Hai Lần Bao Dưỡng

Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Diễm vẻ mặt thỏa mãn ôm con mèo nhỏ vào trong lồng ngực, đầu ngón tay ở trên thắt lưng của cậu khẽ vuốt ve. Nơi này từng chịu qua vết thương nghiêm trọng bởi đao chém, nhưng hôm nay ngay cả một vết sẹo cũng không có lưu lại, có phải hay không theo thời gian trôi qua, vết thương từng có sẽ chậm rãi khép lại, cuối cùng hoàn hảo như lúc ban đầu?

Lâm Mặc túm lấy cái tay đang sờ loạn của kim chủ đại nhân, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc Sở Diễm, “Tôi thực sự đói bụng!” Nói xong, bụng còn vô cùng phối hợp mà kêu lên hai tiếng.

Sở Diễm hôn nhẹ lên trên đỉnh đầu của cậu, dỗ: “Ngoan, đi tắm rửa, tắm xong liền mang em đi ăn cơm.”

Nhìn tiểu sủng vật ôm thắt lưng đi vào trong phòng tắm, kim chủ đại nhân đứng dậy nhặt lên gói quà lớn đang nằm trên mặt đất. Lấy ra bình nước hoa có in hoa văn, bên trong đựng thứ chất lỏng màu xanh nhạt, cười lạnh.

Sở Diễm đối với nước hoa hiểu biết cũng không nhiều, chỉ biết những tiểu tình nhân trước kia thỉnh thoảng nhân dịp nào đó sẽ tặng cho hắn một lọ. Hắn đều nhận lấy, sau đó vứt bỏ. Ở trên lọ nước hoa này hắn chỉ biết được duy nhất một chữ ‘Dior’, phía sau đơn độc một hàng chữ ‘Eau Sauvage’. ‘Nước hoa của sự cuồng dã’? Tề Sách thế nhưng lại tặng cho tiểu sủng vật nhà mình loại nước hoa này? Thực sự là buồn cười.

Tùy tay đem lọ nước hoa ném vào trong thùng rác, hắn tin tưởng loại đồ vật này, chỉ cần không xuất hiện trước mặt của Lâm Mặc, con mèo nhỏ sẽ không nhớ nổi. Bất quá nếu như con mèo nhỏ yêu thích, có lẽ bản thân sẽ mua tặng cậu một lọ.

Ăn xong cơm, Sở Diễm lại bồi Lâm Mặc đi siêu thị mua đồ ăn dự trữ. Thời điểm đi ngang qua cửa hàng di động độc quyền, con mèo nhỏ còn lôi kéo muốn chọn cho kim chủ đại nhân một chiếc điện thoại mới, Sở Diễm mặc kệ cậu náo loạn.

Về nhà rồi, con mèo nhỏ còn thực sự nghiêm túc cầm lấy chiếc di động mới, ngẩng đầu đưa cho Sở Diễm, vẻ mặt cầu khen ngợi.

Thời điểm chiếc di động mới vang lên, kim chủ đại nhân đang ở trong phòng tắm. Lâm Mặc nhìn nhìn, là một dãy số xa lạ. Con mèo nhỏ không muốn nhận, ai biết di động lại vang liên hồi không chịu dứt, rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn là tiếp nhận.

“Sở tổng đã lâu không tới, có nhớ người ta hay không? Ngày mai là sinh nhật của em, Sở tổng có thể bồi em được không ~” Trong điện thoại truyền tới một thanh âm ngọt ngào của thiếu niên.

“Ngượng ngùng, Sở tổng hiện tại đang có việc, bảo tôi chuyển lời là lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.”

“Mày là ai? Như thế nào lại có thể nhận điện thoại của Sở tổng?” Thanh âm của thiếu niên lập tức trở nên cảnh giác.

Lâm Mặc nói dối, “Tôi là trợ lý của anh ấy.”

“Trợ lý như thế nào có thể nhận điện thoại riêng của Sở tổng? Mày chính là hồ ly tinh đi, Sở tổng gần nhất không chịu tới chỗ của tao, đều là bởi vì mày có phải hay không!” Thanh âm của thiếu niên trở nên kích động.

Lâm Mặc cong cong môi, hình như thật lâu trước kia bản thân cũng đã từng nói qua loại lời nói tương tự thế này, khi đó nhận được câu trả lời là gì? A, Sở tổng có nguyện ý nhận điện thoại của cậu hay không, tôi làm sao dám can thiệp vào đi? Anh ấy không nhận điện thoại, tự nhiên là không muốn nghe thanh âm của cậu. Tự mình không có năng lực giữ người, cũng đừng oán trách người khác đem anh ấy cướp đi.

Sở Diễm đi vào trong phòng ngủ, thấy Lâm Mặc đang cầm di động ngẩn người. Kim chủ đại nhân cầm lấy di động, nhìn nhìn số hiển thị, thiếu niên ở đầu dây bên kia vẫn còn đang tiếp tục chửi rủa. Hắn chỉ thản nhiên ném tới một câu: ‘Về sau không cần gọi điện thoại tới số máy này’ rồi cúp điện thoại.

Xoay người phát hiện ra sắc mặt của Lâm Mặc tái nhợt, đáy mắt phiếm hồng, chỉ cho rằng cậu đây là đang ghen tị. Vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của con mèo nhỏ, ngậm lấy vành tai của cậu khẽ ma sát, nhẹ giọng nỉ non: “Về sau chỉ có em, được không?”

Lâm Mặc đẩy Sở Diễm ra, thản nhiên nói: “Hôm nay mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”

Kim chủ đại nhân trong lòng cảm khái, con mèo nhỏ thật khó dỗ.

Đêm khuya giấc mộng lại quay về, Lâm Mặc từ trong ác mộng bừng tỉnh. Không còn lạnh như băng của ngày xưa, bản thân bị ôm vào trong một vòng tay ấm áp, thực sự là ấm áp tới mức khiến cho người ta quyến luyến.

Lại một lần nữa nhắm mắt, nhưng không cách nào ngủ được, Lâm Mặc nhẹ tay nhẹ chân giãy ra khỏi cánh tay đang giam cầm lấy mình, ở trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, nghĩ nghĩ một chút lại để trở về. Bất luận ngửi qua bao nhiêu lần, hút qua bao nhiêu lần, bản thân vẫn không thể nào quen được với hương vị hăng hắc kia.

Cho dù đã là tháng năm, đêm vẫn như trước rất lạnh. Đẩy ra cửa sổ ban công, Lâm Mặc bị đông lạnh tới co rụt cả cổ lại. Bầu trời đêm hiếm khi lộ ra vẻ thanh lãng, không một gợn mây, phảng phất như cái đêm hai năm trước kia.



Sở Diễm một tuần không có về nhà, gọi điện thoại qua thì bị một trận mắng xối xả. Tình nhân sao? Có lẽ bản thân trong mắt của hắn chỉ là một tình nhân, là tự mình hy vọng xa vời quá nhiều.

Bóng đêm càng thêm âm trầm, Lâm Mặc tâm phiền ý loạn ở trên đường hoang mang không mục đích mà bước đi. Cậu không biết bản thân nên đi đâu bây giờ, về nhà sao? Sở Diễm nói đúng, đó chỉ là một căn hộ lạnh như băng, không phải là nhà của Sở Diễm, cũng không phải là nhà của bản thân. Đều nói nhân sinh như diễn kịch, cậu diễn lâu như vậy, cuối cùng lại phát hiện ra, hóa ra từ đầu tới cuối chỉ có bản thân mình là nhập vai diễn. Người nam nhân kia đứng ở chỗ cao nhất thờ ơ lạnh nhạt mà xem, xem tiếu lệ bi hoan của bản thân mình.

* tiếu lệ bi hoan:  cười, khóc, đau thương, vui vẻ

Thời điểm bị bắt lên xe, Lâm Mặc còn chưa kịp phản ứng lại. Cho tới khi nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của những kẻ trong xe, mới cảnh giác hỏi: “Các người muốn làm gì?”

Có người vỗ vỗ khuôn mặt của cậu, cười lạnh. Khuôn mặt đẹp tới như vậy, đáng tiếc sau đêm nay chính là một người chết.

Lâm Mặc trực giác không ổn, giãy dụa muốn xuống xe, đổi lấy chính là những trận quyền cước đấm đá. Thấy cậu phản kháng càng lúc càng hung, mấy người kia trực tiếp dùng dây thừng trói chặt chân tay của cậu lại, lạnh lùng nói: “Thành thật một chút! Tiện nhân chính là tiện nhân, mày thành thật thì còn ăn ít khổ, nếu không…” Người kia một cước đá lên trên bụng của Lâm Mặc, giày quân dụng có lót lưỡi thép, khiến cho Lâm Mặc đau tới cả người run rẩy, không còn khí lực để giãy dụa.

Lâm Mặc hỗn loạn bị đẩy xuống xe, phát hiện ra bản thân đang đứng bên trên một chiếc cầu vượt, phía sau là nước sông cuồn cuộn đang chảy. Mấy nam nhân đứng trước mặt không có ai là có ý tốt, cậu quả thực rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

* tiến thoái lưỡng nan:  lùi hay tiến đều khó khăn

“Các người là ai? Vì sao muốn giết tôi?” Lâm Mặc tỉnh táo lại, bắt đầu kéo dài thời gian, tuy rằng cậu biết căn bản sẽ không có ai tới cứu mình.

Có người muốn giải thích, lại bị ngăn cản, “Đừng cùng cậu ta nói lời vô nghĩa, mau chóng làm xong chuyện, miễn cho phức tạp.”

Lâm Mặc cười khổ, “Tôi đã sắp thành người chết, có thể để cho tôi hiểu được lý do vì sao có được hay không?”

“Cậu đắc tội người không nên đắc tội, tự nhiên phải trả giá.”

“Tôi không có đắc tội với ai a.” Lâm Mặc không hiểu gì cả, cố gắng hồi tưởng lại xem bản thân đã đắc tội với ai.

“Người bên cạnh Sở ca.” Có người nhắc nhở.

Lâm Mặc càng thêm không nghĩ ra.

Lúc này nam nhân cầm đầu liền nhận điện thoại, bên kia điện thoại không biết nói cái gì, nam nhân nhất nhất trả lời: ‘Đã trói được người, hiện tại đang chuẩn bị xử lý. Ừ, cậu an tâm, chúng tôi chân tay tuyệt đối là sạch sẽ. A, như vậy không tốt đi. Được được, nghe lời của cậu.’

Nói xong điện thoại, nam nhân tiến lên đem dây thừng trên tay của Lâm Mặc cởi bỏ, “Trước khi chết cho phép cậu gọi một cuộc điện thoại, bất quá đừng hòng nghĩ tới báo nguy, cảnh sát sẽ không quan tâm tới cậu.”

Lâm Mặc cơ hồ không chút do dự liền gọi cho Sở Diễm, điện thoại bên kia trong nháy mắt liền được nhận. Lâm Mặc gần như cầu xin, “Sở Diễm, cứu cứu tôi, tôi bị người ta bắt cóc, tôi ở…” Ngừng lại, cậu cũng không biết bản thân hiện tại là đang ở đâu.

“Anh ấy hiện tại đang ở trong phòng tắm, không thể nhận điện thoại của cậu.” Thanh âm truyền tới cũng không phải thuộc về Sở Diễm, mà thuộc về một thiếu niên.

Lâm Mặc luống cuống, “Cậu ta ai? Đem điện thoại đưa cho Sở Diễm, cầu cậu để cho anh ấy nhận điện thoại, anh ấy không tới tôi sẽ chết.”

“Tôi tự nhiên là người bên gối của anh ấy, về phần cậu..” Thanh âm của thiếu niên trở nên ngoan độc, “A, Sở tổng có nguyện ý nhận điện thoại của cậu hay không, tôi làm sao dám can thiệp vào đi? Anh ấy không nhận điện thoại, tự nhiên là không muốn nghe thanh âm của cậu. Tự mình không có năng lực giữ người, cũng đừng oán trách người khác đem anh ấy cướp đi.”

Lâm Mặc trái tim giống như bị đao cắt lên, hóa ra thời điểm bản thân thất vọng buồn bã, người kia đã có người bên gối khác rồi sao? Chính là… nhìn mấy nam nhân trước mặt, “Cầu cậu, cầu cậu để cho anh ấy nhận điện thoại, tôi hiện tại đang ở bờ sông, cầu cậu để cho anh ấy cứu cứu tôi.”

“Vậy cậu đi chết đi là tốt lắm.” Thiếu niên cười lạnh.

Điện thoại bên kia truyền tới tiếng bước chân, tiếp theo là thanh âm của Sở Diễm, “Đang làm cái gì vậy?”

“Sở tổng, điện thoại của anh vang lên, người gọi tới là Lâm Mặc, em thấy vậy nên tiếp nhận.” Thiếu niên thanh âm trở nên mềm mại đáng yêu xen lẫn cẩn thận, “Cậu ấy nói cậu ấy ở bờ sông, anh không đi, cậu ấy sẽ chết.”

“Về sau loại điện thoại này không cần nhận.” Sở Diễm giật lấy điện thoại, nghe thấy tiếng khóc nức nở gọi ‘Sở Diễm’ của Lâm Mặc, thanh âm lạnh lùng nói: “Nếu cậu cảm thấy được loại uy hiếp này hữu dụng đối với tôi, cậu cứ việc nhảy xuống. Ở trước kia cậu chết, đừng có gọi điện thoại tới cho tôi nữa.”

“Chính là…” Lời nói chưa dứt, bên kia đã cúp điện thoại. Lâm Mặc ngơ ngác đối với điện thoại khẽ nói: “Tôi thích anh a.”

Di động từ trên tay rơi xuống, rơi vào bên trong dòng sông đang chảy cuồn cuộn.

Mấy nam nhân nhìn thấy điện thoại đã gọi xong, không còn kiên nhẫn chuẩn bị động thủ. Vươn tay muốn túm lấy khuôn mặt của Lâm Mặc, lại bị đôi con ngươi diễm lệ mong lung làm cho kinh diễm.

“Chậc chậc, thực con mẹ nó xinh đẹp, trách không được Sở ca bị cậu ta mê hoặc tới thần hồn điên đảo. Chết như vậy cũng quá đáng tiếc, Minh ca, nếu không để cho mấy anh em chúng ta tới vui vẻ một chút a.”

Mấy người khác cũng rục rịch, nam nhân cầm đầu nhìn khuôn mặt của Lâm Mặc, cũng nuốt nuốt nước miếng.

Lâm Mặc nghe thấy như vậy, một phen đẩy ra bàn tay đang bóp chặt khuôn mặt mình của nam nhân kia, đứng dậy muốn chạy trốn. Chỉ là cậu hai chân bị trói, mới vừa quằn quại, lại té ngã xuống trên mặt đất. Nếu chạy không được, vậy thì liều mạng. Lâm Mặc nâng tay một quyền đánh vào bụng một người, lại ôm lấy chân của người còn lại, đem đối phương đẩy ngã trên mặt đất, hoàn toàn sử dụng phương pháp hoang dại như dã thú. Mấy nam nhân bị cậu đột nhiên phản kháng, biến thành sửng sốt. Chờ tới sau khi phản ứng lại, nhào tới chế trụ Lâm Mặc. Thấy cậu vẫn còn đang giãy dụa, có người lấy đao nhỏ ra, trực tiếp đâm vài nhát.

Lâm Mặc vươn tay đoạt đi đao nhỏ, người nọ tránh ra, lại ở trên người của cậu đâm tới một nhát. Lâm Mặc hoàn toàn không có khí lực, vài người nhìn thấy cậu đã trở nên thành thật, mới hùng hùng hổ hổ buông tay ra, ngược lại bắt đầu xé rách quần áo của cậu.

Lâm Mặc tuyệt vọng thoáng nhìn về phía dòng sông, hai chân dùng sức bật lên. ‘Xoạc’ một tiếng, quần áo bị xé rách, Lâm Mặc theo quán tính từ trên cao ngã xuống, rơi vào trong nước sông cuồn cuộn, bị nước sông phập phồng chảy xiết nuốt lấy.

Vài nam nhân đang đứng ở trên cao nhìn góc áo rách trong tay, hai mặt nhìn nhau, như vậy hẳn là không sống được đi?



Thực sự lạnh a, nước sông lạnh như băng thấm tới tận xương. Lâm Mặc ôm lấy cánh tay run rẩy, ai tới cứu tôi?

Đột nhiên một chiếc áo khoác phủ lên bờ vai, ngay sau đó thân thể rơi vào trong một cái ôm ấm áp. Sở Diễm thanh âm trách cứ vang lên: “Hơn nửa đêm không ngủ đi ra đây hóng gió lạnh làm gì, không sợ sinh bệnh sao. Lần sau nếu còn như vậy…” Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong liền nghẹn lại, bởi vì hắn nhìn thấy trong con ngươi xinh đẹp kia của con mèo nhỏ, tràn ngập đều là nước mắt.

Kim chủ đại nhân đem cửa sổ đóng chặt lại, ôm lấy con mèo nhỏ khóc nức nở trở về phòng ngủ, môi không ngừng hôn lên trên hai tròng mắt của cậu, lần lượt hôn những giọt nước mắt đang trào ra.

“Sở Diễm, tôi thích anh.” Lâm Mặc nằm trên người của Sở Diễm nỉ non.

“Ừm, tôi cũng vậy.” Sở Diễm thính tai hơi đỏ lên, ngừng một chút, nói ra những từ thập phần trúc trắc, “Tôi cũng thích em, Lâm Mặc.”

Con mèo nhỏ cúp mi mắt, “Anh đối với bao nhiêu người nói qua những lời này?”

“Chỉ có em.”

Lâm Mặc ngẩn người, khóc càng thêm hung, rõ ràng đã hết hy vọng, Sở Diễm anh vì sao còn muốn cho tôi thêm hy vọng. Cho dù là giả, nhưng vẫn tham luyến sự ôn nhu trong nháy mắt này. Để cho tôi lại một lần nữa phóng túng có được hay không, chỉ một lần…

~ ~ ~ ~ ~

* Eau Sauvage Dior:

dior-eau-sauvage-perfume_2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.