Năm đó, sau khi Hoàng đế Nguyên Long có được Hứa quý phi, từ đấy trong mắt không còn ai khác, độc sủng một mình nàng.
Hai năm sau, Hứa quý phi sinh cho Hoàng đế Nguyên Long một hoàng tử, đặt tên là Lý Tranh. Yêu ai yêu cả đường đi, Hoàng đế Nguyên Long càng yêu thương Lý Tranh hơn. Tiêu Thái hậu cảm giác nếu Lý Tranh lớn thêm chút nữa, e rằng vị trí thái tử của Lý Cảnh khó giữ vững. Lại không ngờ Lý Tranh phúc mỏng, chưa đầy ba tuổi đã chết yểu. Hứa quý phi nhớ con đến phát điên, chưa tới nửa năm cũng liền hương tiêu ngọc vẫn.
Sau khi Hứa quý phi mất, Hoàng đế Nguyên Long đau khổ, một tháng không thượng triều. Về sau, ông ta tin vào lời của một đạo nhân, nói rằng tình duyên giữa ông và Hứa quý phi chưa dứt, hiện tại Hứa quý phi đã đi chuyển thế đầu thai, hai mươi năm sau vẫn sẽ trở về gặp lại ông, lúc ấy ông mới có ý chí muốn sống. Vì để duy trì dung mạo trẻ trung để gặp lại Hứa quý phi sau khi chuyển thế, Nguyên Long đế còn gọi thuật sĩ trong cung đến luyện đan dược trường sinh bất lão, ăn thứ tiên đan này hằng ngày. Ngoài ý muốn, chưa thấy trẻ mãi không già đâu, ông ta lại chết bất thình lình.
Lúc Tiêu Thái hậu chạy tới phòng luyện đan, trông thấy thi thể Nguyên Long Đế, phát hiện cả người ông ta đều là màu xanh đen, trong miệng mũi còn chảy ra máu đen, thì biết được rằng hóa ra ông uống nhầm đan dược có độc, trúng độc bỏ mình.
Hoàng đế Nguyên Long qua đời, bản thân được giải thoát, nhưng lại ném một đống cục diện rối rắm cho Tiêu Thái hậu cùng Lý Cảnh chưa đầy mười ba tuổi.
Khi đó Tiêu Thái hậu đớn đau muôn vàn, thậm chí còn nghĩ tới việc đập đầu chết trước quan tài của Nguyên Long đế. Nhưng nhìn nhi tử nhỏ tuổi trơ trọi một mình, bà vẫn không thể nào hạ quyết tâm.
Bà dứt khoát quyết định, giết hết lũ đạo nhân và thuật sĩ đã hại chết trượng phu của mình. Sau đó dùng thủ đoạn mạnh chỉnh đốn triều cương, trợ giúp nhi tử ổn định vững vàng trong triều.
Tiêu Thái hậu hiểu rõ, năm đó sở dĩ mình có thể thuận lợi giúp đỡ Lý Cảnh ổn định lại thế cục như vậy, ngoại trừ một nhóm cựu thần tướng tá trung thành, thế lực từ phía nhà mẹ đẻ cũng ảnh hưởng rất lớn. Cho nên, bà mới biết rõ Lý Cảnh không thích Trịnh Chước, vẫn ép hắn cưới Trịnh Chước, lập nàng ta làm Hoàng hậu. Bà làm như vậy, chính là muốn trong tâm tưởng phía bên nhà mẹ đẻ hiểu được rằng, bà và nhi tử Lý Cảnh không phải là loại qua cầu rút ván.
Kỳ thật trong lòng bà biết rõ Lý Cảnh và Trịnh Chước thành hôn đã được ba năm, nhưng hắn không hề chạm vào Trịnh Chước. Sau này bà phát hiện, tất cả người hầu hạ trong cung của Lý Cảnh đều là thái giám, cung nữ không thể tiếp cận lại gần hắn, bà rất lo lắng, thậm chí nghi ngờ đứa con này của mình liệu có phải mê Long Dương* hay không. Mãi đến khi bà tuyển cho hắn bốn tần phi, hắn đều sủng hạnh hết, bà mới yên lòng.
(Long Dương: từ tích Long Dương Quân, ám chỉ mối tình đồng tính.)
Nhưng hiện giờ, Lý Cảnh sủng ái Tề Ngọc Yên như thế, bà mới hiểu được, không phải hắn không thích nữ sắc, chẳng qua hắn chưa gặp được người khiến hắn say mê mà thôi.
Giờ đây cảm giác Lý Cảnh đối với Tề Ngọc Yên, theo góc nhìn của Tiêu Thái hậu, thật sự rất giống phụ thân của hắn đối với Hứa quý phi. Năm đó sau khi Hứa quý phi ra đi, bà tới vấn an Hoàng đế Nguyên Long, ông tựa như một cái xác không hồn nằm trên giường, trên mặt là biểu tình không còn gì để mất, khiến cho tới giờ bà nhớ lại, vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bà không muốn nhi tử của mình lại giống như phụ thân của hắn, đặt toàn bộ tấm lòng lên người một nữ nhân. Nếu Tề Ngọc Yên xảy ra chuyện gì, nếu Lý Cảnh cũng giống như phụ thân hắn, bà cảm thấy, chuyện này đối với bà mà nói mới thật sự là cả trời sụp đổ. Cho nên, bà không muốn hắn có tình cảm sâu nặng với nàng.
Bà cũng thương cho đứa cháu ngoại Trịnh Chước. Năm đó bà cũng từng bị trượng phu thờ ơ, nên bà có thể hiểu được nỗi đau trong lòng của Trịnh Chước. Nhưng năm đó ít ra bà còn có nhi tử để dựa vào, còn Trịnh Chước lại không có gì cả. Bà không biết được sau khi mình chết, Trịnh Chước sẽ bị đối xử ra sao nữa? Nghĩ đến đây, bà liền cảm thấy một cơn lạnh lẽo ập tới.
Mặc dù Tề Ngọc Yên cũng do tự mình tuyển giúp nhi tử, nhưng trong lòng bà, nàng ta đương nhiên thấp kém hơn cháu gái ngoại ruột của mình. Nhân lúc bây giờ Lý Cảnh và Tề Ngọc Yên bên nhau chưa lâu, cảm tình vẫn chưa sâu đậm, người làm mẹ như bà nên làm chút chuyện.
Nghĩ đến đây, bà nhìn Trịnh Chước bên cạnh, nói: “Con cũng đừng chỉ biết khóc lóc, khóc cũng chẳng đưa Hoàng đế tới được, không bằng nghĩ cách để nó tách Tề Ngọc Yên ra.”
Nghe vậy, Trịnh Hoàng hậu vội thu hồi nước mắt, nhìn Tiêu Thái hậu, hỏi: “Mẫu hậu, bây giờ Hoàng thượng sủng ái Tề Ngọc Yên như thế. Phải làm thế nào mới khiến Hoàng thượng cách xa cô ta?”
Tiêu thái hậu nói: “Giờ, Cảnh nhi chuyên sủng một mình Tề Ngọc Yên, hiện tại bước đầu tiên con phải làm, chính là phải nghĩ ra biện pháp phá vỡ việc chuyên sủng của Tề Ngọc Yên.”
“Phá bằng cách nào ạ?” Trịnh Hoàng hậu hỏi.
“Trong ba tần phi, con chọn ra một người làm đồng minh, ra sức bồi đắp, lợi dụng cô ta tới chia rẽ tình cảm Cảnh nhi dành cho Tề Ngọc Yên, như vậy con mới có cơ hội.” Tiêu Thái hậu giải thích.
“Ý mẫu hậu là, muốn để nữ nhân khác tới tiếp cận Hoàng thượng?” Trịnh Hoàng hậu vừa nghe, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
“Con có bản lĩnh dẫn Hoàng đế vào phòng con được không?” Tiêu Thái hậu cười lạnh.
Trịnh Hoàng hậu cứng mặt, không lên tiếng.
Tiêu Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Nếu tự mình không làm được việc, tất nhiên phải dựa vào người khác rồi.”
“Vậy con thấy trong ba người Lương Tử Vân, Phan Dửu Quân, La Xảo Nhi, ai thích hợp?” Tiêu Thái hậu lại hỏi.
Trịnh Hoàng hậu do dự một chút, nói: “La Xảo Nhi ạ.”
“Tại sao?” Tiêu Thái hậu nhướn mày.
Trịnh Hoàng hậu đáp: “Hồi trước người Hoàng thượng chọn thị tẩm đầu tiên là La Xảo Nhi, con đoán là Hoàng Thượng hơi hơi thích cô ta. Bằng không, sao chàng lại chọn cô ta?” Lúc Hoàng đế chọn La Xảo Nhi, nàng đau lòng cả đêm.
“La Xảo Nhi không phù hợp.” Tiêu Thái hậu lắc đầu: “Theo ta được biết, nữ tử này tâm tư quá mức đơn thuần, không giỏi mưu lược hậu cung, hơn nữa hình như không thật sự muốn tranh sủng. Với cả cô nàng rất thân thiết với Tề Ngọc Yên, nhất định sẽ không toàn tâm toàn ý đối phó Tề Ngọc Yên cùng với con đâu.”
“Vậy Lương Tử Vân thì sao? Thân phận cô ta là hiển quý nhất, nhà đằng ngoại có thể có ích.” Trịnh Hoàng hậu còn nói thêm, “Còn có, cô ta có xích mích với Tề Ngọc Yên.”
Tiêu Thái hậu lại lắc đầu nói: “Cô ta không có chút tâm cơ nào, vui giận hiện hết lên mặt, hơn nữa tầm nhìn quá hạn hẹp, là người kiêu căng ngạo mạn, Cảnh nhi sẽ không thích cô ta.”
“Vậy, chẳng lẽ mẫu hậu muốn nhi thần kết minh với Phan Dửu Quân?” Trịnh Hoàng hậu hỏi. Từ sâu trong lòng nàng, kỳ thật cũng không hi vọng là Phan Dửu Quân, vẻ đẹp của cô ta quá xuất chúng. Nàng sợ Lý Cảnh rời khỏi ôn nhu hương của Tề Ngọc Yên, lại rơi vào mĩ nhân cốc của Phan Dửu Quân.
Tiêu Thái hậu gật đầu, nói: “Ở trong cung này, quả thật chỉ có mình Phan Dửu Quân có thể kết minh với con. Thứ nhất, cô ta không hờ hững với việc tranh sủng như La Xảo Nhi, lúc trước cô ta đánh đàn tính thu hút sự chú ý của Cảnh nhi tại hồ Ức Xuân là có thể biết được tâm tư của cô ta. Tiếp đó, cô ta có tâm cơ, thạo mưu đồ, hơn nữa nhẫn nhịn được, có thể để chúng ta lợi dụng.”
“Vậy tiếp theo nhi thần cần phải làm gì? Mong mẫu hậu chỉ rõ.” Trịnh Chước nói.
Tiêu Thái hậu tạm ngưng giây lát rồi nói: “Mấy ngày này con cứ lôi kéo của Phan Dửu Quân trước, đạt được sự ăn ý với cô ta, xây dựng đồng minh, sau đó tìm cơ hội để cô ta tiếp cận Cảnh nhi, bỏ ra tình thương, thu được niềm vui.”
“Thế phải làm sao mới có được sự vui vẻ của Hoàng Thượng?” Trịnh Chước nóng vội hỏi. Đây là câu hỏi luôn quẩn quanh vây khốn trong lòng nàng nhiều năm, nàng không hiểu Tề Ngọc Yên đã dùng cách gì mà khiến Lý Cảnh yêu thích đến vậy, nhưng nếu như Phan Dửu Quân có thể giành được sự vui sướng từ Lý Cảnh, liệu bản thân cũng có thể làm được chăng?
“Trước tiên con cứ lôi kéo Phan Dửu Quân đã.” Tiêu Thái hậu nói: “Chuyện về sau để sau bàn tiếp.”
“Dạ.” Trịnh Chước đành phải gật đầu đáp ứng.
Ngày hôm sau, sau khi chúng tần phi tiến đến thỉnh an, lúc đang chuẩn bị cáo lui, đột nhiên Trịnh Chước gọi Phan Dửu Quân lại, nói rằng lần trước Phan Dửu Quân đưa tới mẫu thêu rất đẹp, chỉ là có vài kiểu kim nàng không hiểu rõ lắm, bảo Phan Dửu quân tới hậu điện giải thích cho nàng.
Tất nhiên Phan Dửu Quân đồng ý, hai người vừa nói vừa cười vào hậu điện.
Về sau, lúc đi thỉnh an, mọi người ngay lập tức phát hiện, quan hệ giữa Trịnh Hoàng hậu và Phan Dửu Quân có vẻ thân thiết hơn lên nhiều.
Chớp mắt đã tới mùng một tháng chạp.
Theo quy củ, chỉ có Hoàng đế và Hoàng hậu mới được phép đi thỉnh an Thái hậu, những người còn lại không có tư cách gặp Thái hậu. Nhưng ngày đầu tiên mỗi tháng, dưới sự dẫn dắt của Hoàng hậu, tần phi các cung tụ hội lại tiến tới thỉnh an Thái hậu. Bởi vậy, ngày đầu tiên này, tần phi các cung không cần tới Khôn Dương cung, mà sáng sớm đã ở ngoài Nhân Thọ cung, chờ Hoàng hậu tới rồi cũng nhau tiến vào trong cung thỉnh an Thái hậu.
Bởi vì Tề Ngọc Yên nhớ việc tới thỉnh an Thái Hậu ngày hôm đó, tỉnh giấc vô cùng sớm. Lý Cảnh rời giường thì nàng cũng dậy theo.
Lý Cảnh chuẩn bị xong xuôi, trước khi ra ngoài còn quay về phòng để ngắm nàng. Không ngờ nàng đã thức dậy mặc xong xiêm y.
Hắn hơi bất ngờ: “Ngọc Yên, sao không ngủ thêm một lúc nữa?”
“Hôm nay phải đi thỉnh an Thái hậu, tần thiếp muốn đến sớm chờ ở ngoài Nhân Thọ cung. Nhỡ đâu thiếp tới trễ, Hoàng hậu và mọi người vào hết rồi sẽ không hay.” Hiện giờ nàng phải cẩn thận mọi chuyện, sợ bị Hoàng hậu bắt lỗi.
“Trời lạnh vầy, nàng qua sớm thế, phải đợi bên ngoài bao lâu, bị lạnh thì làm sao?” Lông mày hắn chau lên, bước về phía nàng.
“Không sao cả.” Tề Ngọc Yên cười nói, “Tần thiếp mặc dày chút là được mà.”
Hắn vòng chặt eo nàng, ôm nàng vào lòng, thì thầm bên tai nàng: “Dù sao ta cũng phải tới thỉnh an mẫu hậu, hay là nàng đi cùng ta. Thỉnh an xong nàng trở về luôn, đỡ phải hứng gió lạnh bên ngoài.”
“Tuyệt đối không được.” Nàng vội vã nói: “Hiện tại tần thiếp có thể ngày ngày bầu bạn bên vua, đã đủ gây chú ý rồi, không biết có bao nhiêu người đang chờ xem tần thiếp ỷ vào thánh sủng mà làm ra chuyện vượt khuôn phép đây. Giờ bảo tần thiếp gạt Hoàng hậu sang một bên, theo Hoàng thượng đi gặp Thái hậu, chỉ sợ cứ như vậy, càng thêm người hận tần thiếp. Hoàng thượng, chàng bảo sau này tần thiếp sống sao với các nàng ấy trong cung?”
“Mọi chuyện đã có ta, nàng sợ gì?” Hắn cười nói.
Nàng thở dài thườn thượt, nói: “Mặc dù Hoàng thượng sẽ bảo vệ tần thiếp, nhưng dù sao trên Hoàng thượng vẫn còn Thái hậu. Nếu tần thiếp đi cùng Hoàng thượng tới, chọc giận Thái hậu, sẽ không tốt. Tần thiếp cũng không muốn mẹ con chàng vì thiếp mà tranh cãi.”
Kiếp trước chính vì Tề Ngọc Yên mà Thái hậu và Lý Cảnh nhiều lần tranh cãi. Sau khi Trịnh Chước mất, Tiêu Thái hậu càng giận chó đánh mèo với Lý Cảnh và Tề Ngọc Yên, không màng tới lời cầu xin của Lý Cảnh, nhất quyết dời tới hành cung Lộc Sơn. Từ đó hai mẹ con, ngay cả mặt mũi cũng khó gặp được.
“Nếu nàng đã lo lắng thế, vậy tự mình đi nhé.” Hắn hôn lên trán nàng, còn nói thêm, “Cầm theo lô, đừng để bị lạnh.”
“Ừm.” Nàng tựa vào ngực hắn, một trận ấm áp dâng lên trong lòng.
“Vậy ta đi đây.” Hắn dịu dàng nói.
“Hoàng thượng.” Nàng chợt nhớ ra gì đó, nói, “Ngày nào tần thiếp cũng ở tại Càn Dương cung, vẫn hơi vượt quá khuôn phép. Ừm, nếu Hoàng thượng không cần tần thiếp hầu hạ, buổi tối tần thiếp có thể trở về Trọng Hoa cung nghỉ ngơi không ạ?” Nhiều ngày nay, nhu cầu của Lý Cảnh không nhiều như mấy ngày trước, nhưng dù buổi tối không cần, hắn cũng không cho nàng rời khỏi hắn.
“Không có ta sưởi ấm tay chân cho nàng, nàng có ngủ ngon được không?” Hắn cười hỏi.
“Bên trong Trọng Hoa cung cũng có địa long, huống hồ tần thiếp còn có tích nô mà.” Nàng đáp.
“Tích nô đốt lâu cũng lạnh, sao bì được với ta, có thể sưởi ấm nàng cả đêm nhé.” Hắn chọc mũi nàng.
“Hoàng thượng!” Nàng che cái mũi hơi đau đau, hờn giọng: “Nhưng ngày nào Hoàng thượng cũng bị tần thiếp chiếm giữ, những tỷ muội khác sẽ ghen ghét tần thiếp.”
“Cứ coi như nàng không ở Càn Dương cung tùy giá, ta cũng sẽ không tìm mấy nàng.” Hắn kéo khóe miệng.
Lời này nàng tin. Kiếp trước trước khi nàng tiến vào lãnh cung, quả thật chàng chỉ có mỗi mình nàng. Chỉ là sau khi nàng vào lãnh cung, chàng lại có Phan Dửu Quân bầu bạn.