. Trong người Tề tỷ tỷ còn mang bệnh, không chịu nổi giày vò vậy đâu.”
Lý Cảnh giật mình, hồi lâu mới khẽ than một tiếng, rầu rĩ nói: “Vậy các ngươi về nghỉ sớm đi.” Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Tề Ngọc Yên, nói: “Trẫm vẫn chưa thấy buồn ngủ, hay là đi cùng với Tề quý nhân một đoạn, đưa ngươi về Vĩnh Huy điện.”
Tề Ngọc Yên hơi run sợ, lập tức trả lời: “Vĩnh Huy điện của tần thiếp không xa lắm, tự tần thiếp trở về là được rồi. La tiểu nghi lại ở hơi xa. Chi bằng Hoàng thượng đưa La tiểu nghi về đi.”
La Xảo Nhi vừa nghe, vội vã xua tay nói: “Không cần đâu ạ, tần thiếp không dám làm phiền Hoàng thượng đại giá, tự tần thiếp về cũng được.” Nói xong nàng nhanh chóng hành lễ: “Vậy tần thiếp xin cáo lui.” Sau đó chạy trốn như thỏ nhỏ.
Thấy La Xảo Nhi bày ra bộ dạng e sợ trốn tránh với Lý Cảnh, trong lòng Tề Ngọc Yên “bịch” một tiếng. Nàng biết, hiện giờ La Xảo Nhi cư xử như vậy với Lý Cảnh, là vì trong lòng nàng ấy đã có người khác. Chỉ hi vọng nàng ấy nghe lọt những lời nhắc nhở của mình, sớm dừng cương trước bờ vực.
Lý Chương thấy La Xảo Nhi rút lui, sợ mình lại bị Lý Cảnh tóm lấy, vội hành lễ, cũng cáo lui đi mất.
Bây giờ chỉ còn lại hai người Tề Ngọc Yên, đương nhiên nàng không thể trốn, đành miễn cưỡng cười với Lý Cảnh, nói: “Tần thiếp cùng đi với Hoàng thượng một đoạn vậy.”
“Ừ.” Lý Cảnh tươi cười, dường như vô cùng dịu dàng.
Hôm nay, trăng tròn sáng rõ. Hai người một trước một sau, đi xuyên qua mùi hương hoa quế thoang thoảng trong vườn, gió nhẹ phất qua, tay áo tung bay theo gió, khiến lòng người thư thái.
Tề Ngọc Yên đứng lại sau Lý Cảnh, nhìn theo ánh mắt hắn về phía chân trời, bên môi nhoẻn lên nụ cười mỉm: “Đúng thế, hôm nay là rằm rồi.”
“Ừ, đã lại tới rằm rồi.” Ánh mắt Lý Cảnh vẫn thả trôi về nơi chân trời xa xăm, một lúc sau, hắn thản nhiên cười nói: “Cũng vào một đêm trăng tròn như vậy, ta gặp được nữ tử mà ta ngày đêm khổ cực kiếm tìm kia.”
Nghe Lý Cảnh nói, tim Tề Ngọc Yên, bất chợt nảy lên một cái.
Nàng ngây ngốc nhìn bóng lưng Lý Cảnh, sau một lúc, mới nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng nói, chính là nữ tử đã làm người nhất kiến chung tình kia ư.”
Thân thể Lý Cảnh khẽ động đậy, nhưng không lên tiếng. Một hồi sau mới nghe tiếng hắn thở dài: “Ừm.” Ngừng một lát, hắn nói tiếp: “Chẳng qua, ta cảm thấy cả đời này e rằng sẽ không bao giờ tìm được nàng nữa.” Giọng nói bị đè nén, trong màn đêm, tăng thêm vài phần đau buồn.
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên vặn chặt chiếc khăn lụa đang cầm trong tay, ngón tay nhói nhói.