Ở quán café gặp lại kim chủ trước kia cùng với tân hoan của hắn, cảm giác là gì? Lâm Mặc chỉ cảm thấy bản thân thực sự rất xấu hổ.
Quán café này cũng không phải là hội quán cao cấp gì, xác thực bài trí vô cùng hữu tình, Lâm Mặc lần đầu tiên tới liền đã yêu thích nơi này. Khi đó cậu mới cùng ở chung một chỗ với Sở Diễm không bao lâu, kim chủ đại nhân vì muốn tạo niềm vui cho tân hoan là cậu, liền dẫn cậu tới đây để tiêu phí thời gian.
Hiện giờ kim chủ đại nhân vẫn như trước vì lấy lòng tân hoan, chẳng qua tân hoan đã thay đổi người. Hoàn hảo gặp lại người cũ là cậu, bằng không thực sự cũng rất xấu hổ.
Lâm Mặc theo bản năng hướng về phía sopha co rút lại, nghĩ muốn giả bộ không phát hiện ra, bất đắc dĩ là Sở Diễm quá mức nhạy bén, lập tức bắt giữ được tầm mắt của cậu. Ánh mắt chạm nhau, hai người đều sửng sốt.
Tuy rằng đã cùng Sở Diễm cắt đứt quan hệ, nhưng mà hai người là hảo tụ hảo tán, cấp cho Lâm Mặc một trăm lá gan thì cậu cũng không dám cùng Sở Diễm xé rách da mặt. Không nói tới thân phận của Sở Diễm, chỉ riêng việc hắn là chủ tịch của công ty mà Lâm Mặc đang ký kết hợp đồng, là người lãnh đạo trực tiếp của thủ trưởng, đắc tội với hắn, Lâm Mặc cũng đừng nghĩ có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí.
Nếu tránh không khỏi, Lâm Mặc đành phải đứng dậy, kiên trì bước tới chào hỏi: “Sở tổng, thực có duyên.”
Sở Diễm gật gật đầu, mà nam hài ngồi bên cạnh hắn lại thập phần nhiệt tình, cười nói: “Vị này chính là Lâm Mặc tiền bối đi, tôi đã xem qua tác phẩm của anh, về sau hi vọng có thể chỉ giáo cho tôi nhiều hơn.”
“Làm sao có thể, làm sao có thể, là học tập lẫn nhau đi.” Lâm Mặc cảm thấy xấu hổ. Bản thân mình xuất đạo đã năm năm, vậy mà vẫn chỉ bán hồng chứ không tím, khó khăn lắm mới được xem như là một minh tinh nhỏ nhị tuyến. Mà nam hài Diệp Thanh có khuôn mặt tinh xảo ngồi bên cạnh Sở Diễm này, xuất đạo mới chỉ gần một năm, nhưng mà bởi vì một bộ phim thần tượng liền nổi tiếng, trở thành một người trong hàng ngũ tiểu sinh đang hồng. Thực sự là người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném.
* xuất đạo: tức là ra mắt, debut
* bán hồng, hồng, tử, đỏ tía: ý chỉ mức độ nổi tiếng của một minh tinh, được so sánh theo bậc thang trong suốt, bán hồng, hồng, tím hồng, tím…
* nhị tuyến: ý chỉ là diễn viên / ca sĩ hạng hai, độ nổi tiếng tầm tầm
* người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném: ý chỉ mỗi người có một số mệnh, nếu đi so sánh bản thân với người khác, chỉ tổ càng thêm thất vọng
Cho nên Sở Diễm liền soi mói bới móc, đem không ít hàng cũ bên người ném đi, trong số đó có Lâm Mặc.
Diệp Thanh nhìn lướt qua cái bàn trước mặt của Lâm Mặc, thấy trên mặt bàn có vài quyển kịch bản cùng một tách café đã uống hơn nửa, cười hỏi: “Tiền bối đây là muốn nhận phim mới sao?”
“Là một ít vai diễn nhỏ, tôi xem xem có thích hợp hay không.”
Lâm Mặc nói những lời này thực sự không phải là khiêm tốn, xác thực chỉ là vài vai diễn nhỏ. Một tháng trước, cậu bị Sở Diễm ‘bỏ rơi’, ngày hôm sau liền nhận được thông báo từ công ty, nói rằng người đại diện nguyên bản của cậu bởi vì công tác bận rộn, cho nên không thể tiếp tục đi theo cậu được. Sau đó cậu mới biết, người đại diện của cậu bị điều đi để hầu hạ cái vị trước mặt này.
Người đại diện mà công ty mới phái tới là một người mới tốt nghiệp đại học, nhân mạch không có, lại không có cả kinh nghiệm, vì vậy không lấy được cho Lâm Mặc kịch bản nào tốt. Những kịch bản đó chính là những kịch bản đang được cầm trên tay của Lâm Mặc hiện tại, đa phần đều là dư lại sau khi bị những người khác chọn xong. Đối với người mới có lẽ được xem như là kỳ ngộ, nhưng đối với ngôi sao nhị tuyến có chút danh khí như cậu mà nói, thực sự là có chút keo kiệt.
Sở Diễm đối với tình nhân cũ luôn luôn hào phóng, những tình nhân cũ đi theo Sở Diễm vài tháng, hiện tại cho dù có bị vứt bỏ thì cũng được hắn phủng tới đỏ tía. Lâm Mặc càng nghĩ càng không thể hiểu nổi, bản thân mình là thời điểm nào đã đắc tội qua với vị kim chủ tiền nhiệm này. Đi theo hắn hơn ba năm, kim chủ lại không thèm phủng mình, thời điểm chia tay ngay cả một phần phí chia tay cũng không có, cuối cùng còn bỏ đá xuống giếng đạp cho mình một cước, đem người đại diện của mình điều đi.
* phủng: nâng đỡ
Trong lòng cho dù có oán giận thế nào, Lâm Mặc cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Người khác chỉ biết Sở Diễm hiện tại là một thương nhân thành công, giá trị con người lên tới cả trăm triệu, nhưng mà Lâm Mặc ngẫu nhiên biết được, vị kim chủ tiền nhiệm này của hắn chỉ sợ là có mối quan hệ không nhỏ với hắc đạo. Số tài sản kia chỉ là ở trên phương diện bạch đạo, cũng là một cách để hắn rửa tiền mà thôi. Nếu thực sự đắc tội với hắn, chưa biết chừng sẽ có một ngày nào đó bị người ta xử lý, ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết.
Diệp Thanh không biết quan hệ giữa hai người, còn mời Lâm Mặc cùng ngồi chung với nhau.
Lâm Mặc một mặt cùng Diệp Thanh hàn huyên, mặt khác lại lặng lẽ để ý sắc mặt của kim chủ tiền nhiệm. Sở Diễm không nhìn hai người, chỉ nhìn chằm chằm kịch bản đặt ở trên bàn, lông mày nhíu lại. Lâm Mặc trong lòng nhạy cảm phát hiện, xem chừng bản thân xuất hiện ở đây đã chọc cho vị kim chủ tiền nhiệm này không vui.
Bị bao dưỡng hơn ba năm, Lâm Mặc thứ khác không học được, lại học được mười phần công phu nhìn sắc mặt đoán ý của kim chủ đại nhân. Nếu kim chủ đã không muốn nhìn thấy mình, bản thân liền tuyệt đối không nên ở trước mặt của kim chủ lượn lờ, tránh để cho người ta chướng mắt.
Giả bộ nhìn nhìn thời gian, Lâm Mặc ‘a’ một tiếng, cười cười nói: “Thực không khéo, tôi hôm nay có hẹn với bạn, sắp tới giờ rồi, tôi phải đi đây. Lần sau nếu có dịp thì sẽ mời mọi người ăn cơm.” Dứt lời liền đem kịch bản trên bàn gập lại, chuẩn bị chạy lấy người.
Diệp Thanh còn chưa kịp nói gì, Sở Diễm đã ‘ừ’ một tiếng, xoay người rời đi. Diệp Thanh vội vàng đuổi theo nam nhân đã rời đi, trước khi đi còn vô cùng xin lỗi hướng Lâm Mặc nói: “Ngượng ngùng a, Sở tổng tính tình chính là như vậy, tiền bối ngàn vạn lần đừng để ý.”
Sở Diễm có tính cách thối ra sao, tôi còn không biết ư? Lâm Mặc thầm oán, trên mặt lại vẫn giữ nguyên một mảnh ý cười.
Không thể tiếp tục lưu lại trong quán café, Lâm Mặc thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về căn hộ mà mình đã thuê để tiếp tục đọc kịch bản. Thời điểm đi theo Sở Diễm, cậu cũng không quá được sủng ái, kim chủ chỉ an bài cho cậu một căn hộ ba phòng hai sảnh ở gần công ty, ném cho cậu một thẻ tín dụng, toàn bộ tiền tiêu dùng của cậu đều được sử dụng bằng tấm thẻ kia. Trừ lần đó ra, cũng không cho cậu thêm gì khác.
Thời điểm chia tay, cậu chính là bị thuộc hạ của kim chủ ‘mời’ ra khỏi căn hộ, thẻ tín dụng cũng không thể không biết xấu hổ mà cầm theo.
Tiền tích trữ quay phim vài năm nay, Lâm Mặc sau khi ở trong ngân hàng kiểm tra, liền thấy có trên 100 vạn. Xem qua thì tưởng là không ít, nhưng mà chỉ như vậy thôi thì hoàn toàn không đủ khả năng để mua được một căn hộ ở trong thành phố lớn. Hơn nữa nghệ nhân bình thường chi tiêu cũng rất lớn, cậu nếu thực sự đem hơn 100 vạn này cầm đi mua chỗ ở, về sau phỏng chừng sẽ phải ăn bằng không khí.
Bị bao dưỡng còn có thể thê thảm tới như vậy, chỉ sợ trừ bỏ cậu ra cũng không có mấy ai. Lúc ban đầu Lâm Mặc tiếp nhận một bộ phim cổ trang, diễn vai một nam thứ si tình, bằng vào khuôn mặt tinh xảo cho nên liền hồng một phen, rất có khí thế sẽ trở thành một minh tinh nhất tuyến. Chính là không biết vì cái gì, sau đó người đại diện liền tiếp nhận cho cậu rất ít kịch bản, ngược lại có không ít vai diễn phối hợp trong những bộ phim điện ảnh nổi tiếng được người đại diện tranh thủ cầm tới. Điều này khiến cho Lâm Mặc đã trở thành diễn viên phối hợp với không ít những vị minh tinh tai to mặt lớn.
* nhất tuyến: ý chỉ là diễn viên / ca sĩ hạng một, độ nổi tiếng cao
Lâu ngày, đạo diễn trong vòng cũng hiểu được, Lâm Mặc chỉ nhận điện ảnh, vì thế kịch bản truyền hình cũng không tiếp tục mời Lâm Mặc nữa.
Lâm Mặc cũng từng nghi hoặc qua, người đại diện chỉ nói là vì muốn tốt cho cậu. Quả thực, hiện tại phim truyền hình có rất nhiều bộ là ‘mì ăn liền’, từng bộ từng bộ sạn to tới nhức mắt, chỉ cần bạn có giá trị nhan sắc cao, hành động cùng kỹ thuật diễn gì đó liền trở nên không quan trọng. Đồng thời, một khi qua 30 tuổi, bạn cũng sẽ dần dần bị thay thế khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Điện ảnh thì khác, có biết bao nhiêu diễn viên truyền hình về sau liền chuyển qua trở thành diễn viên điện ảnh, thị đế cùng ảnh đế cấp bậc so sánh với nhau cũng không phải chỉ hơn kém nhau nửa bậc.
* ảnh đế: là người diễn xuất đứng đầu trong mảng phim điện ảnh
* thị đế: là người diễn xuất đứng đầu trong mảng phim truyền hình
Đạo lý thì cậu hiểu rõ, nhưng mà, Lâm Mặc vẫn cảm thấy khổ bức, thù lao trong đó quả thực là kém nhau cũng quá lớn. Một bộ phim truyền hình, cậu cho dù có là diễn viên nhị tuyến cũng có thể kiếm được 1 ~ 200 vạn. Điện ảnh thì khác, trừ bỏ những thiên vương siêu sao có thể kiếm được rất nhiều ra, diễn viên nhất tuyến cũng có thể kiếm được tới vài trăm vạn. Mà loại minh tinh nhỏ diễn vai phụ như cậu, đất diễn không nhiều lắm, một lần nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy được mấy chục vạn. Có khi vì để thực hiện được vai diễn, thậm chí còn phải tự lót thêm tiền cho bản thân.
Trước kia, toàn bộ tiền tiêu dùng đều do Sở Diễm gánh vác, Lâm Mặc đối với tiền tài hoàn toàn không có khái niệm gì cả. Đối với loại diễn viên xuất thân bình dân giống như cậu mà nói, mấy vạn hay mấy trăm vạn đều là rất nhiều tiền. Hiện giờ thoát ly khỏi Sở Diễm, cậu mới sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là không đủ tiền dùng.
Người đại diện mới chọn cho cậu mấy vai diễn cũng không có gì đặc sắc, cho dù cậu không nhận, tìm vài người mới xuất đạo tới để diễn cũng không có gì khác biệt. Chỉ là có một bộ khá đặc biệt.
Đây là một bộ phim nói về cảnh sát tội phạm, nội dung kể về một vị cảnh sát tiến vào trong tổ chức hắc bang để nằm vùng, cuối cùng thu được chứng cớ, phá hủy được tổ chức hắc bang. Tổ phim muốn mời cậu diễn vai nam thứ, là con nuôi của lão đại hắc bang, nam thứ này một mặt hoài nghi thân phận của nam chủ, một mặt lại bị phong cách cùng hành xử của nam chủ thuyết phục. Trong quá trình vài lần sống mái chiến đấu với thế lực đối địch, hai người phối hợp với nhau, hoàn mỹ không tỳ vết.
Cuối cùng, nam chủ đánh gục lão đại hắc bang, nam thứ nhận tội đền tội, cố gắng cải tạo, một lần nữa làm người, vì xây dựng chủ nghĩa xã hội mà làm nên cống hiến.
Lâm Mặc: “…”
Cái thể loại ‘ta thích nhìn ngươi chán ghét ta, lại không thể không cùng ta đi xây dựng bản sắc chủ nghĩa xã hội Trung Quốc’ này là chuyện gì vậy a (╯‵□′)╯︵┻━┻
Bộ phim này bất luận là đạo diễn hay là người sản xuất, đều có chút danh khí trong vòng. Kinh phí đầu tư điện ảnh cũng không hề ít, đầu tư lớn nhất chính là một công ty dưới danh nghĩa của Sở Diễm.
Sở dĩ không ai nhận, trừ bỏ kết cục rất hố cha ra, nguyên nhân lớn nhất chính là đạo diễn đã điều động nội bộ một diễn viên tới để làm nam chủ. Nghe nói người mới này giữa chừng đổi nghề, không biết có hậu trường gì, trực tiếp được đưa tới tổ phim. Mời một minh tinh có chút danh khí còn tốt, nếu làm phối hợp diễn cho người mới, sẽ khiến cho bản thân hạ thấp giá trị con người. Nhưng mà một bộ phim điện ảnh như vậy, nếu toàn bộ đều là người mới, phiêu lưu quá lớn, phòng bán vé rất có thể sẽ trở thành thảm họa. Dù sao cũng phải có một hai gương mặt đã quen thuộc với công chúng.
Cuối cùng, một kịch bản không tồi như vậy liền rơi xuống tay của Lâm Mặc.
Lâm Mặc thực sự thích vai diễn này, không nói tới kết cục, vai diễn nam thứ này coi như là một nhân vật khá có đặc sắc. Cùng nam chủ vừa là địch lại vừa là bạn, tuy rằng thái độ làm người tàn nhẫn, lại coi trọng tình nghĩa huynh đệ.
Lâm Mặc đầu tiên là liên hệ với đạo diễn, tỏ vẻ bản thân muốn tiếp nhận vai diễn nam thứ này. Đạo diễn nghe xong liền vô cùng cao hứng, ông từng hợp tác qua với Lâm Mặc. Lâm Mặc vị diễn viễn này, diện mạo xuất chúng, kỹ thuật diễn cũng không tồi, hơn nữa có thể chịu được khổ, quan trọng nhất chính là tính tình tốt. Không được hoàn mỹ chính là vai diễn nam thứ này là một người có tính cách rất tàn nhẫn, không biết Lâm Mặc có thể hay không khống chế được.
Sau khi Lâm Mặc thông qua đạo diễn liền cùng biên kịch liên lạc, uyển chuyển đề cập tới kết cục, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hợp lại một câu —– cầu xin đi chết a! Chết thế nào cũng được, bất luận là tự sát hay là bị bắn chết, cho dù có là uống nước bị sặc chết cũng không thành vấn đề. Dù sao so với cái kết đi xây dựng chủ nghĩa xã hội gì đó còn đỡ hơn.
Biên kịch cũng dở khóc dở cười, kịch bản này là do anh ta tìm linh cảm dựa theo một cuốn tiểu thuyết trên mạng internet để viết ra. Nguyên tác viết rằng nam chủ cùng nam thứ chính là tương ái tương sát, trải qua một loạt những chuyện cẩu huyết, nam chủ hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra nam thứ mới là quan trọng nhất. Sau đó nam chủ rời khỏi cảnh cục, nam thứ rời khỏi hắc bang, hai người song túc song phi, từ đó về sau sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
* song túc song phi: như chim liền cánh, đi đâu cũng có nhau
Lo lắng tới sức khỏe tinh thần cùng thể xác của một đám lão nhân khuôn mặt như hoa cúc, kịch bản đương nhiên không thể viết như vậy. Biên kịch sửa đi sửa lại, cũng không thể sánh được bằng bản cũ, vì vậy định chờ sau khi chọn được diễn viên, sẽ dựa theo khí chất của diễn viên để cải biến lại kết cục.